Một Cô Gái Kỳ Lạ!


Người đăng: tacgiatan

Lại một ngày mới đến trên mái hiên nhà, hôm nay Khê dậy rất sớm, hắn thích đi
dạo quanh khu phố mình sống vào một trời nắng ấm thế này. Sau một đêm suy nghĩ
vùi đầu vào những dòng suy nghĩ bản thân thì có lẽ giờ đây hắn đã nghĩ thông
suốt. Khê về đến nhà, bước vào căn phòng nhỏ của mình, nhìn lên giá sách có
một tập giấy hắn quyết định hôm nay, hắn sẽ đem nó đến nhà xuất bản cho họ
xem cuốn tiểu thuyết mà hắn đã viết một năm trước.

Sự tự tin trong con mắt hắn, mọi thứ với hắn sẽ là một khởi đầu mới . Hy vọng
đang nở rộ trên con đường mà hắn chọn, cuốn tiểu thuyết này hắn mất ba năm để
viết nó. Một năm trước nó đã hoàn thành, nhưng lúc đó sự kiện làm hắn không
thể tập trung để thực hiện, hắn bị tình cảm của mình chi phối làm cho hắn vô
lực.

Khê lấy tập giấy trong tay bỏ ngay ngắn vào một bộ đựng, hắn mang chiếc ba lô
con con trên vai. Khê mặc một cái áo trắng mới tinh được ủi thật thẳng, quần
tây đóng thùng mang đôi giầy tây. Hắn quyết định hôm nay sẽ đi bằng xe buýt
đến nhà xuất bản . Mọi thứ Khê chuẩn bị thật tốt, để bước đi đến nơi hắn coi
là thiên liêng . Đối với một nhà văn tác phẩm được xuất bản thành sách đó là
một điều cực kỳ tuyệt vời. Vì họ biết tác phẩm của họ sẽ được đưa đến tay rất
nhiều người, Khê hy vọng nó sẽ mang lại niềm vui cho bao người khi đọc tiểu
thuyết của hắn

Hắn đứng ở bến đợi chuyến xe hy vọng, bản thân hắn cảm thấy trong lòng ngực
có một sự dao động.Khê nhìn quanh bến xe khá vắng người, chỉ có mình hắn ngồi
ở đây chờ!

“Khê?” giọng nói xa xa truyền tới, nó to quá mức cần thiết làm hắn choáng váng
đầu óc, bỗng nhiên một cánh tay nho nhỏ vịnh vai hắn kéo hắn quay về phía sau.
Hắn ngạt nhiên không phải đại ma đầu ở quán cà phê sao.

“Hôm nay em không đi học hả Tiểu Vũ?” Khê mỉm cười hỏi cô bé, lúc này cô bé
mặc một chiếc quần jean dài rách vài phần ôm sát vào đôi chân thon dài, chiếc
áo thun rộng thùng thình, mang một đôi giầy bata phong cách, đội chiếc nón
kiểu hiphop nghiên nghiên nón sang một bên. Gương mặt tươi tắng đôi môi hồng
nhạt, làn da trắng ngần nhìn rất xinh đẹp . Khê ngẩn người ra một lúc, bây
giờ hắn mới để ý đại ma đầu này cũng có lúc nhìn dễ thương đến mức này.

“Không, mà anh nhìn cái gì thế ? Không thấy gái đẹp lần nào à? Cái .. đồ dê
cụ!” Tiểu Vũ đỏ mặt quoay ngoắc sang một bên, cũng không quên chân đá một cái
vào chân Khê.

“Ha ha, tại không nghĩ đại ma đầu của quán cũng có lúc đẹp thế này” Khê ra sức
vỗ mông ngựa, hắn trước nay chưa từng vỗ mông ngựa lộ liễu thế này.

“ Đừng ở đó mà nịn nọt, anh hôm nay cúp làm việc à? Sao giờ này ở đây?” Tiểu
Vũ vô tư nghiên người hỏi, đôi mắt to tròn sáng ngời, thật thu hút người khác.

“Nhìn gì nhìn hoài ý! Trả lời người ta cái xem xem nào!” Tiểu Vũ khoanh tay
xoay người sang một bên, vẻ nói bực tức, trên khuông mặt có tý mỉm cười.

“Sáng anh nói chị Trúc mẹ em rồi nay anh có việc lên trung tâm thành phố!” Khê
chỉnh sửa lại sự thất thố của mình quay sang.

“Thế thì tốt quá, em có việc lên nhà thi đấu anh xong việc đi với em nha? Bây
giờ em đi với anh trước tý anh lại đi với em” Tiểu Vũ vui vẻ nói tay nắm lấy
bàn tay của Khê.

“Không được anh đi công việc mà! Có lẽ lâu đó!”Khê khó khăn trả lời.

“Lâu cũng không sao!Em đợi được !” Tiểu Vũ bướng bĩnh dậm chân xuống đất vài
cái.

“Thôi được rồi để em một mình lên thành phố mẹ em cũng không yên tâm, đại ma
đầu em lại trốn mẹ đi chơi phải không?” Khê nghiêm nghị nhìn Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ cười hề hề, lúc này, xe cũng đã đến cô bé nắm tay Khê kéo Khê lên
xe.Khê chỉ có thể lắc đầu, trong nội tâm suy nghĩ cô bé này quá ma giáo
rồi.Chiếc xe buýt cũng vắng người, hôm nay mọi người đều đi làm cả, ít người
lên thành phố giống như hai người.Ngồi trên xe, Tiểu Vũ nói chuyện luyên
thuyên, lúc này, Khê mới biết Tiểu Vũ lên thành phố để đi họp nhóm, cô bé sẽ
hát trong buổi họp nhóm này.Nói mãi cô nàng cũng đã mệt ngủ thiếp đi vô tình
dựa vào vai của Khê, hắn chỉ biết cười khổ để cô nàng ngủ thêm một chút. Hắn
nhìn ra cửa sổ những hàng cây xanh thẳng tấp hai bên đường, bóng râm mát ,
bầu trời xanh trong ngắt, cũng gần vào hè rồi. Hắn nhớ lại thời mình còn là
học sinh cũng vui vẻ như Tiểu Vũ vậy, tham gia những hoạt động tuyệt vời của
tuổi trẻ. Hắn đã trưởng thành mọi thứ không được như ý, nhưng hắn vẫn giữ
được ước mơ và bước tiếp theo nó, nhiều người bị mất phương hướng của mình đảo
qua một việc khác kiếm tiền thay vì viết tiếp ước mơ của mình.

Cũng không lâu thì cũng đã đến nhà xuất bản,Khê quay nhìn Tiểu Vũ vẫn còn ngủ
ngon lành trên vai mình, nhìn kỹ thì cô bé cũng không phải bướng bỉnh lắm, cô
nàng chỉ thích đùa dai, nhưng cũng vì Tiểu Vũ tiệm cà phê lại vui vẻ hơn
nhiều.Khê kêu cô bé dậy cả hai người bước xuống xe. Khê dẫn Tiểu Vũ vào nhà
xuất bản. Nơi này, bề ngoài thật to, người người ra vào, tấp nập đây là nhà
xuất bản lớn nhất toàn quốc. Có thể nói nơi đây là cái nôi của những tác phẩm
đình đám, là nơi tụ hội những tác giả tài ba.Tác phẩm nào họ xuất bản cũng
được bán với vài tram ngàn số lượng, muốn khởi đầu vào con đường nhà văn bắt
đầu từ nơi này là tốt nhất.

Hai người bước đến tòa nhà trung tâm, nơi này cao vút khác xa với nơi họ hay
sống những tòa nhà chọc trời, những cánh cửa kiếng sáng loáng. Bước vào cánh
cửa có một cô gái tuổi đôi mươi ,gương mặt sáng dáng người cân đối đứng tiếp
khách ở đại sảnh, cô gái bước tới gần Khê và Tiểu Vũ mỉm cười nói.

“Tôi có thể giúp gì cho hai vị ạ?”

“Tôi có hẹn với chị Sinh làm tổng biên tập ạ! Chị vui lòng xem danh sác có tên
tác giả Khê không ?Xin cám ơn “ Khê trầm tĩnh nói.

“Xin mời anh ngồi đây đợi một chút” cô gái cuối đầu mời hai người ngồi sau đó
đi lại nhìn danh sách.

Trong đại sảnh, mọi vật bố trí thật hiện đại đối diện bàn trà tiếp khách là
vài màng hình chiếu trailer của một vài tác phẩm được dựng làm phim của nhà
xuất bản này sản xuất. Mọi người bận rộn chạy tới chạy lui, vẻ mặt hối hả, gấp
rút hoàn thành một việc gì đấy.Một lúc sau cô gái cũng đi ra gặp Khê.

“ Mời anh theo tôi lên văn phòng ạ “ Cô gái nhìn Khê với ánh mắt trào phúng có
lẽ đã biết Khê là tác giả mới nên cách cư xử cũng khác đi đôi chút, chẳng
trách được nơi này là trung tâm của văn học dù sao mình cũng chưa từng có tác
phẩm nào được xuất bản ra hồn.

“Tiểu Vũ em ở đây đợi anh tý đừng đi lung tung nhé!” Khê quay sang nhìn Tiểu
Vũ nói, cô bé còn mãi mê chơi chiếc điện thoại của mình.

“ Dạ ,em ngồi đây đợi anh” cô bé ngước lên mỉm cười nói.

Khê bước theo cô gái ở lễ tân tiến lại gần thang máy, hành lang hướng vào
thẳng tấp những bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, ngoài những tranh vẽ thì có
những tấm ảnh poster bìa sách xuất bản, những tác phẩm nổi tiếng. Dưới những
bức tranh là những chậu cây sen đá nhỏ trang trí trong những hộc tường nhìn
rất bắt mắt. Bước vào trong thang nơi đây rộng có thể chứa khoảng hơn mười
người đi cùng một lúc.Không lâu cửa thang mở ra, chỉ nhìn thấy mọi người làm
việc một cách vội vã, người thì cầm điện thoại nói chuyện, người thì xem
những tập giấy, người thì photo tài liệu, không khí mang một điều gì đó mà
ngay cả Khê cũng hừng hực lửa cháy.Cuối căn phòng có một cánh cửa to Khê và cô
gái bước đến đó.Cô nàng đưa tay gõ nhẹ lên cửa.

Cộc cộc

“Mời vào” giọng nói sau cánh cửa truyền ra

“Thưa chị đây là anh Khê ạ” cô gái mở cửa ra cúi người nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt sợ
sệt người đối diện đang dứng xem sấp giấy.

“Chào anh! Mời anh ngồi, cô đi ra được rồi cứ để anh đây trao đổi với tôi” cô
gái đối diện âm trầm nói.

“Vâng!” Cô lễ tân lễ phép nói, sau đó đi ra đóng cửa nhẹ nhàng lại.

Không gian yên tĩnh cô gái trước mặt này một năm trước Khê đã gặp qua lúc ấy
anh đến nộp bản thảo để được xuất bản. Lúc ấy cô ấy đọc sơ qua và quyết định
giúp Khê ,trong mắt cô ấy tác phẩm này có khả năng thành công. Bây giờ tổng
biên tập Sinh dáng người nhỏ nhắn, còn rất trẻ tầm hai mươi lăm, hai mươi bảy
tuổi lớn hơn Khê vài tuổi.Gương mặt dà dặn là một người vì công việc, thời
điểm yên lặng bỗng biến mất.

“Anh gửi cho chúng tôi bản thảo một năm về trước chúng tôi đã duyệt qua chuẩn
bị xuất bản, nhưng sau đó anh lại chơi trò mất tích với tôi? Anh có biết vì
tác phẩm anh tôi phải tốn biết bao công sức để thuyết phục xuất bản cho một
tác giả không tên tuổi như anh không? Anh biết ban lãnh đạo chỉ trích tôi thế
nào không? Anh làm tôi quá thất vọng!” Sinh vẻ mặt rất khó chịu nhìn Khê.

“Em xin lỗi chị! Lúc đó có vài việc quá đột ngột” Khê gục mặt xấu hổ, lúc này
hắn muốn kiếm một cái lỗ chui vào người ta tốt với mình vậy mà mình có lẽ hơi
quá đáng rồi.

“Thôi không sao em cứ để bản đầy đủ ở đây chị sẽ giúp em nói chuyện lại với
cấp trên!” Sinh vui vẻ nhìn Khê mỉm cười.

Khê giật mình, mọi thứ như là mơ vậy, vội vàng lấy tập giấy đã được xếp ngay
ngắn vào tệp hồ sơ đưa cho Sinh.Sau đó Khê cúi đầu cám ơn rồi đi ra cửa, vẻ
mặt vẫn còn rất vui vẻ, hắn suy nghĩ cô gái này thật kỳ lạ.


Cười Lên Em Nhé! - Chương #2