Phong Thư


Người đăng: BkavVN

Mười mấy hắc y vô danh này, mỗi người trên thân đều bao phủ nhàn nhạt một tầng
hắc khí, cổ hắc khí làm người khác phải ngưng thần coi trọng, liếc mắt một
cái theo bản năng cảm giác sởn tóc gáy, tràn ngập sợ hãi.

Mười mấy tên hắc y nhân gần nhất tiến đến nơi đây, đều hướng về Lâm lão nhìn
qua.

Lâm lão cũng vội đưa mắt nhìn lại, trên mặt trong nháy mắt lộ ra thần sắc dữ
tợn, sát khí vô hình từ trên người hắn tản mát xông thẳng bầu trời.

Nhưng vào lúc này, mười mấy tên hắc y nhân chợt động thủ, căn bản là không có
bất luận dự liệu, hay lời báo trước nào, trực tiếp mang theo khí thế ngập
trời, hướng về Lâm lão vọt tới.

“Hắc vệ quân! Lão phu tuy rằng lúc này thân chịu trọng thương, không sống được
bao lâu, nhưng lão phu rốt cuộc cũng là Đoán Cốt đại viên mãn cảnh giới, hôm
nay cùng các ngươi đồng quy vu tận, lão phu vẫn dễ dàng làm được !” Lâm lão
nghiến răng nghiến lợi nói một câu, ngay sau đó giống như một cây tên dài rời
cung, thẳng đến mười mấy tên hắc y nhân kia đánh tới.

Cùng lúc đó, ở Dẫn Tiên Phong, làn sương mù quanh năm bao vây bỗng nhiên quay
cuồng, trong nháy mắt liền khiến cho đám người Lâm Phong chú ý.

Lâm Phong nhìn thấy một màn như vậy, liền vội vội vàng đứng dậy, tràn ngập
kích động đưa mắt nhìn ra đỉnh núi trước mặt.

Hắn biết, Dẫn Tiên Phong muốn mở ra!.

Lúc này, ở bốn phía khác, mười tốp người, cũng đều đồng thời đứng lên, tràn
ngập kích động hướng về Dẫn Tiên Phong nhìn qua.

Ước chừng thời gian nửa nén hương trôi qua, nhìn đến Dẫn Tiên Phong nơi chân
núi, sương mù kia thế mà chậm rãi tan đi, để lộ ra một cái cửa động nhỏ, vừa
vặn người ta ra vào.

Thình lình một đạo quang mang màu trắng từ trong đó cấp tốc lao ra, chớp mắt
liền vọt tới trước mặt đám người Lâm Phong, khuôn mặt không chút biểu tình ,
chỉ thấy người này là một nữ nhân mặc áo trắng, tuổi chừng mười bảy mười tám.

Nữ tử cực kỳ tuấn tiếu mỹ lệ, tóc dài đen nhánh buông xỏa rơi rụng phía sau
lưng, buông xuống tận tới bên hông, mày liễu mảnh khảnh, mũi ngọc thanh tú ,
cặp má hơi hơi phiếm hồng, đôi môi kiều diễm ướt át, da thịt trắng tinh như
tuyết.

Nói ngắn gọn, nàng mỹ mạo quá mức, phảng phất không nên tồn tại trên nhân
gian này mà phải tồn tại trên Tiên giới, cùng chúng tiên nữ.

Nữ tử mặt không cảm xúc nhìn lướt qua Lâm Phong cùng những người khác, thanh
âm lạnh băng nói: “Còn không tiến lên?”.

Thanh âm cũng không lớn, nhưng lại rõ ràng truyền tới trong tai mỗi người.

Ngay sau đó, những hài đồng ở giữa mười tốp người kia vội vàng mang theo vẻ
mặt cung kính hướng về nữ tử bước nhanh đi qua, Lâm Phong lúc này cũng vội
vàng chạy đến.

Mười tên hài đồng, tính luôn Lâm Phong tổng cộng hết thảy mười một người, đồng
loạt tiến đến trước mặt nữ tử, tạo thành hàng dài một bái cung kính.

Nữ tử vẫn chưa thèm để ý tới đám hài đồng, khuôn mặt như cũ không chút biểu
tình nói: “Lấy ra từng người tư cách lệnh bài.”

Theo thanh âm rơi xuống, mười tên hài đồng kia đều vội vàng từ trong lòng ngực
chính mình lấy ra một chiếc ngọc bài, đôi tay hướng về nữ tử cung kính đưa
qua.

Lâm Phong thấy một màn như vậy, trên mặt chợt lộ ra ngốc trệ ,Chỉ có chính hắn
biết, hắn nơi này không có bất kỳ thứ gì gọi là tư cách lệnh bài, Lâm Phong
căn bản cái gì cũng đều không có, nếu nói có cũng chỉ có một phong thư mà Lâm
lão trước đó giao cho.

Trong lúc nhất thời, Lâm Phong không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể
theo bản năng hướng về vạt áo mình đè xuống, do dự xem có nên đem bức thư lấy
ra hay không.

Nữ tử nhìn lướt qua ngọc bài trong tay mười tên hài đồng, cuối cùng đem ánh
mắt dừng lại trên người Lâm Phong, nhìn đến Lâm Phong đứng im tại chỗ, lúc
này liền hướng về phía Lâm Phong nhanh chóng đi tới.

“Ngươi tư cách lệnh bài đâu?” Nữ tử thanh âm lạnh băng nói.

“Ta.... Ta không có tư cách lệnh bài!” Lâm Phong do dự một chút, chậm rãi mở
miệng.

Nữ tử nghe được Lâm Phong lời này, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống, : “Không có
lệnh bài liền không có tư cách tiến nhập Dẫn Tiên Phong, ngươi nhanh rời đi!”

Lúc này, bốn phía mười tên hài đồng kia, đều nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt khinh
thường, thậm chí có kẻ nhịn không được cười nhạo.

“Vừa thấy chính là tiểu tử nghèo mạt rệp, cũng không biết từ đâu chui ra, còn
muốn tiến vào Dẫn Tiên Phong, buồn cười cực kỳ!”

“Chính là, nhìn xem chúng ta đi, chúng ta ai ai chẳng phải con nhà quan lại ,
hoặc thế gia, hắn làm sao có thể cùng với chúng ta so sánh ?”

“Còn không chạy nhanh đi, da mặt cũng thật đủ dày!”
..........
Mười tên hài đồng cười nhạo nói, giọng nói ẩn hiện cao nhân nhất đẳng đắc ý.

“ Lắm mồm !” Nữ tử nghe mười tên hài đồng cười nhạo, lạnh lùng nhìn lướt qua
.

Bị ánh mắt nữ tử đảo qua, mười tên hài đồng tức khắc cảm nhận được như vừa rơi
vào bên trong động băng, toàn thân nhịn không được run rẩy một chút, khuôn mặt
nhỏ bị dọa đến trắng bệch, lộ ra vẻ sợ hãi.

“Ngươi còn thất thần làm gì, không nhanh nhanh rời đi?” Nữ tử nhìn Lâm Phong
vẫn đứng im, thẳng thừng nói: “Chớ có làm chậm trễ thời gian của ta !”.

Lâm Phong đôi lông mày nhăn lại, sau đó cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp
từ trong lòng ngực đem bức thư do Lâm lão giao cho chính mình hướng về đôi tay
nữ tử đưa qua.

Nữ tử thấy hành động của Lâm Phong thì biểu tình sửng sốt : “Ngươi đây là ý
gì?”.

“Thỉnh tiền bối xem một chút!” Lâm Phong chậm rãi giải thích.

Nữ tử do dự một chút, tay phải cách không một nhiếp, bức thư trong tay Lâm
Phong chợt phiêu đãng một chút rồi rơi gọn vào trong tay nàng.

Nữ tử đem bức thư kia mở ra, phát hiện ở trong phong thư có một trang giấy đã
ố vàng, kèm theo thêm một tờ giấy nhỏ, nàng nheo mắt nhìn qua, mày hơi nhíu
lại “Ngươi họ gì?” Nữ tử do dự một chút, đối với Lâm Phong hỏi.

Lâm Phong sửng người, sau đó vội vàng đáp lời : “Vãn bối họ Lâm!”.

Nữ tử nghe Lâm Phong thừa nhận, mày liễu mảnh khảnh nhíu chặt, liền một hồi
trên dưới đánh giá Lâm Phong, trong ánh mắt đột nhiên xuất hiện một loại ý vị
khác thường.

Lâm Phong bị nữ tử xem thấu toàn thân có chút mất tự nhiên, theo bản năng
hướng về sau lùi lại một bước : “Tiền bối!”.

Nữ tử vội vàng phục hồi thần sắc, che dấu đi biểu tình trên khuôn mặt, sau
đó, tay phải nàng nhẹ run lên, lập tức phong thư kia tự hành bốc cháy mau
chóng biến thành tro tàn, đồng thời nàng cũng đem một phong thư khác, hướng về
Lâm Phong đưa qua, mặt không biểu tình : “Ở giữa còn có một phong thư, thư
này cũng không phải viết cho ta, mà là viết cho... Bạch sư thúc, ngươi cầm lấy
nó theo bọn họ cùng nhau tiến vào Dẫn Tiên Phong, tham gia khảo hạch!”.

Lâm Phong thấy nữ tử đem phong thư kia làm hỏng, biểu tình sửng sốt, rốt cuộc
Lâm Phong cũng không biết bên trong bức thư này viết cái gì, hắn cũng chưa
từng mở ra xem qua, đương nhiên cũng không phải hắn không hiếu kỳ, mà là vì
Lâm lão từng nói thư này hắn nhất định không thể xem.

Lâm Phong hơi do dự một chút, cũng không có dò hỏi chuyện này, mà chỉ yên lặng
phía dưới, đem bức thư nhận lấy giấu vào bên trong lòng ngực.

Lâm Phong biết, nữ tử này vội vàng đem phong thư kia hủy đi chỉ sợ cũng là ý
tứ của Lâm lão, nếu Lâm lão thực sự không muốn cho chính mình biết nội dung
bên trong, hắn hà tất phải làm điều thừa thải mở miệng dò hỏi ? Rốt cuộc có
dò hỏi thì tất nhiên nàng cũng sẽ không chịu nói ra .


Cửu Ngũ Chí Tôn - Chương #3