Người đăng: anhyeuemnhieu
Hàn Phong giống như kẻ mộng du, hắn vô thức đi xuyên qua cấm chế, bước lên lầu
ba.
" Đến rồi sao? Lại đây ". Giọng nói lại tiếp tục vang lên.
" A ! " Hàn Phong sực tỉnh, hắn vội vàng đưa mắt nhìn khắp nơi.
Lầu ba khác xa lầu một, ở đây không có số lượng sách nhiều như hắn từng nghĩ.
Nhìn sơ qua, cũng chỉ có bốn kệ ít hơn hẳn lầu một. Loe hoe cũng chỉ vài ba
cuốn mỗi kệ lại còn không có cấm chế bảo vệ.
" Ngạc nhiên lắm sao? " Giọng nói lại vang lên, nhưng lần này lại phát ra từ
sau lưng hắn.
Hắn thật nhanh quay mình lại, lòng mang sợ hãi.
" Hoàn toàn không cảm nhận được chút khí tức nào, nếu hồi nãy hắn ra tay
thì... " Hàn Phong thầm nghĩ.
Đối diện với hắn hiện giờ là một lão già, tóc trắng râu dài, một thân đạo bào
trắng, mặt mũi đoan trang, cả người mùi dược thảo nồng nặc.
Nếu ở vách núi lần trước hắn gặp mặt, chắc giờ có thể nhận ra.
Ông ta chính là lão giả đã đi cùng với Bạch Y Lão Tổ lúc trước, cũng là một
trong Ngũ Đại Phong Chủ, danh xưng Dược Đạo Tử trấn chủ Linh Dược Phong, nhưng
những chuyện này không phải điều mà hiện giờ hắn có thể biết.
" Ngoại môn Chu Tước Viện đệ tử Hàn Phong bái kiến tiền bối ". Hàn Phong cuối
đầu vái, hắn hiểu rõ nếu lão già này có thể xuất hiện ở đây chứng tỏ tông môn
địa vị tuyệt không thấp, tuyệt không thể đắc tội.
" Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt ". Tuy thực lực hắn giờ đã khác xưa
nhưng muốn ngạnh kháng cùng lão già này rõ ràng là chịu chết, mà hắn thì chẳng
muốn chết sớm như vậy chút nào.
" ừm, khá lắm, nắm được buông được, tâm cơ rất khá ". Lão giả gật gù khen.
" Đa tạ tiền bối ". Hắn xem như đã trút được một gánh nặng trong lòng. Ít ra
ông già này không có địch ý với hắn.
" Tiểu tử ngươi rất được, trừ luồn khí tanh tưởi trên người ra mọi thứ đều rất
tốt. Không tệ, không tệ ". Lão giả lại gật gù.
" Đệ tử ngu muội, không biết tiền bối... " hắn đang định thăm dò tâm ý lão ta
thì bị cắt ngang.
" Đừng mở miệng ra là tiền bối này, tiền bối nọ. Ta không thích ". Lão giả xua
tay nói.
" Nhưng... " Hàn Phong ấp úng.
" Không nhưng nhị gì cả. Ta nói thì ngươi cứ làm theo, gọi ta là Dược Lão là
được rồi ".
" vâng thưa Dược Lão ". Hàn Phong hắn cũng hết cách, đánh không lại người ta
thì người ta nói gì cứ tạm nghe theo vậy, đằng nào cũng không có hại với bản
thân.
" Vậy mới được, biết nghe lời, món quà này coi như thưởng cho ngươi ". Lão già
cũng chẳng lôi thôi, móc trong người ra một cái ngọc giảng ném cho hắn.
" Dược Lão, chuyện này không thể... " Đầu hắn giờ đây rối thật rồi, không lẽ
hắn đang mơ, trên đời này lại có chuyện tốt vậy sao. Gọi hai chữ Dược lão là
được một cái ngọc giảng, đùa sao?
Dù hắn không biết trong đó ghi cái gì nhưng đã là ngọc giảng thì không thứ tầm
thường nào cũng được ghi vào đó.
" Bỏ đi, đừng suy nghĩ nhiều. Có để lại đây cũng chỉ chật đất mà thôi. Cho
ngươi xem như quăng rác giúp ta vậy, cầm đi đi, ta cũng muốn nhìn chút, ngươi
có thể luyện thành nó hay không. Mà ta nói trước, nó không phải thứ đơn giản
như ngươi nghĩ, không nên quá tham công để rồi mất tất cả, đi đi ". Lão giả
cũng lười nói chuyện, nói xong rồi thì quay người bỏ vào trong, không đếm xỉa
gì đến Hàn Phong nữa.
" Tiền bối... à không Dược Lão... " Hắn giờ cũng chẳng biết nên làm sao cho
phải, nếu nói hắn không động tâm hoàn toàn là giả, nhưng nếu cứ cầm đi như vầy
thì cũng khó coi đi.
" Ồn ào, ngươi đi đi, luyện tập cho tốt, sau này vào được nội môn rồi hãy đến
tìm ta ". Âm thanh im bặt, đồng thời Hàn Phong cũng bị một cổ năng lượng vô
hình đẩy ra khỏi Tàng Kinh Các.
Càng ngày hắn càng mờ mịt. Nhưng giờ hắn có thể làm được gì.
Hắn thở dài, tay nắm chặc ngọc giảng, trở lại phòng mình. Giờ này ngọn lửa
quyết tâm theo đuổi sức mạnh trong lòng hắn lại bùng lên mãnh liệt.
" Sức mạnh, một ngày nào đó ta cũng sẽ như ông, Dược Lão! ". Vừa đi hắn vừa
thầm nói với lòng mình.
Trên lầu ba, qua khung cửa sổ, Dược Lão vẫn chăm chú dõi theo hành động của
Hàn Phong.
" Hàn Phong, ngươi đừng làm ta thất vọng ". Dược Lão nói thầm.
" Ngươi sao lại đưa hắn công pháp đó ". Một giọng nói xa lạ bỗng vang lên phía
sau hắn.
" Ngươi giờ vẫn chưa cần phải biết, sau này ngươi sẽ hiểu ". Giọng của Dược
Lão vang lên.
" Nhưng công pháp đó chẳng phải là... " Người đàn ông thần bí kia thắc mắc.
" Đó là ý của Lão Tổ ". Dược Lão ung dung nói.
" Ồ, vậy sao? Vậy thì ta lại càng hiếu kỳ, tại sao lại là hắn? " Người đàn ông
thần bí nghe thế cũng như nhớ ra chuyện gì đó, tiếp tục hỏi.
" Ngươi đã từng nghe qua Tử Vong Kiếm Ý Quyết chưa? " Dược Lão không mặn không
nhạt hỏi lại.
" Là hắn " Người đàn ông giật mình, chợt hiểu ra.
" Ngươi đi đi, hai người các ngươi cũng sẽ sớm gặp nhau thôi, chuẩn bị cho
tốt, ta cũng đi đây ".
" Hahaha, thú vị, thú vị, được, ta chờ, ta muốn xem hắn có bao nhiêu bản sự,
hahaha, Tử Vong Kiếm Ý Quyết cùng Thiên Ma Chiến Quyết cái nào sẽ hơn đây,
thật mong đợi. " Người đàn ông ngửa mặt cười to rồi cùng Dược Lão đồng thời
biến mất.
Lầu ba lại trở lại với yên tĩnh vốn có của nó.