Người đăng: tacgiatan
Khê được Tiểu Vũ nắm tay đi qua những gian nhà nhỏ tới một quán cà phê nằm
ngay góc đường không xa chỗ lễ hội lúc nãy, quán cà phê này là một chỗ quen
thuộc của tiểu vũ, không gian bên trong có những chậu cây xương rồng nhỏ, bên
ngoài trồng vài cây leo hồng nhìn trong rất bắt mắt. Hắn và Tiểu Vũ lựa chọn
một nơi khá ít người ngồi xuống, nơi ấy nằm dưới một gốc cây bằng lăng, hoa
nở rộ trên những nhánh cây màu tím diệu dàng nếu ai nói mùa hè chỉ có hoa
phượng thì chắc sai lầm lớn của nhiều người. Mùa hè ngoài cái nóng ôi bức ra
thì hoa cũng là một điểm hấp dẫn của nơi hắn và Tiểu Vũ đang sống.
Hắn ngồi đối diện không xa, lúc này một phụ nữ trung niên bước tới nơi đây có
vẻ chỉ mình người phụ nữ này làm việc,một tiệm có cảnh trí và không gian rộng
lớn như thế này chỉ có một người làm việc điều này khá là bất ngờ. Hắn nhìn
ngắm xung quanh, quán cũng khá đông nhưng không hiểu tại sao lại chỉ có mình
chị chủ.Tiểu Vũ là một người rất hiểu hắn cũng hiểu cái cảm giác của hắn, hằng
ngày lúc nào cũng dõi theo Khê như một thói quen vậy, dần dần Tiểu Vũ không
biết từ lúc nào thầm yêu người này ,đang ngồi đối diện nàng. Hôm nay, Tiểu Vũ
không muốn trở thành một người yêu đơn phương nữa, nàng quyết định nói cho Khê
biết tâm tình của mình.
Yêu đương phương là khi bắt đầu chẳng cần ai đồng ý và kết thúc cũng chẳng cần
ai để ý, mỗi mình tự biên tự diễn với chính mình mà thôi!
“Chị chủ là một người khép kín, em thường uống ở đây, chị hay làm nước cho
khách sau đó ngồi lặng yên ở một góc ,chị thường thích sự im lặng, nên có lẽ
vì đó chị không muốn có thêm người nào ở đó, đôi khi em nghĩ đó là hành động
ngu ngốc.Nhưng sau này em hiểu nhiều khi bên ngoài ồn ào tạo ra một người muốn
tự biến mình thành như vậy!” Tiểu Vũ ánh mắt nhìn chị chủ triều mến có vẻ như
hòa vào trong ấy vậy.
Rất lâu rồi bản thân hắn cũng như vậy chẳng trách ai được cả. Đối với hắn
chuyện một năm trước làm cho hắn cảm thấy thất vọng, hắn cũng không hiểu tại
sao, cuộc đời hắn có những thứ không nỡ vứt bỏ nhưng rời xa hắn không hiểu vì
sao? Hắn biết rỗ dù mình cố gắng thế nào cũng không có khả năng để ôm lại
người ấy nhưng vẫn cố sức nắm lấy một chút hy vọng.Mỗi lần hắn muốn bỏ cuộc
thì hắn lại tự nhủ : ‘Lỡ như có thể thì sao’ nhưng rồi sao kết quả hy vọng bao
nhiêu lại thất vọng bấy nhiêu.Lúc này hắn hoài niệm về khoảng thời gian ấy rồi
lại mỉm cười, hắn học được cách buông bỏ nó xuống, cách đay một năm hắn cầm
lên được nhưng hắn đặt xuống không được. Hắn đã thay đổi, đã trưởng thành hơn
đôi chút nhưng trong tâm trí hắn vẫn còn sợ sệt với tình yêu hoặc không muốn
yêu thêm bất kỳ ai nữa.
Chợt thoát ra, hắn gật gật đầu nhìn Tiểu Vũ ngầm đồng ý cách nói của cô nàng.
Hai người lựa chọn một tách cà phê, Khê ra kệ lựa vài quyển sách trên giá sách
bây giờ chỉ mới khoảng trưa, họ đã kêu một phần ăn nhẹ cho bữa trưa của
mình.Cả hai trầm yên không nói điều gì chỉ lẳng lặng tận hưởng cảm giác lúc
này.
Sau khi dung xong bữa trưa, Tiểu Vũ nắm tay Khê bước ra tiệm cà phê, mùi
hương ở tiệm vẫn thoang thoảng trong không khí, lúc này trời nắng cũng nhạt
dần, cả hai bước chậm rãi trên con đường, không hiểu vì sao hôm nay đường xá
vắng người dường như chẳng có ai xung quanh lúc này. Hắn bước đi vô định cùng
Tiểu Vũ, bàn tay Tiểu Vũ cũng đang nắm chặt bàn tay hắn, hơi ấm bên trong lan
tỏa vào nhưng hắn không cảm nhận được, lúc này, hắn chỉ đang còn nghĩ về tác
phẩm của mình. Hắn không hề tập trung vào buổi hẹn giả vờ này,Khê chỉ nghĩ rốt
cuộc sách có được xuất bản hay không mà thôi?
Cuốn sách ấy cũng là một phần đóng góp của một người, người mà hắn không muốn
nhắc đến. Khi bạn quá đau thương vì một người, thì cái tên người ấy chẳng bao
giờ bạn muốn nghe thấy hay nói ra. Không khí bị phá vỡ khi Tiểu Vũ vô tình
nói.
“Anh biết tại sao em thích màu vàng không? Vì nó là màu của ánh nắng mang đến
cho em cảm giác ấm áp!” Tiểu Vũ quay người lại nắm chặt tay Khê.
Khê không hiểu vì sao càng lúc càng cảm thấy không bài xích với đại ma đầu
này. Lúc vừa mới vào làm, cô nàng làm đủ trò phá hắn nhưng lúc này. Khi cả hai
có một mối quan hệ thân thiết hắn mới biết trong nội tâm cô nàng này có chút
gì đó mang lại cho người khác sự vui vẻ và lạc quan. Khê cảm thấy hắn bên Tiểu
Vũ mọi suy nghĩ hắn cũng bị tạm ngừng, sự thư thái làm cho hắn cảm thấy nhẹ
nhàng.
“Em biết một ngày tuyệt vời nhất là gì không? Là ăn, ngủ, đọc sách, xem phim
hôm đó em có thể làm một chú lười đúng nghĩ, cảm giác lười thật sự thích đúng
không?” Khê cười nói, lần đầu tiên trước mặt Tiểu Vũ hắn có một nụ cười thật
tâm như vậy .Không phải vẻ ngượng ngùng mà là tự nhiên đến nổi Tiểu Vũ chết
lặng.
“Đúng vậy !Làm con lười là tốt nhất” Tiểu Vũ cười phá lên trong có vẻ thích
thú về điều đó.
“ Đại ma đầu lười quá cũng không được đâu! Em mà lười quá thì sẽ biến thành
heo,chẳng ma nào mà đến rước em về nhà mình đâu đấy, lúc đó đừng đổ thừa cho
anh” Khê lên giọng mắng yêu đứa em này, ngón tay búng nhẹ trên trán Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ tay xoa nhẹ đầu cười hề hề, rồi vội ôm lấy cánh tay của hắn kéo đi đến
một rạp phim. Trước cửa rạp phim có một tháp đồng hồ cao tầm năm, sáu mét
kiểu cổ châu âu, xung quanh là những cặp tình nhân tay nắm tay, lâu lâu còn
thấy người con trai hôn nhẹ lên má người con gái. Khê thầm nghĩ nếu hắn đến
đây một mình thì chắc có lẽ phải bỏ về ngay, không hiểu tại sao nhìn những
cảnh tượng này khiến hắn trong lòng rất khó chịu chẳng muốn nán lại thêm chút
nào.
Hắn đang phải đứng trời trồng ở nơi đây dưới chân tháp đồng hồ, Tiểu Vũ bảo
hắn ở đây đợi, hắn muốn tự mình là con trai nên đi mua vé cô nàng cứ ở đây chờ
nhưng Tiểu Vũ lại không muốn như vậy. Kết quả hắn đứng đây chịu đựng những
cảnh mà hắn không thích này.Hắn định đi mua một ít nước uống thì Tiểu Vũ đã
quay lại tay cầm hai tấm vé.
Phim cô nàng chọn là một tiểu thuyết ngôn tình được dựng thành, câu chuyện
xoay quanh chuyện tình của một nhạc sĩ và một cô diễn viên múa,câu chuyện mang
phần lôi cuốn được làm như một vở nhạc kịch nội dung khá hay nói về ước mơ của
hai người và những khó khăn họ trải qua, có rất nhiều đoạn cao trào, bản thân
hắn là một nhà văn cũng là một người thích sự mộng mơ cũng khá thích nó.
Bên trong rạp, Tiểu Vũ có vài đoạn không kiềm được cảm xúc khóc thét lên làm
mọi người chung quanh chú ý. Mặt cô nàng lúc này nước mắt đầy mặt lem lúa ,
Khê vội lấy chiếc khăn tay lau khô đi khóe mi Tiểu Vũ. Cả hai bước ra rạp nói
cười về bộ phim trải qua. Hắn đã có một ngày thật đặc biệt cảm giác hắn không
còn đơn độc nữa, hắn cảm thấy có một nguồn sức sống mới được mang đến bổ sung
vào cơ thể.
“Anh Khê, hôm nay, anh thấy đi chơi với em vui không?” Tiểu Vũ mở đôi môi nhỏ
cất lời.
“Vui lắm cám ơn em! Lâu rồi mới thoải mái như hôm nay” Hắn quay sang đôi mắt
sâu bên trong một điều gì đó mà lâu nay làm mờ đi nó biến mất, thay vào đó là
sự tinh anh.
Cũng đúng khi mọi thứ rất lâu rồi bạn không thể nghĩ thông suốt, thì mọi thứ
có gì đó thật nặng nề, khi buông bỏ được nó cũng là lúc mà bạn thấy thật nhẹ
nhõng. Hắn cũng vậy, quả tạ đã được đưa xuông khỏi tâm trí của hắn, lúc này
hắn đã có một sự biến đổi trong cuộc đời mình. Tuy rằng rất nhỏ nhưng đã có sự
thay đổi.
“Vậy tốt rồi! Chúng ta về thôi cũng trễ rồi lại trễ xe buýt thì không tốt
đâu!” Tiểu Vũ nhìn Khê dường như muốn nói một điều gì đó, sau lại không nói
gì, vội nắm tay Khê đi trở về.
Trên xe hắn nhìn qua,Tiểu Vũ đang dựa vào vai hắn ngủ thiếp đi,có lẽ hôm nay
đã là cực hạn với cô nàng rồi. Hắn im lặng, nhìn ra bầu trời đêm hắn phát
hiện, bầu trời trong xanh hơn bao giờ hết, có vài ánh sao nhẹ nhàng chiếu
sáng trên đỉnh đầu.Hắn nhẹ mỉm cười nhắm nghiền mắt lại. Cảm nhận hương vị của
tâm hồn mình, cảm nhận sức sống trong bản thân đang tuôn trào mãnh liệt.
Rốt cuộc cũng về đến nơi, Khê nhìn Tiểu Vũ vẫy tay chào tạm biệt, không hiểu
tại sao Tiểu Vũ lại muốn níu tay áo hắn lại, nhưng chỉ một lát cô nàng buông
ra rồi mỉm cười, vẫy tay chào xoay mặt rời đi. Hắn dõi theo nhìn Tiểu Vũ rồi
cười khổ, hắn suy nghĩ “ Hẹn hò” rồi lắc đầu .Hôm nay hắn cũng mệt mỏi rồi
cũng nên về nhà nghỉ ngơi một giấc.
Bước trên đường về, nhìn xa xa có một người phụ nữ đứng trước cửa hắn, không
ai khác đó là tổng biên tập Sinh, hắn chậm rãi bước đến không hiểu tại sao có
điều gì đó báo trước cho hắn sự bất an.Không bao lâu Khê đã đối diện tổng biên
tập, ánh đèn đường chiếu vào nơi hai người đang đứng không gian cũng lạnh dần.
“Chào chị Sinh tại sao chị đến nơi này? Sao chị không gọi điện thoại cho em
cũng được ạ?” Hắn lễ phép hỏi.Trên mặt hắn vẫn còn đang lo lắng.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu lắng nghe chút được chứ” Sinh nói giọng
trầm ổn ,trên gương mặt tỏ ra khó xử.
“Được chúng ta lại kia từ từ nói nhé!” Hắn chỉ về một băng ghế đá mời chị Sinh
đi lại.Cảm giác của hắn ngày càng bất an.