Người đăng: tacgiatan
Lại một ngày mới bắt đầu,ánh nắng soi vào căn phòng nhỏ, mái hiên mang theo
những lời ca của những chú chim non. Mọi thứ, không gian, khung cảnh xung
quanh là một nơi tuyệt vời nhỉ? Trong chiếc giường, Khê chùm chăn kín cả
người, nó như một thói quen. Căn phòng đơn sơ, đồ vật trong căn phòng hơi bừa
bộn. Đối diện chiếc giường có một nơi gọn ràng, mọi thứ ngay ngắn được sắp vào
đúng những vị trí của nó. Chiếc bàn gỗ bóng loáng mang theo hương gỗ đàn ngọt
ngào, giá sách ngay ngắn vài tác phẩm ngắn ,chiếc laptop nhỏ đặt trên bàn, vài
quyển vở để nghiên nghiên trên nó, vài cây bút mực còn chưa đóng nắp lại.
Ring ring reng reng
Khê lười biếng vươn người tới chiếc đồng hồ ở trên đầu nằm của mình. Hắn bấm
vào nút tắt nó, nằm xoay người một vòng Khê lăn người xuống chiếc nệm êm của
mình. Ngồi ở một gốc vườn thừ người ra, hắn dụi dụi con mắt ,ưỡn ngực vươn tay
cao lên chào ngày mới của mình.
Khê bề ngoài lưng dài vai rộng, hắn cao to lắm đấy! Gương mặt dài, gốc cạnh,
sóng mũi cao vút,làn da ngâm đen, mái tóc rối bời .Ngoại hình Khê có thể so
sánh là một mẫu soái ca trong mắt bao cô gái. Nhưng ở thời đại này đẹp trai
thì cũng chẳng có mấy cái ý nghĩa. Khi kinh tế lên ngôi thường các cô gái chú
trọng sự thành đạt hơn là vẻ bề ngoài. Khê mới vừa trưởng thành, hắn đang đeo
đuổi một ước mơ làm nhà văn, thói quen của hắn hàng ngày là ngồi viết hàng giờ
liền,hoặc vẽ quệt quạt thứ gì đấy.
“Khê xuống ăn sáng con!” mẹ Khê kêu hắn xuống nhà ăn sáng, bà luôn luôn chuẩn
bị bữa sáng cho cả gia đình. Khê lúc nào cũng là người ăn trễ nhất vì công
việc Khê không được như ý, thường thì nhà văn hay họa sĩ thời điểm hiện tại
khó phát triển cực kỳ, họ thường phải làm trái nghề để nuôi cái đam mê này. Cố
gắng để cho những người yêu mến họ một tác phẩm ,một câu truyện hay.
“Vâng con xuống ngay,mẹ để đồ ăn trên bàn đi!Con thay đồ xong con xuống mẹ!”
Khê nói vọng xuống, hắn vội vã thay bộ quần áo cũ sờn .Cầm chiếc lượt, Khê
nhìn vào gương mỉm cười, chải chuốt lại một tý. Khê có một gương mặt thật
sáng, Vầng trán cao vút, mái tóc bồng bền, hàng chân mài dài rậm lúc này hắn
dễ nhìn hơn lúc nãy.
“Fighting!!!” Khê hét lên.
“Lại nữa à! Nhanh xuống ăn đi con, đồ ăn nguội hết cả rồi!” Mẹ kêu to lên, bà
đã bắt đầu khó chịu.
“Vâng con xuống ngay!” Khê chạy xuống bật cầu than gỗ, nó đã cũ kỹ, lớp sơn
đã phai màu.
Hắn cầm ổ bánh mì trên tay vội vã chạy ra cửa, bỏ nó vào chiếc rổ trước chiếc
xe đạp cũ sờn. Xung quanh nhà hắn trời chuyển vào hè, những cây phượng hoa đã
đỏ, những bông hoa dã quỳ vàng tươm mé bên đường . Mọi thứ thật tuyệt vời ngày
hè, con phố nơi hắn ở cũ kỹ những căn nhà san xát nhau mùi hương thoang
thoảng trong gió nhẹ, những cánh hoa nhẹ rơi bay nhẹ trong gió, Khê ngước
nhìn gió nhẹ qua trên con đường. Hắn mỉm cười, hít một hơi lấy một chút hương
hoa, tinh thần sảng khoái, đạp chiếc xe hắn về đằng trước.
Qua vài dãy nhà, con phố hắn tới quán cà phê nơi hắn làm việc,cất chiếc xe
vào nơi mà nó thường nằm đấy đợi hắn về. Hắn bước vào tươi cười chào hỏi mọi
người, sau đó hắn vào trong phòng nhân viên mặc chiếc tạp dề vào, sắn chiếc
ống tay áo sơ mi của hắn lên nửa cánh tay, sau đó hắn lấy một cọng dây da màu
nâu gài lại thật gọn rẽ nhất có thể.
“Ha ha, hôm nay đúng giờ đấy!” Trung vỗ vào vai của Khê.
“Vâng! Hôm qua em đã trễ bị chị Trúc cho ăn hành một trận mà!” Khê gục mặt
xuống, vẻ mặt mang một chút xấu hổ.
Khê bước ra quầy, bốc từng lá đơn nhìn vào, hắn lấy cái ly bắt đầu làm những
đơn hàng, pha từng ly cà phê để ra quầy. Quán cà phê khá cũ kỹ, mọi thứ được
trang trí bằng gỗ giống như kiểu kiến trúc thời xưa, những quán cà phê thập
niên 1970. Những chiếc bàn đặt cách nhau khoảng một mét, có những tấm trải
bàn hoa văn màu đỏ đậm, ánh đèn vàng, những bản nhạc acoustic du dương.
Không gian yên tĩnh mọi người ngồi nói nhỏ với nhau, trao đổi không làm phiền
người khác, họ muốn giữ một không gian như vậy. Khách tới đây đa phần thích sự
yên tĩnh nơi này.
Đến buổi trưa hắn lấy ổ bánh mì ra, Khê ngồi một góc không có người nhìn ra
con đường trước quán, đối diện quán là một con kênh xanh miết có những góc
cây diêm hồ đằng, những sợi dây dài xuống che mát bờ kênh.Tiếng chuông gió kêu
leng keng như có nhịp điệu ,Khê chỉ thích nhìn ra nơi ấy, anh từng ngồi vẽ vài
bức khung cảnh này ở nhà mình.
“Lại ngồi đây ăn trưa một mình à?” giọng nói lanh lãnh bên tai Khê
Khê vội quay đầu lại thì phát hiện một cô gái tầm mười sáu, mười bảy tuổi tay
mang chiếc cặp xách, thân hình linh động, mặc chiếc áo dài trắng thướt tha,
gương mặt xinh xắn, nở một nụ cười hồn nhiên nhìn hắn.
“Tiểu Vũ, em mới đi học về à?” Khê hỏi, hắn thường ít khi cười, gương mặt ít
tỏ ra cảm xúc bản thân.
“Khê anh lúc nào cũng vậy à? Không bao giờ thấy anh vui vẻ tý! Chẳng vui chút
nào, em mới về” Tiểu Vũ bướng bỉnh nhìn hắn.
Vũ là con gái của chủ quán cà phê Khê đang làm có lẽ nàng tính cách hơi bướng
bỉnh, là đại ma đầu ở quán này, thích chọc phá người khác làm người ..người
đều sợ. Vũ khá thân với Khê vì chẳng bao giờ đại ma đầu này phá hắn được nên
quyết tâm phải phá cho hắn sợ. Về sau qua nhiều lần thất bại thích tính cách
hắn, nên cô nàng rãnh rỗi lại kiếm hắn nói chuyện phiếm.
“Hì, về thì vào ăn cơm đi kẻo tý nữa chị Trúc lại rầy thì mệt ấy!”Khê cười hì,
nhìn cô bé đáng yêu này riết cũng quen . Lúc đầu mới vào làm, hắn còn sợ tiểu
ma đầu này đối phó hắn, hắn tính đủ kế mới làm cho cô nàng này tâm phục khẩu
phục . Lúc này Tiểu Vũ giống như một người bạn thân của hắn vậy.
“VŨ, con vào ngay cho mẹ ,về đã đi chọc phá mấy anh rồi! Con với chả cái” Chị
Trúc giọng triều mến vọng ra, mắn yêu đứa con gái cưng của mình.
“Dạ con vào ngay” Tiểu Vũ quay qua nhìn Khê với vẽ mặt bực bội nói” Anh thấy
chưa! Miệng thúi quá đi!” Sau đó cô nàng vội chạy vào trong.
Khê khẽ bật cười, cô nàng này quả là đại ma đầu, làm bạn với cô ta thì có ngày
cũng bị cô nàng trách mắng đến chết đi sống lại. Khê lại nhìn ra con kênh khẽ
thở dài, quay người cất bước vào trong.
Cuối cùng cũng đã hết một ngày làm việc, hắn vẫy tay chào mọi người tháo chiếc
tạp dề xếp gọn gàng để vào trong tủ. Khê lặng nhìn xung quanh ngồi xuống băng
ghế thở phào nhẹ nhỏm, Khê vội vàng bước ra cửa tiệm. Tiểu Vũ dõi nhìn theo
bóng lưng hắn, cô nàng mỉm cười, rồi lại ngồi làm tiếp đống bài tập của mình.
Hắn lấy chiếc xe của mình bắt đầu về nhà, chiều về đêm bắt đầu ngã đây là thời
điểm Khê hay ra chỗ bí mật của hắn.Hắn ngồi xuống băng ghế đá nhỏ, có hai cây
mít đã ra vài quả con con, đối diện là một công trường thi công vắng người qua
lại. Khê thích cái cảm giác này, hắn thích một mình, Khê từng trải qua hai
mối tình nhưng kết quả là tan vỡ, người ta bỏ hắn đi, vì hắn không bằng một
người khác. Đã lâu rồi hắn chẳng yêu ai!
Ngồi lặng một hồi lâu, hắn thấy thế giới của hắn thật bé nhỏ? Nhưng Khê lại là
một người cô đơn. Mọi việc cuộc sống của Khê có vẻ không được như hắn mong
muốn, mối tình ba năm làm cho một năm nay hắn không thể nào quên được nó khắc
sâu trong tâm cang .Có lẽ Khê hơi coi trọng chuyện tình cảm, mà cũng phải thôi
hắn là một người mộng mơ mà!
Tình yêu đối với hắn là một thứ gì đó tuyệt vời! Bởi vì thế nên khi mất đi nó
hắn đau buồn không phải vì người ta có người khác, không phải vì một người vô
tâm ấy, mà bởi vì hắn cảm thấy thứ tình yêu thế giới thời điểm này không còn
đẹp như những câu chuyện mà khi còn bé hắn từng nghe. Tình yêu hiện đại đối
với hắn chỉ là trò chơi lợi dụng. Không có thứ hắn cần.
Khê là người cô đơn, đơn côi đến mức chính bản thân hắn ngộ nhận mình vẫn
bình thường . Hắn sợ tiếp xúc nhiều người cũng sợ bản thân mình phải suy nghĩ
cho một người nào khác. Trời cũng sập tối, Khê đứng dậy, lấy chiếc xe đạp cất
bước về nhà phía sau hắn mang theo bóng tối và sự yên tĩnh trong tâm hồn của
hắn.
Hắn dắt chiếc xe đạp về nhà, con đường nay đối với hắn lại dài hơn, sâu hơn
tâm trí hắn kiên định chỉ một mạch về đến nhà. Sau một quãng đường dài hắn vừa
đi vừa suy nghĩ, Khê đã đứng trước cửa chỉ lặng nhìn nó một chút cánh cửa từ
lúc còn nhỏ đến giờ chẳng bao giờ thay đổi. Cửa sắt kéo kêu kèng kẹt, Khê để
chiếc xe dựa vào bước tường bước lên căn phòng của mình . Đã lâu lắm rồi hắn
chẳng động vào cây bút để viết, đã lâu lắm rồi hắn cũng chẳng vẽ vời lung
tung.
Khê chỉ nằm im lìm trên chiếc giường, nhìn lên trần nhà nghĩ về một điều xa
xăm, nhưng trong đôi mắt hắn là một màn đêm lạnh giá. Một nơi mà ai cũng không
thể nào bước vào cái thế giới ấy, trong thế giới đó nó nhỏ bé lắm nhưng lại
thật lạnh dường như chỉ có Khê ở nơi đó.