Khảo Hạch Đệ Tử


Người đăng: BkavVN

Nữ tử đột nhiên thay đổi thần sắc, khiến mười tên hài đồng chợt sửng sốt, bọn
họ không nghĩ tới nữ tử này chỉ vì một phong thư lại để cho tên nhóc nhìn qua
vô cùng lôi thôi kia cũng có được tư cách giống mình.

Trong lúc nhất thời, mười tên hài đồng mày nhỏ đều gắt gao nhíu lại, trong
lòng hồi tưởng xem tại Tần Quốc có hay không một đại gia tộc nào họ Lâm.

“Đều thất thần làm gì? Nếu không muốn tham gia khảo hạch, liền trở về đi!” Nữ
tử nhìn lướt qua mười tên hài đồng, nhìn bọn hắn biểu hiện sững sờ, lạnh
lùng nói.

Ngay sau đó, nữ tử hướng về phía đám người hộ tống : “Các ngươi tại đây chờ,
ba ngày sau, nếu không thông qua khảo hạch ta sẽ đem bọn hắn đưa ra, nếu như
không thấy ra, đồng nghĩa đã thông qua khảo hạch!”.

Nói xong, nữ tử nàng cũng không ở lại xem mười tên hài đồng này, chỉ là hướng
về Lâm Phong đăm chiêu nhiều thêm một chút liếc mắt liền bước về cửa động đi
qua.

Mười tên hài đồng tính cả Lâm Phong, nhìn theo bóng lưng nữ tử, cũng không có
chút chậm chạp nào, vội vàng hướng về phía trước đi theo nữ tử ngoan ngoãn
tiến đến.

Theo Lâm Phong đám người đi vào, mây mù ở giữa bỗng nhiên quay cuồng một trận
, sau đó hóa thành hai đoàn hắc bạch nhị khí bình chướng đem cái động khẩu này
che đậy lại, Lâm Phong vừa tiến vào trong liền vội vàng hướng mắt nhìn quanh
xem xét.

Chỉ thấy, bốn phía xung quanh toàn bộ đều là một mảnh đen đặc, căn bản không
thể nhìn thấy thứ gì, thậm chí sau lưng lúc này mây mù cũng xuất hiện càng
thêm nồng đậm.

Mười tên hài đồng kia cũng đều tràn ngập tò mò : “Theo sát ta, không được nhìn
bậy, cũng không thể đi bậy, nếu lạc, vậy các ngươi liền ở chỗ này chờ chết
!” Nữ tử kia thanh âm lạnh băng đột nhiên truyền đến.

Lâm Phong nghe được lời này, vội vàng thu hồi ánh mắt, gắt gao đi theo phía
sau, e sợ có thể thật sự đi lạc.

“Uy, các ngươi nhìn xem, tiền bối là vì cái gì a, vì cái gì... người không có
tư cách ngọc bài, tiền bối cũng đưa hắn cùng tiến vào ?” Lúc này, một hài đồng
mập mạp thân mặc cẩm tú hoa phục, bước đến bên Lâm Phong, run rẩy một chút ,
toàn thân thịt mỡ đung đưa, đối với Lâm Phong cười nói.

Lâm Phong mặt nhỏ nhăn lại, hướng về hài đồng kia nhìn thoáng qua một chút ,
khẽ cau mày, cũng không có để ý tới tên thiếu niên béo này nữa.

Tên béo thấy Lâm Phong căn bản đều không thèm để chính mình vào mắt, biểu tình
có chút hơi sửng sốt, ngay sau đó cũng chẳng sinh khí, ngược lại còn cười hắc
hắc một phen ôm lấy bả vai Lâm Phong : “Có tính cách, ca thích ngươi !”.

Lâm Phong nhìn hài đồng béo dùng cánh tay mập mạp ôm chặt lấy mình, sắc mặt
nhất thời trở nên lạnh băng nói: “Buông ra!”.

Lâm Phong vốn dĩ không phải khó tính như vậy nhưng nửa năm trước hết thảy mọi
thứ thay đổi nhanh chóng khiến cho hắn hiện tại trưởng thành hơn rất nhiều,
cũng lạnh lùng hơn, đương nhiên với sự cảnh giác tột độ đã in sâu vào tiềm
thức cũng vô tình trở thành thói quen.

Rốt cuộc, nửa năm đào vong, vì quá lo lắng, đề phòng chuyện sinh tử, mỗi
thời mỗi khắc đều cần thiết bảo trì sự tỉnh táo cùng cảnh giác, như vậy đến
hôm nay đủ để thay đổi nguyên vẹn tính cách một hài đồng !.

Ngụy Đông phảng phất không nghe được Lâm Phong nói, cười hắc hắc, nặng nề chụp
vào bả vai Lâm Phong vỗ mạnh, : “Huynh đệ, ta thích ngươi như vậy, có tính
cách, giống ta, về sau chờ chúng ta tiến vào Dẫn Tiên Tông, ta sẽ chiếu cố
ngươi nhiều hơn, nếu có người khi dễ ngươi, ngươi có thể mượn tên ta... Ngụy
Đông !”

“Ta nói buông ra!” Lâm Phong bỗng nhiên ngừng bước chân, hướng về Ngụy Đông
trực tiếp nhìn lại, ánh mắt hung ác, tựa như dã thú.

Ngụy Đông bị ánh mắt Lâm Phong làm cho hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn
, sắc mặt có chút không vui nói: “Hung dữ cái gì a!”.

Lâm Phong ngao ngán lắc đầu, không thèm để ý đến Ngụy Đông nữa mà dõi theo
bóng dáng nữ tử hướng về phía trước tiếp tục đẩy nhanh cước bộ.

Lúc này, phía sau.. những hài đồng khác nhìn Ngụy Đông cùng Lâm Phong nơi đó
vấp phải trắc trở, đều nhịn không được cười lên thành tiếng.

Thậm chí còn có kẻ châm chọc : “Ngụy mập mạp, vấp phải trắc trở ..?”

“Hắc hắc, cái tiểu tử nghèo này cũng có ý tứ a, thế nhưng không cho Ngụy mập
mạp chút mặt mũi nào ! Bất quá, ta thích, ta liền thích xem Ngụy mập mạp vấp
phải trắc trở!”.

“Ngụy mập mạp, thế nào a? mặt nóng hơn mông rồi phải không ? Ha ha, có ý tứ !”
...........

Những hài đồng này không ngừng châm chọc, bọn hắn cùng Ngụy Đông hiển nhiên có
nhận thức, quen biết, bằng không mà nói cũng sẽ không trực tiếp tát vào mặt
Ngụy Đông như vậy.

Nghe được tiếng cười mỉa mai từ phía sau vọng đến, sắc mặt Ngụy Đông lập tức
hóa giận dữ, nhìn lướt qua mọi người một vòng, nói: “Cười cái gì mà cười? Có
cái gì buồn cười? Ai đang cười, xem Đông gia ta không xé toặc miệng hắn !”

“Câm miệng!” Ngụy Đông vừa mới mở miệng, nữ tử kia thanh âm băng lãnh lại lần
nữa truyền đến.

Theo tiếng quát, Ngụy Đông vội vàng câm nín, những hài đồng khác cũng đều lập
tức ngưng cười ...Nhưng mà, vào lúc này, nữ tử đột nhiên ngừng bước chân,
hướng đến tầng tầng mây mù nhìn thoáng qua, cơ hồ đang xác định điều gì đó.

Một chút sau, đôi tay nàng đặt ở trước ngực, bắt quyết tạo thành một thủ pháp
kỳ dị, nàng thấp giọng: “Thiên huyền diệu pháp, đạo khí trường tồn, mở ra cho
ta !”.

Thanh âm nàng rơi xuống dưới, bốn phía mây mù lại quay cuồng không ngớt, cơ
hồ còn vang lên từng hồi tiếng nổ đì đùng như sấm rền, chỉ trong phút chốc
rồi hoàn toàn tan biến, khiến cho mảnh thế giới nơi này chợt trở nên sáng
ngời.

Chỉ thấy, trước mắt bọn họ chỗ sâu bên trong mảnh đất trống có một tòa núi lớn
tráng lệ nguy nga lẫn khuất mây xanh ...Hiện giờ từ nơi này hướng về chân núi
nhìn lại, căn bản là nhìn không thấy ngọn núi từng bị mây mù che đậy kia ,
nhưng lại có thể mơ hồ cảm nhận được từ nơi đó tản mát một luồng quang mang
bảy màu rực rỡ, đồng thời, từng tiếng thú rống thỉnh thoảng đâu đó truyền ra
, khung cảnh cùng thanh âm vừa khéo chồng chất lên nhau, khiến cho nơi này
tràn ngập một loại cảm giác thần thánh, làm người ta nhịn không được muốn quỳ
lạy cúng bái!

Ngọn sơn phong này chính là Dẫn Tiên Phong, Dẫn Tiên Tông sơn môn!.

Nữ tử xoay người hướng về mười tên hài đồng nhìn qua : “Các ngươi nếu đã đi
tới nơi này, ta tin trưởng bối các ngươi cũng từng dặn dò, nếu muốn tiến vào
Dẫn Tiên Tông nội môn bên trong, vậy cần thiết phải thực hiện khảo hạch, nếu
như thông qua, lúc đó là Dẫn Tiên Tông đệ tử ! Ngược lại, nếu thất bại vậy
các ngươi đến từ đâu liền trở về nơi đó, mặc kệ các ngươi rốt cuộc có được
cái dạng gì thân phận, đều giống nhau, đừng nghĩ đến việc sẽ luồn lách đi bằng
đường cửa sau!”.

Nàng đưa mắt về phía Ngụy Đông, phảng phất như lời này chính là nói cho hắn
nghe.

Lâm Phong đang thất lạc đứng ở một bên, say sưa xem xét nữ tử kia mọi hành
động, lúc này cũng vô tình hướng mắt về phía Ngụy Đông nhìn qua, nhất thời
trong lòng nhịn không được suy đoán xem Ngụy Đông kia rốt cuộc là cái dạng
thân phận gì ?.

“ Dẫn Tiên Tông ta khảo hạch chỉ có một loại, đó là trèo lên Dẫn Tiên Thê!” Nữ
tử ngưng thần hướng về Dẫn Tiên Phong.

Lâm Phong nghe được lời này, nương theo ánh mắt nữ tử, bây giờ hắn mới chú ý
tới, ở khoảng cách không xa có một cái thang đá thật dài, nối thẳng đến đỉnh
Dẫn Tiên Phong bên trên chóp núi, quanh co khúc khuỷu, phảng phất giống như
một con cự mãng dán mình thật chặt vào nơi đó.

“Dẫn Tiên Thê, là Dẫn Tiên Tông ta chỗ khảo hạch chuyên dụng !” Nữ tử nhìn mọi
người, ánh mắt nhiệt huyết đang chằm chằm nơi đó liền mang theo bọn hắn đi
qua, đồng thời vừa đi vừa giải thích cặn kẽ : “Dẫn Tiên Thê bao gồm chín ngàn
bậc thang, các ngươi có hai ngày thời gian, bước lên ba ngàn bậc trở thành
ngoại môn đệ tử, bước lên sáu ngàn bậc là nội môn đệ tử, nếu như qua chín ngàn
bậc .... là hạch tâm ! Trong vòng là hai ngày nếu không bước lên được ba ngàn
bậc đá kia xem như không hợp cách, khảo hạch không thông qua!”.


Cửu Ngũ Chí Tôn - Chương #4