Thức Tỉnh


Người đăng: Tn0125

Nhằm vào thời đại xa xưa, mang theo truyền thuyết bất hủ, gửi gắm tuyệt thế
tín niệm, để chúng sinh tôn lên tín ngưỡng của mình.

Vạn Cổ độc bá ai nào hay
Liên hoa nở rộ nhất Chí Tôn
Một đời bá chủ Ứng Long xuất
Cùng mưu Chư Đế sát Thương Thiên!

Đây là một con người vĩ đại, sáng tạo ra một truyền thuyết không có ai thực
hiện, khai sáng đến thời đại mới khiến cho cả chúng sinh đều phải ngưỡng vọng.

Mang theo gánh nặng không biết, cặp lưng gầy gò thẳng tắp như thái sơn mang
đến cảm giác an toàn cho người được nó bảo vệ. Đã từng, một người một thương
đâm rách Cửu U Địa Ngục. Cũng đã từng, một người một kiếm chém lên Chư Thiên
vô tận.

Đứng trên Cửu Thiên Thập Địa, một thân ảnh gầy gò bóng lưng tay phải cầm lên
một chiếc gậy trúc đứng đó, mang theo uy áp khiến cho chúng sinh quỳ bên dưới
không ai dám thở mạnh một hơi.

Bóng lưng đứng trên tế đàn cửu sắc, chính là cửu sắc của chín tầng Thiên,
khiến cho chúng sinh có một loại cảm giác, người này có thể gánh lấy cả Thiên
Địa.

Bỗng nhiên, bóng lưng bay vút lên trời cao không một tín hiệu. Một vòng xoáy
khổng lồ trên thiên không với đường kính vạn trượng có hơn đột nhiên mở ra, từ
chính giữa vòng xoáy đâm xuống một đạo chùm sáng mỏng manh ẩn theo khí tức
khủng khiếp khó có thể hình dung bao khỏa lấy thân ảnh người này.

Rồi chùm sáng biến mất, vòng xoáy không mấy tăm tích chỉ để lại tòa tế đàn trơ
trọi đứng đó, mang theo khí tức bi thương của chiến trường.

Quỷ dị là, những sinh linh nãy còn ở đây, nay biến mất không thấy tăm tích.
Nếu mà ai còn ở đây chứng kiến tràng cảnh kinh khủng này đảm bảo đêm nào cũng
nằm ác mộng coi như.

Hình ảnh vừa nãy cũng xuất hiện, kỳ lạ là nó xuất hiện ở bảy thời không khác
nhau khác, chính là quá khứ, tương lai, mạt kiếp.

"Răng rắc!"

Có tiếng xiềng xích nào đó đứt vỡ, ở nơi nào đó, trong căn phòng u ám tối tăm,
một ngón tay khẽ động.

Trên tầng trời, không hiểu sao bắt đầu xuất hiện những ánh chớp như xà vũ uốn
lượn mang theo khí tức khủng bố phủ xuống khắp mảnh Thiên Địa này. Quỷ dị là,
chúng sinh vẫn làm việc như thường, ăn, mặc, kiếm sống, cướp đoạt của cải,
chiến đấu, máu chảy và mọi thứ, vậy mà không một ai có thể chứng kiến tràng
cảnh khủng bố trên đầu mình.

Theo sau đó, từng đạo cương phong gào thét mà qua, vô tận dị hỏa, đa dạng hoa
băng, đung đưa cổ thụ, hắc ám lạnh lẽo, quang minh thần thánh. Từng nguyên tố
sức mạnh trong trời đất thức tỉnh mang theo sát khí xuyên thẳng vòm trời,
dường như đang tìm ai đó để giết chết vậy.

Trở lại căn phòng tối tăm, người nằm trên giường hình như thu liễm lại khí
huyết, sinh cơ của mình vào trong huyết nhục, bề ngoài nhìn như một người
chết. Nhưng, nếu ai đó có thể vào trong cơ thể của người này sẽ kinh ngạc phát
hiện, dường như tất cả tinh hoa sinh cơ đều lan tràn ra khắp lục phủ ngũ tạng
và kinh mạch ở mọi nơi trong cơ thể.

Những nguyên tố ở trong trời đất xuyên qua rất nhiều vị diện, rất nhiều thế
giới, rất nhiều thời không. Nhưng chúng lại chẳng tìm được thứ mình muốn tìm
cả.

Không một tu sĩ nào phát hiện ra hiện tượng này, cho dù nó đi qua trước mặt.
Chúng nó tìm không biết mỏi mệt, nhưng qua lại rất lâu, rất lâu, chúng nó
không tìm được thứ mà mình muốn tìm. Qua một thời gian dài sau đó, đành phải
oán hận gào thét tràn đầy không cam lòng quay trở về nơi chúng nên ở.

Theo như toàn bộ nguyên tố rời đi, người trong phòng tối đột nhiên sinh cơ
hừng hực mà lao ra khắp cơ thể, nhục thân từng đợt chuyển động nhịp nhàng,
không nhìn kỹ khó mà nắm lấy chứng kiến.

Chỉ thấy người trên giường tưởng chừng đã chết dần dần hô hấp trở lại, càng
lúc càng rõ. Một loại không hiểu uy áp theo từng đợt hô hấp mà lan tràn cả căn
phòng. Bây giờ, nếu có một người bình thường nào đó mà bước vào căn phòng này,
sẽ không hiểu thấu bạo thể thân vong.

Bỗng nhiên, người trên giường mở mắt, đôi mắt dường như có thể xuyên phá cổ
kim phảng phất đã từng đi qua Cửu U Địa Ngục, gánh vác Luân Hồi, vượt Sinh Tử,
hoành Thời Không, chinh chiến Cửu Thiên Thập Địa chiến trường.

Tại thời khắc đôi mắt đó mở ra, thiên địa ngừng lại, như đóng đinh một khắc.
Từng người bình thường đều dừng công việc trên tay không thể động đậy. Chúng
tu sĩ cũng giống như pho tượng vậy, có kẻ đang bay đơ ngay giữa không trung,
kẻ bị đuổi giết không thể động đậy, kẻ luyện đan luyện khí cả người cứng như
pho tượng, ngay cả hỏa diễm cũng dừng lại không dám chuyển động. Cây cối đung
đưa dừng lại, nước biển cũng dừng lại không chảy nữa, nham tương núi lửa phun
trào dừng lại, kể cả những hòn đảo, hành tinh tinh thần đang chuyển động cũng
dừng lại.

Nếu ai có thể động đậy được, lập tức sẽ khiếp sợ không thôi với hình ảnh khủng
bố ngay trước mắt này, thậm chí người tâm không cứng rắn tâm sinh tuyệt vọng.
Bởi vì, trong thời khắc này, kẻ đó chính là kẻ duy nhất còn có thể động đậy.

Nhưng sau một khắc, tất cả trở về như bình thường, dân chúng sinh hoạt vẫn
tiếp tục sinh hoạt, tu sĩ bay trên không tiếp tục bay, kẻ bị đuổi giết tiếp
tục bị đuổi giết, người luyện đan luyện khí vẫn tiếp tục luyện đan luyện khí,
ngọn lửa tiếp tục bùng cháy, cây cối vẫn tiếp tục đong đưa, biển cả vẫn tiếp
tục dậy sóng, núi lửa nham tương vẫn tiếp tục phun trào, hòn đảo vẫn tiếp tục
chuyển động, tinh thần vẫn tiếp tục quay. Dường như không ai, không sinh linh
nào cảm nhận được sự biến mất của một khắc.

Cửu Thiên "ầm ầm" cuồng phong vũ bão. Từng lão quái vật ẩn thế nhao nhao xuất
quan, hướng lên vô tận tinh không, chứng kiến khủng bố lôi minh mà thở dài
nói.


  • Đến rồi, vô tận cơ duyên, nghịch thiên tạo hoá! Những quái vật của các kỷ
    nguyên đã biến mất đều sẽ xuất hiện tranh đoạt phần này cơ duyên! Có thể nói
    đây cũng là một kiếp nạn tối cường, máu chảy thành sông, thây chất thành núi!
    Tất cả đều phải xem tạo hoá a!

Hết thảy dị tượng bên ngoài, đều bị thu hết vào đôi mắt vừa mới mở, ngay một
lần nữa nó đóng lại rồi mở ra lần thứ hai, Thiên Địa chuyển động gào thét, vũ
trụ một mảnh đỏ như máu. Lần này, tất cả sinh linh nhìn thấy tràng cảnh kinh
khủng này, đều nhao nhao kinh hãi, khiếp sợ không thôi, dừng lại tất cả mọi
việc ngước lên thiên khung. Bởi vì đây là một tràng cảnh có thể xưng là vĩ mô,
chấn động thời đại.

Theo từng cái chớp mắt, tràng cảnh càng phát ra từng đợt khủng bố gào thét.

Ba cái!

Bốn cái!

Năm cái!

Sáu cái!

Bảy cái!

Tám cái!

Chín cái!

Cái chớp mắt thứ chín vừa dứt, cả Thiên Địa như yên tĩnh lại, một khắc vĩnh
hằng, sinh linh không ai dám thở mạnh. "Bùm" một tiếng, tất cả trở lại như
thường, tựa chuyện vừa nãy không hề xảy ra vậy.

Nhưng chúng sinh linh đều biết sự kiện vừa rồi xảy ra, bởi vì nó đã in đậm
trong ký ức của mỗi một sinh linh trong Thiên Địa này, không ai có thể trừ bỏ
cả.

Đến sau này, người đời gọi tràng cảnh ngày hôm nay xưng là Huyết Thiên, ngày
Thiên chảy máu.

Tất cả nhìn như rất lâu, nhưng chỉ phát sinh sau chín cái chớp mắt của một
người. Không ai có thể tưởng tượng ra được điều này, một người chớp mắt mà
sinh ra cả Thiên Địa dị tượng.

Nhưng tất cả đều là thật.

Ngày hôm nay, chúng sinh linh bàn tán xôn xao, hưng phấn kể cho nhau nghe
chuyện vừa xảy ra.

Ngày hôm nay, đa số đại năng ánh mắt ngưng trọng nhìn lên thương khung. Bởi
bọn họ biết, có một tồn tại nào đó vừa thức tỉnh trong thời đại này, một tồn
tại mà không ai có thể tưởng tượng ra được nó khủng khiếp bao nhiêu.

Khẽ động thân thể, một cảm giác khác thường xộc lên não.

Cảm giác này...

...Thật suy yếu!

Còn suy yếu hơn cả những lần trước.

Khẽ nhếch miệng cười lẩm bẩm, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu bình tĩnh
không gợn sóng chớp lóe lên, không biết là đang suy nghĩ lấy cái gì.


  • Đây là lần thứ mấy, để xem nào. Một, hai, ba, bốn,... chín, hoá ra đây là
    lần thứ chín a.

Đến bây giờ, người nằm trên giường mới để ý đến hoàn cảnh xung quanh của mình.
Căn phòng im ắng, tối tăm và một chút u ám không biết đâu là đâu. Mà đây,
chính là căn phòng bản thân nằm ngủ đi.

Bên ngoài trời vẫn còn là buổi tối, trong phòng thấp thoáng mùi hương của cơn
gió mang theo chút ít hương vị lá cây, hoa cỏ và, ban đêm.


  • Có ai không!? Bên ngoài có ai không!?

Dù không biết hoàn cảnh nơi này ra sao, người trong phòng vẫn cất lên âm thanh
khàn khàn. Nhưng la lên một hồi, bên ngoài cũng không có tiếng động, đôi mắt
không gợn sóng bình tĩnh hơi hơi nhíu lại, mang theo một loại bất đắc dĩ cảm
giác.

Bởi vì bây giờ là ban đêm, không có ai còn thức nên rất khó để người nào đó có
thể nghe được tiếng động trong phòng. Vậy nên, người trong phòng chỉ có nước
chờ đến trời sáng mới có thể có người phát hiện ra tình trạng của bản thân.

Nhắm mắt lại lần nữa, người trong phòng lần này là chỉnh lý toàn bộ lượng ký
ức khổng lồ trong đầu của mình. Theo những mảnh vỡ lần lượt ghép nối lại với
nhau, từng hình ảnh cứ như một bộ phim lướt qua trong đầu mang theo một loại
trướng đau cảm giác tựa như đầu sắp bị vỡ tan ra vậy.

Chỉ là, người trong phòng không hề nhíu lấy một cái, tựa hồ cơn đau này chẳng
là gì cả đối với người này.

Từng điều vụn vặt, từng sự kiện, từng công pháp vũ kỹ và từng kinh nghiệm lần
lượt nổi lên. Theo sau đó, người trong phòng dần dần tản mát ra một loại uy áp
sắc bén, cho đến khi một lúc sau mới thu liễm lại.


  • Thật khó cho ta đủ loại cơ duyên mới trở lại được, cũng không biết bên
    ngoài ra sao rồi.

Khé nhếch miệng lẩm bẩm, người trong phòng lần nữa mở mắt ra. Chỉ là lần này
không có dị tượng gì phát sinh hết, Thiên Địa một mảnh tĩnh lặng. Có chăng
trong đôi mắt của người trong phòng như ẩn như hiện hằng hà sa số tinh thần
vần xoay, phong mang rực rỡ tựa vũ trụ vĩnh hằng bất diệt.


  • Vậy là, con đường phía trước thật khó khăn a!

Đã chọn ra con đường, tinh mang dần dần thối lui khỏi con mắt, thân thể người
trên giường dần dần thả lỏng đi vào giấc ngủ thật sâu hiếm có.

Cho đến khi ánh mặt trời bắt đầu ló dạng phía Đông, âm thanh "thùng thùng" của
tiếng trống báo hiệu bắt đầu dâng lên lúc, mọi âm thanh bên ngoài bắt đầu sinh
động. Người trong phòng cũng bị đánh thức mà mở mắt ra.

Đến bây giờ người trong phòng mới đánh giá căn phòng mà mình nằm. Căn phòng
tựa hồ rất bình thường, lại có phần rách nát. Nếu không phải là nơi đây khá
sạch sẽ sẽ tưởng rằng nơi đây chưa bao giờ được quét dọn tựa như.

Với kinh nghiệm từng trải của mình, người trong phòng đã có chút mơ hồ đoán ra
hoàn cảnh của bản thân.


  • Ta lại bị người bỏ qua!?

Cố gắng nâng lên thân thể gầy yếu dãy dụa ngồi dậy, người trong phòng hiện ra
dưới ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ. Đó là một thân hình gầy gò, nhỏ yếu nhưng
vẫn nhìn ra được sự yểu điệu của nữ tử. Nàng mái tóc lướt nhẹ như thác dài đến
gót chân, đôi mắt thanh tịnh như u đầm nâng lên và đôi môi tái nhợt khẽ cong
một nụ cười ôn hòa.

Nói lên câu nói thời điểm, sắc mặt nàng trông có vẻ hờ hững, tựa như chuyện
này nhỏ bé không đáng kể, không làm nàng rung động mảy may.

"Két--!"

Cánh cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, ánh mặt trời chiếu thẳng vào dung
nhan tái nhợt không chút huyết sắc của người trong phòng làm nàng có chút
không thích ứng theo bản năng híp mắt lại.

"Cạch" một tiếng âm thanh đồ vật nào đó rơi, theo sau đó, có giọng nói khàn
khàn già nua run rẩy vang lên.


  • Tiểu thư, tiểu thư tỉnh! Thật tốt quá, tiểu thư tỉnh rồi!

Vội vã bước vào là một vị già nua lão bà bà, trên người bộ đồ thô của hạ nhân
có vẻ lôi thôi lếch thếch, đuôi mắt có hai hàng lệ trong suốt chính là vì kích
động mà ra. Bà tập tễnh chạy vội vào phòng, dùng đôi tay gầy yếu khô ráp của
mình nâng lên hai bàn tay trắng muốt mượt mà của thiếu nữ yếu đuối bệnh tật
đang ngồi trên giường.


  • Tiểu thư, mười lăm năm, ai cũng mong đợi được ngày này. Tiểu thư tỉnh, a
    tốt quá, tiểu thư tỉnh lại, rất nhiều người đều vui vẻ a.

Bà lão vui sướng kêu lên, bởi vì quá mức kích động mà nói năng lộn xộn không
ra đâu vào đâu cả.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #1