Ăn Em Linh San


Người đăng: ﻲ๖ۣۜBÇS•Ɗυɾεxۓ

Sau khi rời Ngọc Nữ Phong, Diệp Hy tiến về phòng ngủ, lúc này Nhạc Linh San đã
đợi ở cửa. Nhìn thấy Diệp Hy tiến tới, Nhạc Linh San tâm như heo chạy, nghĩ
đến buổi chiều nay bị Diệp Hy ôm vào ngực hôn hít, phương tâm thiếu nữ nhảy
loạn không yên.

Diệp Hy thấy vậy nở nụ cười nhạt ra hiệu Nhạc Linh San đi chuẩn bị nước tắm,
còn mình ngồi tại ghế thái sư thư giãn.

Công tử, nước đã chuẩn bị xong mời công tử tẩy trần, Linh San cáo lui.

Diệp Hy nhướng mày, Linh San ngươi là nha hoàn của ta, hầu hạ ta chính là
quyền lợi, cũng như trách nhiệm của ngươi, nếu ngươi không muốn làm người của
ta thì có thể đi, ngày mai ta sẽ nói với lão Nhạc không cần làm khó ngươi.

Nhạc Linh San thật sự muốn lao ra khỏi căn phòng này, nhưng nghĩ tới những lời
nói của mẫu thân chiều nay làm nàng hoàn toàn mất đi sức phản kháng. Cha mình
bây giờ chỉ là nô bộc của người ta, mình còn quyền lựa chọn sao. Đôi mắt uỷ
khuất, nhưng vẫn lựa chọn khuất phục bước đến bên cạnh Diệp Hy cởi áo, nới đai
lưng thậm chí còn quỳ xuống thay Diệp Hy cởi giầy.

Diệp Hy gật đầu, mình có thể lựa chọn dần dần công chiếm trái tim mỹ nữ, nhưng
cần thiết phải làm vậy sao. Nắm tuyệt đối quyền lực trong tay loại nữ nhân nào
mà chả có, tăng thêm một vài nhân vật nữ phụ chỉ làm cho nhân sinh của mình,
rực rỡ hơn mà thôi.

Nhạc Linh San mặt đỏ như gấc, lần đầu tiên trong đời chứng kiến thân thể của
một nam nhân, hình thể cân đối, săn chắc ngập chàn sức sống, chỗ thịt thừa mà
nhiều công dụng thì to như quả dưa leo thường ngày mình hay đắp mặt. Tuy vẫn ủ
rũ nhưng lại mang một cỗ khí tức nguy hiểm. Phì phì mình đang nghĩ gì vậy. (
và ta cũng đang viết gì thế này).

Diệp Hy bước vào bồn tắm, Nhạc Linh San thì vòng qua phía sau giúp Diệp Hy xoa
bóp bả vai. Diệp Hy lên tiếng.

Linh San ! Ta biết ngươi không cam lòng, ta cũng biết ngươi cùng Lệnh Hồ Xung
chính là thanh mai chúc mã, nhưng ngươi hãy tự vấn lòng mình, nếu theo Lệnh Hồ
Xung cả đời lo cơm ăn áo mặc,làm người bình thường, làm vợ, làm mẹ, vài chục
năm sau nhắm mắt xuôi tay, về với cát bụi. Hoặc làm nha hoàn của ta, nhưng địa
vị cao cao tại thượng, thanh xuân vĩnh trú, thọ cùng tề thiên. Ngươi là người
thông minh lên biết lựa chọn thế nào.

Đúng à. Mình hiện tại tuy rằng là trưởng môn thiên kim lá ngọc cành vàng, nếu
đến với đại sư ca, cũng chưa chắc có thể ngồi lên vị trí trưởng môn phu nhân,
mà cha mình hiện tại chỉ là người hầu của hắn, thậm chí trong mắt hắn còn
không bằng người hầu, tuy mình theo hắn chỉ là một nha hoàn không có danh
phận, nhưng đôi khi một nha hoàn còn cao quý hơn cả chức vị minh chủ võ lâm,
với lại liệu mình phản kháng có hiệu quả hay không, tới khi hắn giận chó đánh
mèo, không chỉ mình, cha mẹ mình và cả Hoa Sơn sẽ là một hồi tai nạn. Nhạc
Linh San thầm nghĩ. ( đôi khi phụ nữ họ rất thực tế, nhiều người chấp nhận làm
bồ vì để có điều mà người ta muốn, các thánh ai nói không phải đi )

Suy nghĩ thông suốt, hoặc chấp nhận số mệnh. Nhạc Linh San đã không còn kháng
cự.

Diệp Hy đứng lên ra khỏi bồn tắm, Nhạc Linh San quỳ xuống lấy khăn lau từng
tấc da thịt của Diệp Hy. Mùi nam tử dương cương phả thẳng vào mặt làm Nhạc
Linh San cảm thấy khuôn mặt như bị bỏng. E thẹn, ngượng ngùng. Diệp Hy cũng
không có nhẫn lại hai tay ôm lấy Nhạc Linh San đi tới bên giường.

Lúc này Nhạc Linh San vùi đầu vào ngực Diệp Hy, hồi hộp không dám mở mắt, Diệp
Hy đi tới bên giường dùng thời gian chưa tới ba phút Nhạc Linh San đã không
còn một mảnh vải, từng tấc da thịt trong suốt như ngọc hiện lên trong không
không khí, hai chân thon dài, hai mông cong cong, thật là vẻ đẹp của tạo hoá
mà không một ai có thể cưỡng lại, nếu được hưởng thụ một lần cho dù ngồi canh
góc tường đếm hai mươi quyển lịch âu cũng có khối người xếp hàng xin bóc.

Diệp Hy cũng không nhẫn lại, lao tới như chó vồ xương, lần đầu tuy khó vào,
nhưng cũng không phải vấn đề lớn, với một tay lão luyện sáu năm trung cấp Y.

Đoạn này tỉnh lược 50 vạn chữ tả hết, chắc cũng có khối đạo hữu đứt dây thần
kinh sướng mà chết, người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây toà tháp bảy
tầng lên hãy tha thứ cho ta.

Ba tiếng sau. Mây mưa đã tạnh lúc này, chỉ còn tiếng thở đều của một vị cô
nương vừa mới vấn đỉnh vu sơn. Diệp Hy mặc lại áo bào ra khỏi phòng đi dạo,
lúc này cũng đã tờ mờ sáng, Diệp Hy nhìn thấy một vị trung niên mỹ phụ, gương
mặt u buồn, thỉnh thoảng thở dài làm nội tâm Diệp Hy khá là thương tiếc.

Ninh nữ hiệp dậy sớm vậy sao!

Ninh Trung Tắc quay sang thấy Diệp Hy, nhớ tới âm thanh lạ lúc nãy, tâm trạng
vừa giận vừa thẹn, nói.

Diệp công tử bên ngoài nho nhã lễ phép, thế mà làm chuyện khi nam lấn nữ liệu
rằng có cảm thấy thẹn.

Diệp Hy cười nhạt. Thẹn, sao phải thẹn. Tuỳ tâm sở dục hơn là bản tính của ta,
cũng như ta chưa làm gì đắc tội với phu nhân sao có thể nói ta lấn nữ.

Ninh Trung Tắc không thể mở miệng nói hắn, cuồng bạo con mình, nghĩ bụng thằng
này đúng là sức trâu đi mà, ba tiếng không nghỉ, con gái mới là lần đầu sao có
thể chịu được, nhiều lúc muốn đẩy cửa xông vào thay con gái chịu khổ, à nhầm
đẩy cửa xông vào cứu con gái thoát khỏi bể lửa mà không dám, khuôn mặt lúc
xanh lúc trắng lại nghe thấy Diệp Hy cười nói.

Ninh nữ hiệp lên hiểu, ta và lão Nhạc giao dịch công bình, ta giúp lão mạnh
lên có vô thượng quyền uy, thì lão cũng phải trả cho ta một thứ gì đó xứng
đáng, thiên hạ nào có bữa trưa miễn phí.

Ninh Trung Tắc càng là nổi giận lôi đình, hắn coi con gái mình là hàng hoá
sao, tội nghiệp con tôi số khổ.

Ninh nữ hiệp, lão Nhạc và ta sổ sách vẫn chưa thanh toán xong, hắn còn nợ ta
nhiều lắm, mà hắn còn lại gì, Hoa Sơn ta còn không để vào mắt, Tử Hà thần
công, xin lỗi loại công pháp rác rưởi đó ta không thiếu, nếu suy đi tính lại
chỉ lão Nhạc chỉ còn có ngươi gây lên sự chú ý của ta.haha Diệp Hy cười lên
càn rỡ.

Cẩu tặc, ta chết cũng không theo ý ngươi, Ninh Trung Tắc giận dữ quyết tuyệt.

Ngươi chết hay sống đối với ta không quan trọng, quan trọng là trò tiêu khiển
của ta không còn làm ta cực kỳ tức giận, mà ta tức giận haha, Diệp Hy cười lên
sau đó lại thở dài.

không biết bao nhiêu người sẽ chết để nguôi cơn giận của ta đây, cả Hoa Sơn
chắc là đủ chứ nhỉ. Diệp Hy quay về phía Ninh Trung Tắc nở nụ cười, hàm răng
trắng nõn, nhưng Ninh Trung Tắc thấy rợn hết cả người.

“Ngươi đúng là một ác ma”

“ Đúng ! Ta chính là ác ma. Hahaha. “

Diệp Hy quay trở lại phòng, lúc này Nhạc Linh San cũng đã tỉnh lại, vội vã
muốn ngồi dậy cởi giầy cho Diệp Hy, nhưng lông mi nhíu lại, không thể di
chuyển vì Diệp Hy dày vò nàng quá tàn bạo.

Diệp Hy thấy vậy tay cũng ấn vai nàng xuống giường, ra hiệu không cần động,
cởi bỏ y phục trèo lên giường ôm nàng vào lòng, truyền một ít chân khí vào chỗ
bị thương thay nàng làm dịu, rồi từ tốn nói.

Linh San, ta ngày mai có việc phải xuống núi, ngươi an tâm tĩnh dưỡng một
phen, khi khoẻ mạnh trong túi của ta có một bộ Minh Nguyệt Thần Công, tu luyện
sẽ khiến da thịt mịn màng, thanh xuân vĩnh trú, cố gắng tu luyện chờ ta về
chúng ta, làm thần tiên quyến nữ, ngao du thế gian.

Nhạc Linh San ngọt ngào. Trong lòng nàng luôn thấp thỏm, liệu hắn ăn xong có
trực tiếp kéo quần ra đi, nay được Diệp Hy để ý, cùng hứa hẹn mang theo nụ
cười hài lòng chìm vào giấc ngủ.


Cuồng Đồ Bá Đạo - Chương #8