Người đăng: anhyeuemnhieu
" Hàn Phong, ngươi nghĩ mình có thể thắng được ta hay sao! khôn hồn thì mau
quỳ xuống xin biểu ca ta tha thứ... nếu không...". Lưu Cương sắc mặc trở nên
âm trầm, càng nói ngữ khí càng thêm lạnh.
" Nếu không thì sao ? " Hàn Phong giả vờ ngây thơ hỏi lại.
" Nếu không... ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi. " Lưu Cương gằn
từng chữ tỏ vẻ uy hiếp.
" Ố, Lưu Cương, ngươi không biết môn quy sao? Đệ nhất môn quy tuyệt cấm đồng
môn tương tàn a. Ta không tin ngươi dám giết ta ". Hàn Phong khiêu khích.
" Ngươi đừng mong dùng miệng lưỡi hù ta, hôm nay nếu ngươi không xin lỗi thì
ngươi phải chết không thể nghi ngờ, dù Thiên Vương Lão Tổ có đội mồ sống dậy
cũng không cứu được ngươi, bớt ở đó mơ mộng đi ". Lưu Cương sát khí ngày càng
mạnh mẽ, thanh Lưu Tinh Kiếm không biết từ lúc nào đã xuất hiện nơi tay.
" Lưu Cương to gan, ngươi mới biết mình vừa nói gì hay không? Ngay cả Lão Tổ
ngươi cũng dám khinh thị ". Hàm Phong mặt đoan chính, giọng uy nghiêm hùng hồn
trách vấn.
Thiên Vương Lão tổ chính là trưởng môn đời thứ 12 của bổn phái, pháp lực cao
cường, thần thông quản đại. Hơn nữa ông ta còn là chủ nhân của Bạch Y Lão Tổ
bây giờ, khinh thị ông ta chẳng khác nào tát Bạch Hầu cái bạt tai, đây rõ ràng
là tội bất kính.
" Hàn Phong ngươi... " Lưu Cương giật mình, thầm hối hận, nhưng lời nói cũng
đã nói rồi làm sao rút lại, ở đây còn có cả ngàn ngoại môn khác đang nhìn hắn,
nếu rút lại thể diện hắn để ở đâu.
Giờ phút này hắn hận Hàn Phong đến ngứa cả gan. May hắn là người nếu là Yêu
Thú chắc hắn đã lao vào xé xác Hàn Phong ra thành nghìn mảnh nhỏ rồi.
Khó khăn lắm mới cầm được lý Hàn Phong đâu ngu gì bở qua. Hắn hùng hồn nói : "
Lưu Cương to gan, thân là đệ tử bổn phái, lòng lại tư tâm, ăn nói xấc xược xúc
phạm môn quy, khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo, ta thân là một phần tử của
tông môn quyết không thể để một khối u nhọt như ngươi tiếp tục tồn tại làm mất
mặt tông môn được. Lưu Cương chịu chết đi. "
Lời vừa dứt Hàn Phong đã múa kiếm lao vào Lưu Cương.
" Hàn Phong... ngươi... ngươi... được... được lắm... đến đây... hôm nay không
phải ta chết thì chính là ngươi... " Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ,
rồi cũng rút kiếm lao vào.
Chỉ phút chốc kiếm mang đã bay lượn khắp không sân phòng.
" Hàn Mai Du Tuyết ".
" Thiên Địa Quy Hợp ".
" Hàn Kiếm Xuyên Không ".
" Vân Du Tứ Hải ".
Hàn Phong tuy chưa vào Tàng Thư Các, chưa học kiếm pháp cấp cao như Lưu Cương,
nhưng một bộ nhập môn Lưu Vân Hành Kiếm đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh,
đăng phong tạo cực rồi. Dù kiếm pháp có cao siêu hơn cũng khó chiếm được nữa
tiện nghi trước hắn.
Qua mười chiêu, không chỉ Lưu Cương mà toàn bộ đệ tử có mặt ở đây đều đã kinh
hãi trong lòng.
Sức chiến đấu của Hàn Phong so với bọn hắn nghĩ đã vượt quá xa. Đặc biệt là
Lưu Cương sắc mặt hắn ngày càng khó coi.
Chiêu kiếm hắn sử dụng là Phàm giai trung cấp kiếm pháp Đồ Ma Thập Tam Thức
nhưng cũng chỉ ngang tay với Hàn Phong, như vậy chẳng phải nói " Nếu ta cũng
có kiếm kĩ cùng cấp độ với ngươi thì mạng ngươi tiêu chắc rồi " sao.
Cao thủ so tài, một chiêu định thắng bại. Chỉ cần nhìn qua cách chiến đấu của
Hàn Phong, Lưu Cương đã biết, nếu chỉ luận kiếm pháp thì chắc chắn mình không
phải là đối thủ của hắn.
Càng nghĩ hắn càng hối hận, tại sao mình lại vì ba chuyện không đâu mà cùng
tên quái thai này kết thành kẻ thù không đội trời chung cơ chứ.
Mà cũng không thể trách hắn, có ai ngờ được, một tên phế vật suốt ngày cam
chịu cảnh bị người khác bắt nạt như Hàn Phong lại có bước chuyển biến lớn như
vậy chứ. Khác xa quá đi!
Nhưng giờ có nói gì cũng thế, dù sao thù oán cũng đã buông xuống rồi, hối hận
cũng chẳng được gì. Dù sao ít ra tu vi của hắn cũng hơn Hàn Phong, nếu kéo dài
cuộc chiến chắn chắn thắng lợi cũng là của hắn.
Nhưng tiếc thay, người tính không bằng trời toán. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ
được tu vi của Hàn Phong giờ này cũng không có kém hắn chút nào, đều là luyện
khí tầng năm, chỉ có điều Hàn Phong sử dụng Ẩn Nặc Thuật nên hắn không nhận ra
mà thôi.
Qua tiếp mười chiêu Lưu Cương lại càng khủng hoảng hơn. Thanh kiếm của hắn sau
mỗi lần va chạm với Tinh Cương Kiếm của Hàn Phong thì đều lưu lại vết sứt mẻ
khác nhau, giờ đây thanh kiếm đã hoang tàn thấy rõ.
" Sao có thể? " Hắn lầm bầm trong miệng, gương mặt hắn giờ đây đã tái xanh như
gà cắt tiết, không còn chút máu nào.
" Không phải chứ? Sao kiếm của Lưu Cương lại thành ra như thế? " Một đệ tử
quan chiến thắc mắc.
" Không lẽ Lưu Tinh Kiếm không bằng Tinh Cương? " Một tên khác đoán.
" Ngươi bị điên à, Lưu Tinh Kiếm của Lưu Cương đã tiếp cận trung phẩm làm sao
lại không bằng một thanh hạ phẩm cấp thấp kiếm được. " Một tên đệ tử khác phản
đối ngay.
" Vậy thì lạ thiệt. " Một tên khác trầm ngâm suy nghĩ.
Bọn họ nào biết, Hàn Phong chủ tu công pháp chính là Thất Đại Chân Quyết một
trong, Tử Vong Kiêm Ý Quyết, uy lực tuyệt luân, đã vượt xa những giới hạn mà
con người có thể nhận biết.
Huyết khí của hắn đã bắt đầu ngưng thực vì thế mỗi một kiếm hắn chém ra đều có
một tia huyết sắc làm đường kiếm của hắn trở nên sắc sảo hơn, sắc bén hơn
nhiều so với bình thường.
" Thú vị thật, sư huynh chẳng phải huynh nói Hàn Phong chỉ là một tên ăn hại
sao? Sao giờ hắn lại mạnh như thế? Kiếm chiêu còn toát ra cả huyết lệ, sư
huynh ngươi lừa ta. " Trên một tòa ngọc lâu gần chổ Hàn Phong Lưu Cương quyết
chiến cũng đang có một nhóm người khẽ bình luận.
Khí tức của bọn họ hoàn toàn vượt xa những người khác, như có như không, lúc
ẩn lúc hiện khiến bọn họ gần như vô hình ở đây.
Người mới lên tiếng hỏi là một tiểu cô nương nhỏ, tuổi chắc ngang với Tiểu
Bảo, tóc cột thành chỏm ở hai bên đầu như hai cái nấm, trông rất đáng yêu.
" Chuyện này... chuyện này " Người sư huynh kia bối rối. Hắn cũng không nghĩ
đến Hàn Phong lại ẩn tàng sâu như vậy.
" Chuyện này thế nào? " Tiểu cô nương kia phồng má lên hỏi.
" Ta cũng không biết ". Người thiếu niên tuấn mĩ kia bất đắc dĩ đành phải cuối
đầu thở dài, hắn không thể tìm được một cách lý giải nào thích hợp để giải
thích vấn đề này thì sao trả lời được.
" Thôi bỏ đi, giờ có hỏi nguyên nhân cũng chẳng được gì, Chu Tước Viện ngoài
Triệu Kiếm Phi ra giờ lại xuất hiện thêm một thiên tài kiếm đạo khác, Chu Tước
Viện lần này muốn không hưng thịnh cũng khó, ngôi vị ngoại môn đệ nhất viện
của chúng ta sợ khó giữ được rồi, haizzz ". Một thiếu niên khác đứng bên cạnh
thở dài nói. Hắn toàn thân vận bạch y, tóc quấn băng trắng, tay cầm quạt phe
phẩy trông rất thư sinh.
Phía sau, bên cạnh chiếc bàn tròn đã dọn sẵn đồ ăn, một thanh niên khác mặc
một bộ đồ đen, tay cần chén rượu, trên người tỏa ra một luồn sát khí dày đặc
hậm hực nói:
" Chỉ một thằng nhóc con mà cũng muốn lấy đi danh hiệu Đệ Nhất Viện của chúng
ta sao, đúng là mơ tưởng hảo huyền, nếu hắn dám có ý tưởng đó ta sẽ lập tức
giết hắn ngay ".
" Tứ đệ, ngươi sát khí quá nồng, tốt nhất đừng bao giờ nói chuyện giết người
nữa, nếu không sau này rất dễ gặp phải thiên kiếp uy lực kinh người a ". Thiêu
niên thư sinh khuyên nhủ.
" Hừ ". Người áo đen hừ lạnh một hơi tiếp tục uống rượu.
Người thiếu niên đứng bên cạnh thiếu nữ giờ mới lên tiếng, hắn thở dài nói: "
Hắn có được bản lĩnh như Triệu Kiếm Phi hay không cũng rất khó nói, chuyện này
cứ chờ đến Ngoại Môn Phong Thần Bảng Chi chiến rồi nói tiếp ".
" Đúng vậy đúng vậy, muốn biết thực lực của hắn ra sao thì cứ chờ đến lúc đó
là hay nhất, trong thời gian này ai dám đụng vào hắn thì đừng trách ta vô tình
đó. " Tiểu cô nương bên cạnh cao hứng nói.
" Đụng vào hắn, Triệu Kiếm Phi một ngày còn chưa rời khỏi ngoại môn, chúng ta
muốn đụng vào hắn cũng không dễ đâu " thiếu niên thư sinh lên tiếng.
Thế rồi cả đám quay lại bàn tiếp tục uống rượu.
Ở ngoài kia trận chiến của Hàn Phong và Lưu Cương cũng sắp ngã ngũ rồi.
Đối với Hàn Phong đây là lần thực chiến đầu tiên nên hắn cũng không vội đánh
bại Lưu Cương. Một là tích lũy chút kinh nghiệm để sau này khỏi luống cuống
khi giao tranh với người khác. Hai là rèn luyện thên kiếm pháp của bản thân.
Tính ra lần trước chiến với Thiết Giáp Ngưu cũng không thể xem là một lần thực
chiến được. Vì dù sao yêu thú cấp thấp cũng không mở ra linh trí rất khó xo
được với con người thông minh lanh lợi.
Nhưng giờ thu hoạch đã đủ, hắn cũng làm biến đánh tiếp.
Hắn ngưng tụ huyết khí thành kiếm mang bao bọc quanh thân kiếm rồi dùng một
chiêu Vân Tụ Bất Tán chém gãy thanh Lưu Tinh Kiếm của Lưu Cương rồi thuận chân
đá hắn một cái bay ra ngoài.
" Rác rưởi, cút ".
" Ngươi... haizzz ... đi..."
Chiến đấu chấm dứt.
Lưu Cương cũng chẳng dại gì tiếp tục dây dưa, tuy không cam lòng nhưng vấn
phải rút lui, ngồi dậy dẫn người quay trở về.
Hắn giờ đây đã hận Hàn Phong đến máu nóng sôi trào, nếu không phải hắn có chút
ít định lực chắc h đã học máu bất tĩnh tại trường rồi.
Lưu Cương đi Hàn Phong cũng quay mình bỏ vào trong phòng. Hôm nay hắn cũng thu
hoạch không ít, giờ này hắn cũng cần phải tiêu hóa số thu hoạch đó. Không có
thời gian làm ba cái việc không đâu.
Cả đám đệ tử im lặng, chỉ biết nhìn. Lưỡi cứng đơ, mắt trợn tròn, miệng há hốc
nói không nên lời.
" Ta nói rồi mà Hàn Phong sư huynh sẽ chiến thắng các ngươi lại không nghe,
haha giờ thấy sao hả, ta nói các ngươi mắt cho còn không tin haha ". Tiểu Bảo
vui mừng cười ha hả, chế nhạo các đệ tử khác.
Tuy mọi người nghe rất khó chịu nhưng cũng chỉ có thể im lặng. Đùa sao đụng
hắn chính là đụng Hàn Phong, đụng đến Hàn Phong còn mong yên ổn sao. Ngoại môn
giờ bao nhiêu người chống lại được hắn.