Người đăng: Tn0125
Không thể không nói khuôn mặt có phần thanh tú của Liên Mộng Vũ lại rất hợp
với bộ bạch y này. Nàng đứng dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc ngân sắc và bạch
y cùng nhau bay phấp phới cùng với đôi mắt thâm sâu như u đầm không đáy tạo
nên khí chất của một vị tiên nữ hạ phàm khiến cho Mạt Tà Quân đi theo đằng
sau, người đã từng chiêm ngưỡng biết bao cô gái xinh đẹp cũng phải thất thần.
Nhưng đến khi Liên Mộng Vũ nâng trái đỡ lấy ngọn hắc viêm, đôi mắt thâm sâu
của nàng đột nhiên trở nên yêu dị. Ngọn lửa bao trùm từ từ cơ thể nàng, biến
đổi khí chất của nàng trở nên ma mị diễm lệ, không còn là một tiên nữ hạ phàm
nữa mà là một ma nữ mang theo sự tà ác xuất thế.
Mạt Tà Quân hồi thần, thầm mắng chính mình định lực giảm sút lập tức ngưng
thần nhìn chằm chằm Liên Mộng Vũ. Mạt Tà Quân có thể cảm nhận được trong cơ
thể nàng từng tiếng "răng rắc" rợn tóc gáy vang lên, hắn khiếp sợ nói thầm một
câu.
Liên Mộng Vũ có thể cảm nhận được từng tế bào trong của mình được rèn luyện đi
rèn luyện lại cho đến khi tạp chất ẩn dấu rất sâu trong cơ thể được bài trừ ra
bên ngoài. Điều lo lắng nhất của nàng vẫn chính là não bộ nơi yếu nhất của cơ
thể, rất may là với khả năng điều khiển khủng bố của bản thân, nàng cho hắc
viêm rèn luyện rất kỹ não bộ mà không cho mình xảy ra điều bất trắc gì. Cho
đến khi tất cả đã hoàn thành xong, y phục của Liên Mộng Vũ không biết đã cháy
rụi từ lúc nào để lộ thân trần khiến nàng rất bất mãn. Nàng hướng về phía Mạt
Tà Quân đang khiếp sợ đứng chết chân ở đằng xa kêu lên.
Lấy cho ta một bộ y phục, thứ nào đó cho dù thần hoả đốt cũng không bị cháy
đấy.
Ừ!
Mạt Tà Quân phẩy tay, lập tức một bộ bạch sắc áo giáp của phái nữ đưa cho
nàng.
Thấy vậy, nàng lập tức nhỏ máu, một sự liên kết đối với bộ giáp được sinh ra,
nàng lập tức biến hoá bộ đồ theo y phục vừa bị cháy rụi. Với tầm mắt cực cao
của nàng cho dù không còn tu vi vẫn có thể liếc cái nhận ra công dụng của nó.
Bộ này ai mặc vào đều có thể biến hoá thành y phục phù hợp với người mặc, nó
còn thuỷ hoả bất xâm đao kiếm bất nhập, hoàn toàn là một bảo vật có giá trị.
Liên Mộng Vũ gật đầu cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Hì hì, bộ này rất được.
Dĩ nhiên là được rồi!
Mạt Tà Quân bất mãn nói.
Trong lòng nhớ đến cơ thể hoàn mỹ trần trụi của nàng và thầm nghĩ hai cái đồi
núi quá nhỏ. Nhưng nhìn đến nụ cười ôn hoà và ánh mắt như có thể giết người
của Liên Mộng Vũ, hắn biết nên làm gì và rút đi phần trí nhớ vừa nãy vào hòn
thạch rồi đưa cho nàng, đây cũng là một loại thủ đoạn của những kẻ đã đạt tầm
độ cao như họ. Gật đầu thoả mãn với biểu hiện của Mạt Tà Quân, nàng kiểm tra
xong dùng hắc viêm còn sót lại huỷ thi diệt tích. Mạt Tà Quân cũng không để ý
cho lắm, hắn dẫn Liên Mộng Vũ đi đến một nơi.
Nơi mà Liên Mộng Vũ vừa đến nằm ở khu vực trung tâm. Bây giờ Mạt Quân Tà đưa
nàng đến khu vực có một cây cổ thụ khô héo.
Không nghĩ tới ngươi trồng nhiều quỷ ngạ thụ như thế. Thứ này bây giờ chắc
ma giáo ngoài kia vẫn đang bới từng lớp đất lên để tìm kiếm đấy, và nếu biết ở
đây có cả một khu rừng thế này đảm bảo chúng sẽ lật tung cả nơi này lên.
Hừ! Nếu thế ta sẽ cho bọn chúng có đi mà không có về.
Mạt Tà Quân cười lạnh, hắn là tồn tại như thế nào chứ, làm sao có thể đặt lũ
sâu kiến đó để vào mắt.
Nhưng chúng là đám con cháu còn sót lại của ngươi!
...
Cố không để gân xanh hiện rõ ràng trên trán, Mạt Tà Quân nhịn không được rít
lên qua kẽ răng.
Ngạ Quỷ Thụ vốn thuộc về Quỷ tộc, tộc đó được gọi là Ngạ Quỷ tộc, một tộc
nhánh trong ma tộc. Mà đối với Quỷ tộc, Ngạ Quỷ Thụ chính là nơi chúng chào
đời. Ngạ Quỷ Thụ vốn ẩn chứa truyền thừa của đời trước, vì vậy chúng lấy nó
làm thức ăn và coi đó là một loại truyền thừa huyết mạch. Và đến khi chết đi,
xác của chúng lại hoá thành nơi nó sinh ra, Ngạ Quỷ Thụ, và tiếp một vòng tuần
hoàn cho đời tiếp theo.
Mà tất cả những thứ đó, đều là do cái tên đang đứng trước mặt nàng một cuộc
thí nghiệm điên rồ.
Ngạ Quỷ Thụ không chỉ truyền thừa Ngạ Quỷ Tộc công pháp, nghe nói một vị thông
thiên triệt địa sáng tạo Ngạ Quỷ Tộc đã ẩn dấu toàn bộ bảo vật cả đời mình ở
đó.
Đúng như vậy, bản thân hắn chính là bảo vật.
Cả Ma tộc đều tham lam bảo vật của Ngạ Quỷ tộc, nó ẩn chứa vô thượng truyền
thừa của một vị Thiên Đế. Ta không biết làm sao chúng có thể sống sót qua Kiếp
Số mà trong khi đó không có một tộc đàn nào sống sót?
Đừng nói nàng vẫn chưa nhận ra.
Thoáng trầm ngâm, Liên Mộng Vũ thở dài.
Thật sự là bị tha cho chứ không phải trốn được.
Một chủng tộc mới ra đời ngay trước Kiếp Số sinh ra một khắc. Nó sẽ công
nhận và cố gắng bảo vệ chủng tộc này cho đến khi nghiên cứu ra hoàn toàn đặc
điểm của chúng. Ha ha! Không biết khi nghiên cứu ra được chủng tộc này, nó sẽ
có biểu cảm gì nhỉ!? Nói nghe xem.
Khuôn mặt nàng trở nên cổ quái.
Phất tay một cái, cây Quỷ Ngạ Thụ khô rộc uốn thành cái bàn tròn, bên trên là
một chiếc bàn và hai cái ghế gỗ. Mạt Tà Quân tay chắp sau lưng rất phong độ
nhảy lên nói.
Nhưng là Liên Mộng Vũ lại lắc đầu, thấy vậy Mạt Tà Quân khẽ tiếc nuối thoáng
một phát. Nàng leo lên bàn tròn, nó đóng lại thành một gian phòng. Đánh giá
nó, nàng nói.
Mạt Tà Quân lười biếng ngửa ra sau, hai tay đan vào nhau chống đầu.
Yếu ớt ở đây là tu vi.
Khe khẽ thở dài, Mạt Quân Tà bắt đầu chủ đề chính.
Hồi đó, ta có nghe nói ngươi nghiên cứu đi ra con đường mới, lúc đầu ta
không có tin, nhưng vừa nãy khi nàng mượn một tia hắc viêm thiêu đốt cơ thể,
ta không thể không tin đó là sự thật. Con đường này tên gì vậy?
Ta chưa nghĩ ra.
Lắc đầu, Liên Mộng Vũ thả ra một tin tức kinh người.
Mạt Tà Quân dù đã đạt đến cảnh giới không bị cái gì ảnh hưởng tâm thần nhưng
không có nghĩa là không có thứ ảnh hưởng đến hắn. Chỉ khi nghe đến Liên Mộng
Vũ nói như vậy, dù trên mặt không có biểu hiện gì cả nhưng đôi bàn tay khẽ run
rẩy đã phản bội hắn. Cau mày, Mạt Tà Quân chỉ ra chỗ thiếu sót.
Liên Mộng Vũ mỉm cười, nụ cười ôn hoà vẫn thường thấy trên mặt nàng, trong đôi
mắt thâm sâu không thấy đáy toát ra một ánh hào quang xúc động mà ở độ cao của
hai người khó có thể lấy ra đến.
Mạt Tà Quân giật mình.
Là con đường cả thế giới tu luyện.
Nhưng chỉ đúng một phần.
Nàng theo bản năng chống cằm gõ gõ mặt bàn như mỗi lần khi không khống chế
được cảm xúc của mình.
Lần này Mạt Tà Quân không nói lời nào.
Từng câu từng chữ cứ như búa tạ đập vào ngực, Mạt Tà Quân trong lòng đã cuồn
cuộn trường hà không thể dừng lại.
Theo ta thấy vốn không hề có thứ đó. Tất cả theo một cái tâm, thiện tâm là
chính, ác tâm là ma. Cần gì phải vị đại đạo mà phân chia. Biết thái cực đồ!?
Trong âm có dương trong dương có âm, cái nào là hoàn mỹ!? Sinh Tử vốn hai chữ
tại sao luôn đi đôi với nhau? Tất cả đâu thể thoát được một chữ "Tâm"! Vậy nếu
chỉ có tâm bị người ta khiêu khích làm sao bảo vệ mình? Cái này cần là "Thể"!
Nhưng chỉ bảo vệ mặc cho người ta ức hiếp lại bị cho là nhu nhược yếu đuối,
làm sao để phản kháng? "Pháp" là để làm gì!? "Đạo" trong "Tâm" một chữ, "Thể"
hộ "Tâm, "Pháp" hộ "Thể" mà "Pháp" lại phụ thuộc vào "Tâm", "Thể" lại phụ
thuộc vào "Pháp" để mà tăng tiến. Có thể nói "Tâm" chính là gốc rễ còn "Pháp"
và "Thể" mới là căn bản. Sau đó mới nói đến ngộ đạo. Mà trong con đường hiện
tại, có người không biết mấy cái thiếu sót này mà chỉ nghĩ đến thiên tư, tư
chất, ngộ tính mà hoàn toàn chẳng có chút cơ sở về kiến thức này chút nào thế
nên con đường đến tu luyện có giới hạn là cùng, chẳng thể lên được mặt bàn.
Còn những kẻ biết lại không hiểu được tầm quan trọng của nó, những kẻ hiểu
được tầm quan trọng của nó lại không biết rèn luyện như thế nào chỉ có thể
lãng phí vô số tài nguyên vào vô ích.
Con đường của ta "Tâm" phải đủ mới có thể bước vào và đột phá một đại cảnh
giới. Trong các cảnh giới đó đằng trước luôn là rèn "Thể" luyện "Pháp". Nói
khó không khó nhưng nói dễ lại không dễ chút nào. Nó không hề liên quan gì đến
linh căn, ngộ tính hay tuổi tác cả.
Rung động, Mạt Quân Tà hoàn toàn khiếp sợ đến ngây người. Phải có kiến thức
kinh khủng như nào, kinh nghiệm đáng sợ thế nào và tự tin kiên định nhường nào
mới có thể nói được những lời kinh người như vậy. Có thể sáng tạo con đường tu
luyện, ai mà không phải có đầy rẫy kiến thức, kinh nghiệm và tâm trí kiên định
tự tin hoàn toàn vào bản thân.
Mạt Tà Quân tự nhận bản thân còn không có tư cách đó. Nhìn cô gái trước mặt,
Mạt Tà Quân đột nhiên bật thốt lên.