Lần Đầu Hiển Lộ


Người đăng: anhyeuemnhieu

Ngoại môn khu, tuy không rộng lớn như nội môn nhưng nguy nga, tráng lệ hơn
những gì hắn nghĩ rất nhiều.

Nhìn sơ qua cũng đã có hơn ngàn kiến trúc, lớn nhỏ khác nhau mà kém nhất vẫn
là nơi những ngoại môn đệ tử trú ngụ.

Đường đi thì lót bằng cẩm thạch. Cổ thụ ngàn năm xuất hiện dày như rừng, mọc ở
hai bên lối đi.

Đệ tử hai bên sườn núi luyện tập hăn say. Yêu cầm, linh thú bay lượn khắp nơi.

Cỏ cây bát ngát xanh, không khí thật trong lành.

Nếu không phải gần một năm qua hắn đã trải qua biết bao nhiêu chuyện hư cấu
thì chắc giờ hắn vẫn đang nghĩ mình nằm mơ.

Ngoại môn cũng như nội môn, ngoài đãi ngộ cùng thực lực ra thì mọi cấp phân
chia cũng không khác nhau là mấy.

Nội môn có Ngũ Đại Phong thì ngoại môn cũng có tứ đại viện.

Bốn viện phân chia cai quản ngoại môn theo thứ tự từ đông đến bắc là : Thanh
Long Viện, Chu Tước Viện, Bạch Hổ Viện và Huyền Vũ Viện.

Hàn Phong thuộc Chu Tước Viện. Nghe thì oai lắm nhưng Chu Tước Viện lại là
viện yếu nhất trong tứ viện.

Không phải do nhân số hay thực lực thua kém mà do tuyệt kỹ trấn viện của bọn
họ rất khó luyện.

Trăm năm qua ngoài viện trưởng cùng đại sư huynh ra không còn bất cứ một ai
luyện thành nó. Vì vậy mới bị xếp chót các viện.

Còn tên khốn Triệu Chí Tài kia lại là người của Thanh Long Viện, đệ nhất viện
ngoại môn. Sau này muốn công khai trả thù cũng hơi khó.

Hắn nhớ lại đến đây chỉ có thể ảo não thở dài.

Lần này muốn quật khởi trở lại để thoát khỏi danh phế vật cũng có vẻ sẽ rắc
rối hơn so với dự kiến ban đầu thì phải." Haizzz " Càng nghĩ càng đau đầu mà
đau đầu thì nghỉ ngơi là cách giải quyết tốt nhất.

Hắn im lặng mà đi, theo trí nhớ trở lại căn phòng trước kia mà hắn ở. Nhưng có
vẻ mọi thứ không tốt như hắn nghĩ thì phải.

Căn phòng này đúng là phòng của hắn, nhưng bên trong lại toát ra một cổ khí
tức xa lạ. Chứng tỏ đã có người sử dụng qua khi hắn không ở đây.

" Khinh người qúa đáng. Đồ của ta dù ta không sử dụng cũng không đến lượt bọn
chó các ngươi nhúng chàm ". Máu điên trong người hắn nổi lên.

Từ trước đến giờ toàn hắn chiếm đoạt của người ta không ngờ đến thế giới này
lại bị người khác chiếm tiện nghi ngược lại. Không những thế còn đến tận hai
lần. Bảo sao hắn không điên.

" Người ta thế lớn ta đụng không được không lẽ đám rác rưởi các ngươi ta đập
lại không chết ". Nghĩ thế hắn liền hùng hổ đạp cửa xông vào.

" Khốn kiếp là ai dám xông vào phòng của ta, chán sống sao, không biết ta là
ai à ! ". Một giọng nói tức giận từ trong phòng vang ra.

Nói là phòng nhưng thật chất so với một cái trang viện ở thế tục cũng không
khác biệt nhiều lắm.

Nó cũng gồm một căn phòng để ở và một cái sân lớn để luyện tập, xung quanh
được bao bởi tường cao.

" Ố, ta tưởng kẻ nào, hóa ra là Hàn Phong, tên phế vật nhà ngươi chán sống sao
". Một tên mập vừa béo vừa lùn, hai tay cầm đùi gà từ phòng nhảy ra. Hắn vừa
thấy Hàn Phong nổi sợ trong lòng liền biến mất, đã hết lo liền thóa mạ một
phen.

Hàn phong máu nóng đang chảy rần rần, nghe lời con chó mập kia sủa bậy nữa,
hắn lại càng điên tiết lên.

" Cút ". Hàn Phong hét lớn rồi lao vào tên mập.

Tên mập kia chưa kịp định thần thì trước mắt đã xuất hiện một bóng ảnh như có
như không túm cổ quăng hắn thẳng ra ngoài.

" Hàn Phong tên khốn kiếp kia, ngươi dám đánh ta bộ không sợ Lưu sư huynh trả
thù sao ". Tên mập đau đớn nằm lăn quay trên mặt đất. Biết không phải là đối
thủ của Hàn Phong hắn liền dùng chiêu trò uy hiếp mong Hàn Phong sợ hãi mà rút
lui.

" Lưu sư huynh, không phải là Lưu Cương chớ ". Hàn Phong như nhớ ra cái gì đó,
mơ hồ hỏi lại.

" Ngươi dám gọi thẳng tên Lưu sư huynh sao, đúng là chán sống mà, nếu ngươi
quỳ xuống xin lỗi ta sẽ tha ngươi lần này không nói với... " Hắn còn chưa kịp
nói xong thì đã bị Hàn Phong bay vào đập túi bụi.

Không nói còn đỡ nói đến Lưu Cương hắn lại điên.

Lưu Cương là sư huynh hắn, tu vi cở luyện khí tứ trọng đỉnh phong.

Trước kia hắn thường hay bắt nạt Hàn Phong, xem hắn như người hầu, sai vặt
khắp nơi. Tính ra cũng vì hắn mà Hàn Phong không có thời gian luyện tập nên
giờ mới có mác phế vật vầy nè. Bảo sao Hàn Phong không hận cho được.

Hắn cứ đánh, cứ đập.

Một lúc sau tên béo kia đã máu me đầy mặt, bầm dập khắp mình, một lúc sau nữa
hắn đã lăn đùng ra đất bất tỉnh nhân sự.

Hắn cũng lười quản, mặc kệ tên béo sống chết nằm đó, bỏ mặc hết thảy những ánh
mắt bất ngờ, nghi hoặc của những đệ tử khác, lếch vào phòng ngủ ngon lành.

Một pha bạo lực này của hắn chẳng mấy chốc đã đồn khắp Chu Tước Viện. Đương
nhiên Lưu Cương cũng sẽ biết mà tên mập kia lại là con trai độc nhất của cậu
ruột hắn. Đây rõ ràng là khiêu khích trắng trợn bảo sao hắn không phẫn nộ cho
được.

" Hàn Phong tên khốn nhà ngươi, ngươi lếch xác ra đây cho ta ". Một tiếng rống
từ ngoài cửa vọng vào làm Hàn Phong giận mình tỉnh dậy.

" Không phải chớ, hết giờ đến rồi hay sao lại đến giờ này ". Hàn Phong bức xúc
càu nhàu.

" Hàn Phong ngươi ra đây ". Lưu Cương lại hét lớn. Tiếng hét của hắn to đến
nổi toàn bộ Chu Tước Viện đều có thể nghe.

Hàn Phong khẽ nhíu mày " Không phải nói Lưu Cương chỉ có luyện khí tầng bốn
đỉnh phong sao, tại sao lại có khí lực lớn như vậy ". Nhưng hắn vẫn mở cửa đi
ra.

Hắn rất tự tin vào thực lực của mình hiện giờ chắc chắn sẽ đánh bại Lưu Cương,
sẵn mượn lần này tôi luyện bản thân cũng được. Đằng nào trừ lần trước đánh với
Thiết Giáp Ngưu ra hắn cũng chưa thử lửa với ai khác, lần này đành lấy Lưu
Phong khai đao vậy. Sẵn cho người ta biết Hàn Phong giờ đây không còn là Hàn
Phong lúc trướctrước chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Hàn Phong mở cửa bước ra sân. Hành động này của hắn một lần nữa khiến cả ngoại
môn kích động.

" Hắn khôn trốn sao? Không lẽ hắn bị điên rồi ". Một tên đệ tử trong đám đông
hiếu kì hỏi.

" Chớ còn hỏi, nghe nói hắn mất tích gần cả năm nay chắc gặp chuyện gì đó nên
đầu óc có vấn đề rồi ". Một tên khác nghị luận.

" Sao các ngươi không nghĩ Hàn sư huynh đủ sức đánh bại Lưu Cương chớ ". Một
tiểu đồng nhỏ tuổi lên tiếng.

Hắn hơi nhỏ, tuổi chắc cũng chỉ 11, 12 mà thôi nhưng tu vi thì đã luyện khí ba
tầng ngang bằng với Hàn Phong trước kia rồi.

" Haha, Tiểu Bảo, ngươi bị điên sao, làm sao hắn có thể thắng được ". Một tên
đệ tử cười lớn chế nhạo.

" Hắn không bị đánh cho răng rơi đầy đất đã là may còn nói gì đánh với Lưu sư
huynh ". Một tên khác phụ họa.

" Các người... các người dám khinh thường sư huynh ". Tiểu Bảo tức giận.

" Kệ bọn họ đi Tiểu Bảo, yên tâm ta sẽ thắng ". Hàn Phong tiến đến vỗ vai Tiểu
Bảo nói.

" Sư huynh ". Tiểu Bảo cảm động ngước nhìn Hàn Phong.

Lưu Cương đứng sau nhìn một màn này chỉ cười lạnh không lên tiếng.


Cuồng Thần Tu Tiên - Chương #8