Người đăng: anhyeuemnhieu
" À, chẳng phải Huyết Mang Thảo có thề đề tăng khí huyết sao? Biết đâu nó lại
có ích với ngưng tụ Huyết Khí cũng không chừng ". Hắn trầm ngâm suy nghĩ một
hồi, rồi thò tay vào trong túi áo, lấy một gốc cây linh dược màu đỏ ra.
Huyết Mang Thảo, hắn suýt chút nữa chết cũng vì nó.
" Huyết Mang Thảo ơi Huyết Mang Thảo, mày ngàn vạn lần đừng làm tao thất vọng
đó ". Hắn nhìn gốc linh thảo mà thở dài.
Hắn cắn răng ném gốc linh dược vào miệng, nhai nhuyễn rồi nuốt.
Ngay lập tức, một luồng nhiệt nóng hổi từ đan điền bắt đầu lan ra toàn thân.
Không phí phạm thời gian, hắn bắt vào việc luyện hóa dược vật đan ngưng tụ
trong cơ thể.
Nhưng đáng tiếc, đây là lần đầu tiên hắn luyện hóa dược thảo cấp cao này, nên
ba phần mười dược lực đã bị hắn làm thất thoát ra ngoài mất tiêu.
" Thật đáng tiếc ". Hắn tiếc rẻ.
Tuy chỉ bảy phần nhưng cũng cho hắn thu hoạch không ít.
Linh khí trong cơ thể của hắn càng ngày càng tinh khiết hơn, số lượng nhiều
hơn và ngưng thực hơn.
Có lẽ như hắn không thể cảm nhận được nhưng khí tức của hắn đã hoàn toàn thay
đổi.
Từ khi hắn tiến vào tiểu thành, cơ thể hắn đã bắt đầu sản sinh ra huyết vụ.
Khiến tất cả các chiêu thức hắn thi triển ra đều mang theo một mùi máu tươi áp
chế tinh thần đối thủ.
Đồng thời tu vi của hắn cũng có bước tiến không hề nhỏ.
" Luyện Khí tầng năm ". Không phải tầng bốn đại viên mãn mà là tầng năm. Đây
là một niềm vui không hề nhỏ đối với hắn.
Thực lực càng mạnh thì sau này trở về tông môn cuộc sống của hắn sẽ tốt hơn
trước càng nhiều.
Đồng thời mối thù trước kia của hắn cũng sẽ được trả dễ dàng hơn." Triệu Chí
Tài " Cái tên này lại hiện lên trong tâm trí của hắn. Kẻ đã cướp đoạt cơ duyên
của hắn, ra tay sát hại hắn.
Chắc có lẽ giờ đây, hắn còn đang nghĩ Hàn Phong đã tan xác dưới vách núi mà
cao hứng.
Nhưng đâu thể ngờ được Hàn Phong còn sống không những thế hắn đã mạnh hơn xưa
gấp nhiều lần và đương nhiên Hàn Phong sẽ không rộng lượng đến mức bỏ qua cho
những chuyện mà hắn đã làm.
" Triệu Chí Tài, ngươi cứ đắc ý đi, đến ngày gặp mặt ngươi sẽ biết thế nào là
báo ứng, hahaha ". Hắn đứng dậy, mĩm cười, nhìn về phía chân trời xa thẳm.
Mà hướng hắn nhìn chính là một ngọn núi lớn, cao trọc trời, có mây mù vờn
quanh, linh khí nồng nặc.
Có thể ở quá xa nên Hàn Phong không thể thấy được, trên ngọn núi đó, hàng trăm
người đang sử dụng pháp khí phi hành bay lượn lờ trong đám mây mù.
" Cũng đã lâu lắm rồi, ta cũng nên trở về tông môn thôi. Nếu còn không mau trở
lại chắc ta sẽ bị báo tử mất ". Hắn não nề lắc đầu.
Đây là quy định của tông môn, nếu trong vòng một năm sau khi rời núi làm nhiệm
vụ mà không trở lại sẽ bị xem như đã tử vong.
Đồng thời thông tin của đệ tử đó sẽ bị xóa sổ hoàn toàn, có thể xem như chưa
từng tồn tại.
Và đương nhiên hắn không tin tên khốn Triệu Chí Tài kia sẽ báo với tông môn là
Hàn Phong đã bị hắn đẩy xuống vách núi sinh tử không rỏ. Chắn chắn hắn không
điên như thế rồi, chỉ cần hắn vừa mở miệng chắc chắn hắn sẽ bị trưởng lão tông
môn một chưởng giết chết ngay.
Sát hại đồng môn cùng với phản tông chính là một trong tử tội không thể tha
thứ của tu chân thế giới. Dù không bị tông môn xử tử thì cũng chẳng có một thế
lực nào chịu thú nạp một kẻ như thế. Ai biết được sau này hắn có đâm lén mình
như thế hay không.
Chính vì thế hắn tin rằng mình chỉ được khai báo là mất tích mà thôi, nếu chỉ
có thế thì chỉ cần hắn trở lại thông báo với tông môn thì vẫn có thể sinh hoạt
như bình thường, vẫn sẽ được hưởng những đặc quyền mà ngoại môn đệ tử có.
Từ ngày hắn tu luyện đến nay cũng gần một năm rồi. Nếu không nhanh chở về thì
hắn chắc chắn phải đối mặt với một phiền phức không nhỏ.
Một năm qua, hắn đã học được phép thuật, luyện tập Huyết Khí, nâng cao cảnh
giới tu vi.
Giờ đây hắn không còn là một tên ngoại môn yêu ớt chỉ biết im lặng mặc người
sỉ nhục nữa rồi.
" Thôi cứ về trước rồi tính. " Hắn thở dài nhắm hướng ngọn núi mà phi thân.
Nhìn theo hướng Hàn Phong di chuyển, trên một mõm đá gần đó, một người đàn ông
trung niên một thân bạch bào đang mĩm cười.
Khí vũ hiên ngang, phiêu dật trong gió. Đây không phải là Bạch Y Lão Tổ thì là
ai.
" Lão tổ, người để mắt đến hắn sao? " Một giọng nói nghiêm nghị vang lên phía
sau Bạch Y Lão Tổ.
Một lão giả mặt mũi đoan chính, râu dài, tóc bạc. Thân mặc đạo bào màu trắng
đứng sau Bạch Y.
" Hắn khá thú vị, cũng có thể hắn sẽ thay thế ta trong tương lai, thủ hộ tông
môn này ". Bạch Y Lão Tổ cũng ngước mặc về hướng Thiên Đô Sơn suy nghĩ về một
vấn đề gì đó xa xăm.
" Lão tổ, thọ nguyên của người... " Lão giả nghe vậy liền giật mình.
" Không sao, vẫn còn chút thời gian ngắn, nhưng nếu vẫn không thể độ kiếp
thành công tiến vào lục giai thì... ". Bạch Y Lão Tổ thở dài một hơi rồi liền
hóa thân thành Bạch Mão Tam Vĩ Hầu leo lên sường núi mất dạng.
" Haizzz, không lẽ vạn năm truyền thừa bổn phái phải đoạn tuyệt trong tay ta
". Lão giả một mình đứng ở mõm đã nhìn lên trời mà thở dài. Gương mặt ông ngày
một già nua hơn, con nếp nhăn xô lại với nhau trông giống như một trái chanh
đang bị vắt nước vậy.
Thiên Đô kiếm phái càng ngày càng tụt hậu, thiên tài càng ngày càng ít, tuyệt
học thất truyền mỗi lúc một nhiều. Tài nguyên tuy nhiều nhưng không thể sử
dụng. Nếu cái đà này tiếp tục chắc chắn Thiên Đô kiếm phái sớm muộn cũng sẽ bị
xóa tên khỏi Tuyền Châu này.
Lão biết rất rõ giã tâm của các môn phái kia đối với tài nguyên môn phái mình,
nhưng vì sao bọn chúng không động thủ? Câu trả lời rất đơn giản. Bởi vì Thiên
Đô Sơn còn có một con thần thú bảo hộ. Một con ngũ giai yêu thú hậu kỳ đỉnh
phong đủ sức đè bẹp mọi dã tâm mơ tưởng khác.
Nhưng nếu lão tổ không may mất đi thật, cố kỵ không còn thì theo sau người
chính là hơn 2 vạn đệ tử bổn phái cùng vạn năm cơ nghiệp tông môn cũng bị mai
táng theo. Lão có thể không buồn được sao.
" Được rồi, nếu lão tổ đã chọn ngươi, ta cũng sẽ đặt cược tất cả trên người
ngươi. " Lão giả thầm quyết định.
Hàn Phong mất gần năm canh giờ chạy cận lực, cuối cùng cũng đến được chân núi
Thiên Đô Sơn.
Không như đệ tử nội môn được phân phối vào Ngũ Đại Phong ( năm đỉnh núi lớn )
ngoại môn đệ tử chỉ được phép sinh hoạt ở dưới chân núi mà thôi.
" Ngoại môn, Hàn Phong ta đã trở về ". Hắn phấn khích trong lòng.