Thân Thế


Người đăng: Tn0125

Liên gia ở Thanh Thạch thành chính là tam đại bá chủ một trong, nhìn như phong
quang vô hạn, nhưng ai biết có bao nhiêu kiêng kỵ, bao nhiêu khổ không nói
thành lời.

Làm gia tộc trong Thanh Thạch thành, Liên gia không chỉ phải đối mặt với thành
chủ, lấy tiến cống cống phẩm để đổi được bình an, mà còn phải tạo thành thế
chân vạc với hai gia tộc khác theo kế hoạch của phủ thành chủ.

Bởi từ lúc mới bắt đầu, Liên gia từng là bá chủ của Thanh Thạch thành, nhưng
sau khi thành chủ đến, Liên gia liên tục bị tước đoạt quy cách chỉ có thể trở
thành tam đại gia tộc một trong. Liên gia lúc này chỉ có thể cắn răng khó
chịu.

Nhưng có khó chịu đi chăng nữa, Liên gia không thể thay đổi việc này, bởi họ
không dám đắc tội thành chủ. Thành chủ tên Vũ Khang, chính là con cháu của một
chi thứ trong Vũ gia phái tới cai quản. Trong mắt Liên gia, Vũ gia chính là
một con quái vật khổng lồ cai quản rất nhiều thành thị và thế lực, bởi vậy nên
Liên gia chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Liên gia trong một căn trang viên cũ nát vừa mới được tu sửa, ngồi yếu ớt tựa
vào thành giường cô gái khóe miệng kéo lên cười ôn hòa nhìn bà lão đang kích
động trước mắt trước mặt.


  • Tiểu thư, a, tiểu thư thứ lỗi, lão nô có chút kích động, chắc tiểu thư vẫn
    chưa biết bản thân mình là ai nha. Để lão nô kể thân thế của ngài.

Sau đợt kích động, lão bà mới nhớ ra công việc mình phải làm.


  • Tiểu thư, chắc người vẫn còn mờ mịt với thế giới này lắm a, đây, ta kể cho,
    a, Xuân Mai, ngươi đến!

Xuân Mai a hoàn vừa bước vào bị gọi liền giật mình, nhưng khi chứng kiến cô
gái ngồi trên giường, nàng cũng kinh hãi không kém hơn lão bà hồi nãy là bao.


  • Tiểu thư tỉnh, tiểu thư tỉnh rồi, ta, ta phải đi báo với gia chủ.

Nói rồi, Xuân Mai vội vã rời đi, chỉ để lại bà lão biểu lộ bất đắc dĩ.


  • Nha đầu này!

Lúc trước, ngoài Liên gia ra còn có Từ gia và Thành gia, cùng tồn tại ở thế
chân vạc. Về sau ba gia tộc tranh đấu quá nhiều, tạo thành tổn thất lớn vô
cùng cho cả ba gia tộc và Thanh Thạch thành. Cuối cùng, thành chủ Vũ Khang
không thể không đứng ra dàn xếp thoáng một phen tổ chức cuộc thi đấu ba đại
gia tộc, dùng tinh anh nhà mình ra đấu với nhau.

Quy định chung của cuộc thi là, người thi đấu phải là tinh anh, gồm mười
người. Không được giết chóc hay phế bỏ, chỉ được đả thương đối thủ. Vả lại
tiền bối hay nhân mã trong gia tộc không được xuất thủ trợ giúp, nếu không sẽ
bị phán thua.

Phải biết, tinh anh trong một gia tộc là quý trọng nhường nào, người đó có thể
mang lại cho gia tộc vinh quang. Nếu mà người thì chết người thì phế bỏ, gia
tộc tương lai sẽ ra sao. Còn nữa, nếu mà trong thi đấu tiền bối nhà này xất
thủ đả thương người, tiền bối nhà kia lao vào trả thù, đám tinh anh còn chiến
cái rắm a! Thi đấu loại này đã thăng lên một cấp thành cường giả chiến rồi còn
đâu, tinh anh về nhà ngồi xổm trong góc xó vẽ vòng tròn đi thôi.

Cuộc thi đấu luôn luôn phải có phần thưởng. Và loại phần thưởng trong thi đấu
này chính là một thành khế đất của người thua và được thêm vào phần thưởng của
phủ thành chủ.

Vì sao phủ thành chủ không tham gia vào cuộc thi đấu này? Đáp án chính là
không rảnh. Dù sao thành chủ vẫn chưa đứng vững gót chân, tìm đâu ra người ứng
tuyển a.

Trong giải thi đấu ba gia tộc, tự ti nhất phải kể đến đó chính là Liên gia. Bí
tân này kể cả dân chúng trong Vũ thành cũng biết chứ nói chi là ba gia tộc và
phủ thành chủ cùng đương nhiệm thành chủ Vũ Khang.

Đại khái chính là con trai thứ hai của lão tộc trưởng Liên gia Liên Ngọc Trác
tướng mạo xuất trần, cóc muốn ăn thịt thiên nga nhưng cuối cùng đá trúng tấm
sắt sau lưng thiên nga, thành ra là hại cả gia tộc suýt chút nữa bị diệt, còn
bản thân bị phế bỏ, kể cả hai đứa con một đứa bị phế, một đứa ngủ say suốt
cũng không biết là sống hay chết.

Cuối cùng Liên gia chọn hay từ bỏ thì tuỳ, hai gia tộc cũng sẽ không để tâm,
bởi tinh anh của Liên gia quá yếu. Chắc gia chủ của Liên gia cũng biết điều
này nên cũng không ôm hi vọng gì nhiều, mục đích chủ yếu cũng là tham gia để
rèn luyện thôi.

Mọi người cũng ôm tâm tư này, không thèm để Liên gia vào mắt. Cho đến khi thớt
hắc mã mới của Liên gia Liên Kiếm Vân trên thi đấu gia tộc một tiếng hót kinh
người chấn động nhân tâm, đả bại đại ca và thể hiện ra thiên phú siêu quần của
mình, thế là bị những người ở đó chứng kiến truyền đi ra.

Thành ra là hai gia tộc đang coi nhau như đối thủ cạnh tranh không thể không
nhìn Liên gia bằng một con mắt khác. Nhị thiếu gia phế vật trở thành thiên tài
vẫn là một con số bí ẩn. Nhưng điều đó không trở ngại hai gia tộc bắt đầu sử
dụng toàn bộ thủ đoạn ám hại Liên Kiếm Vân trong bóng tối, bởi hai gia tộc
không thể nào cho một gia tộc khác có thiên tài xuất thế chen chân vào bọn họ
được. Quả thật, hai gia tộc này luôn mắt cao hơn đầu, cho nên từ trước đến giờ
vẫn luôn kiêu căng như vậy.

Phải biết rằng, thi đấu gia tộc chỉ nói không được phá hoại quy định trong thi
đấu mà cũng không phải là trước thi đấu a. Với lại giải thưởng của phủ thành
chủ ban bố ra cũng quá mức mê người, không thể không làm hai gia tộc điên
cuồng.

Còn Liên gia lúc được tin này thì vô cùng phẫn nộ, nhưng bất đắc dĩ chẳng làm
được gì. Cho đến khi nhị thiếu gia Liên Kiếm Vân trở về lấy đi giải nhất cuộc
thi khiến cho hai gia tộc chịu đả kích nặng nề lớn. Thành ra là Liên gia người
đều là buông lỏng tâm vui sướng hoan hô.

Tối hôm đó, Liên gia mở tiệc ăn mừng thắng lợi, làm sao cũng không biết hai
cha con đại bá và đại ca phản bội gia tộc dẫn sói vào nhà, Liên gia trong một
đêm bị hai gia tộc bao vây.

May mà cuối cùng bằng hữu mà nhị thiếu gia Liên Kiếm Vân kết giao từ thành
khác tới kịp lúc cứu giúp, nếu không Liên gia toàn bộ xong đời. Lúc đó, bao
gồm người vây công Liên gia, kể cả hai kẻ phản bội đề chết ngay tại chỗ. Còn
hai gia tộc bị nhị thiếu gia điên cuồng trả thù, trong một đêm diệt tộc khiến
cả Thanh Thạch thành sôi trào.

Sau chuyện đó, nhị thiếu gia Liên Kiếm Vân gia nhập vào Thiên Huyền Môn, lăn
lộn một năm trở thành tinh anh, cũng coi như ngọc thạch ngày càng phát sáng.


  • Nhị ca thật bá khí! Vậy phụ mẫu ta đâu!? Còn nữa, ta là ai, ngươi là ai!?


  • Lão nô ngài cứ gọi là Hàn lão đi, còn ngài tên là Liên Mộng Vũ, phụ thân
    của ngài tên Liên Ngọc Trác, thiên tài trăm năm khó gặp của Liên gia, còn mẫu
    thân ngài tên Thẩm Mai Lan, là con cháu của Thẩm gia, một con quái vật ngang
    ngửa với Vũ gia.


Nghe xong câu nói này, Liên Mộng Vũ sắc mặt có chút đen khi liên tưởng đến một
đoạn tình tiết cẩu huyết nào đó. Đúng y như tưởng tượng, phụ thân nàng là
thiên tài khó gặp, mẫu thân nàng xinh đẹp tuyệt luân, hai người gặp nhau như
bao tình tiết cẩu huyết khác, mẫu thân mê phụ thân rồi trốn khỏi ra tộc sắp
đặt hôn chỉ và kết thân với phụ thân, sau đó sinh ra hai người các nàng, nhưng
bị Đại trưởng lão mật báo, Thẩm gia tới đưa mẫu thân trở về, cùng lúc đó suýt
chút nữa diệt Liên gia, nếu không phải mẫu thân lấy cái chết bức bách chính là
Liên gia đã bị diệt vong rồi. Dù vậy, phụ thân bị phế, rất may là có cơ duyên
của ca ca, phụ thân mới trở lại như lúc đầu.

Nếu không phải đại trưởng lão chết, Liên Mộng Vũ thậm chí tưởng tượng bản thân
có thể đày lão ta xuống mười tám tầng Địa Ngục nhận hết tất cả dằn vặt trên
thế gian.

Còn khi nhắc đến Thẩm gia, không cần quan tâm nữa, Thẩm gia nhất định phải
diệt.

Ở một nơi khác trong Liên gia, gia chủ đang hướng về phía mấy vị trưởng lão
nghe báo cáo gần đây.


  • Từ sau khi Từ gia và Thành gia bị diệt, sinh ý làm ăn của chúng ta đã được
    hồi phục trở lại như tổ tiên trước kia. Bây giờ, điều chúng ta cần phải làm là
    phát triển thế lực lên đến độ cao tổ tiên cũng chưa từng đạt thành.


  • Gia chủ, việc này có ảnh hưởng tới Vân thiếu gia hay không!?


Chứng kiến nhị trưởng lão hỏi vậy, gia chủ cũng chỉ biết trầm mặc một lúc lâu,
suy đi tính lại, đang định lên tiếng, đột nhiên bên ngoài có tiếng lộn xộn
truyền vào.


  • Các vị đại ca, có thể cho ta gặp gia chủ được không, ta có việc gấp muốn
    bẩm báo.

Mấy vị trưởng lão hơi hơi cau mày, bây giờ đang là giờ họp, bọn họ đang bàn về
tương lai kế hoạch để cho Liên gia phát triển, giờ thì hay rồi, tự dưng có
người đến phá đám, quả thật là không biết sống chết.

Gia chủ cũng cảm thấy phiền phức, nhưng nếu là chuyện trọng đại cũng nên nghe
thử xem, liền uy nghiêm ra lệnh.


  • Cho người vào.

Liền Xuân Mai hấp tấp chạy vội vã vào phòng, gấp đến độ thở hồng hộc, nói
không ra hơi.


  • Gia, gia chủ, tam, tiểu, tiểu thư, tỉnh, tỉnh lại rồi.


  • Cái gì!!?


Cả gia chủ và mấy vị trưởng lão trong phòng đồng loạt khiếp sợ đứng lên. Xuân
Mai chứng kiến tràng cảnh này có chút bị áp bách, nhưng vẫn nén kính sợ trong
lòng run rẩy lặp lại, lần này lưu loát hơn.


  • Tam tiểu thư vừa mới tỉnh lại, đang được Hàn lão chăm sóc!

Vừa dứt lời, Xuân Mai đã cảm thấy một cơn gió thổi qua, quay đầu lại đã không
còn gia chủ đâu nữa.


  • Làm tốt lắm.

Tứ trưởng lão đi qua, vỗ vỗ Xuân Mai bả vai, khen ngợi một câu rồi rời đi, các
trưởng lão khác cũng không muốn lưu lại làm gì bèn theo sau, chỉ để lại Xuân
Mai vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ.


  • Gia chủ, đợi nô tỳ!

Hét lên một tiếng, Xuân Mai cũng chạy vội theo sau.

Cho đến khi tới nơi, gia chủ Liên gia lập tức chạy vào, còn oang oang kêu lên.


  • Cháu yêu, cháu gái của ta tỉnh lại rồi, thật tốt quá!

Liên Mộng Vũ cũng đánh giá lại gia gia của mình chạy vội vào, người tựa như
một đại hán râu quai nón, nhìn bề ngoài tuổi tác quả thật chưa qua năm mươi và
thể lực vẫn còn rất dồi dào, không hề có dấu hiệu suy thoái.

Bây giờ, gia gia nàng tới gần, yêu thương sờ sờ đầu lo lắng ân cần thăm hỏi để
cho Liên Mộng Vũ dâng lên một loại đã lâu, phải gọi là rất rất lâu chưa có qua
cảm nhận ra ấm áp.


  • Vũ nhi, ngươi có sao không, nếu cảm thấy không khỏe cứ nói với ta, ta sẽ sử
    dụng toàn bộ tài nguyên gia tộc để ngươi có ngày khôi phục lại.

Nhưng Liên Mộng Vũ lại lắc đầu từ chối.


  • Ngài là gia gia con sao, con không có bị gì, chỉ cần nghỉ ngơi mười ngày
    nửa tháng là khỏe lại ngay thôi.

Mười ngày nửa tháng, đủ để làm rất nhiều việc mà không ai hay biết.


  • Vậy à.

Gia chủ, chính là Liên Hàn Lâm nhưng là có chút ảm đạm. Chờ đợi mười lăm năm,
tôn nữ mới từ giấc ngủ sâu tỉnh lại, bản thân lại chẳng làm được gì cho tôn nữ
của mình cả.

Có thể là đọc được suy nghĩ của Liên Hàn Lâm, Liên Mộng Vũ có chút suy tư một
lát rồi rất nhanh hỏi ra một câu.


  • Gia gia, bên ngoài tình hình là như thế nào?

Liên Hàn Lâm con mắt ảm đạm sáng lên, quả nhiên tôn nữ vừa mới tỉnh dậy, vẫn
cần trợ giúp rất nhiều.

Cho đến khi cả Liên Hàn Lâm và Hàn lão rời đi, Liên Mộng Vũ mới suy nghĩ đến
thông tin bản thân vừa đạt được.

Thời đại thay đổi, bố cục cũng thay đổi theo. Cũng không biết quá khứ đồ vật
còn không, nhưng bây giờ, nơi nàng đang ở được gọi là Nam Vực.

Nam Vực có vô số các thế lực, trong đó cường đại nhất là mấy nhà có Hóa Thần
tọa trấn, tuy cũng đôi khi có chút phân biệt cũng không thể nào có kẻ dám đến
gây hấn, cho dù kẻ đó là cường giả một phương. Nhưng cho người ta ấn tượng đặc
biệt nhất, đó là Long gia bá đạo, Đan Khí song tông và còn có tam đại thế gia
thần bí.

Nam Vực còn có vô số tòa thành trì, nhỏ nhất có trăm nhân khẩu, lớn nhất có
chục vạn nhân khẩu, quả thực có thể so sánh với Tiên Vực.


  • Thời đại này là một thời đại thần kỳ.

Đúng vậy, đây là một thời đại mà cường giả xuất hiện lớp lớp, là một thịnh thế
hoàng kim khiến người ta mơ ước tới, còn là một thời đại có thể ngang bằng,
thậm chí mơ hồ có chút hơn đối với thời đại thứ nhất.

Thời đại này, không chỉ có những con quái vật đã ngủ say qua các thời đại, mà
còn có nàng.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #2