8. Tình Mẫu Tử Vĩ Đại


Người đăng: cathieu1712

Tomohiko Takamori khá hơn chút, mặc dù thân hình run rẩy, giọng nói tràn ngập
hoảng sợ nói:
- Đây cũng chỉ là những suy đoán của cậu thôi chứ sự việc làm sao có thể xảy
ra.
Dường như vì tìm lại cho mình chút cân bằng, không thể tiếp nhận sự thật chính
mình tự tay giết chết mẹ đẻ. Tomohiko Takamori không dám tin tưởng sự thật
này. Nhưng lúc này, Kumiko Takahashi thư ký đứng không chút khoan hồng đập vỡ
giấc mộng cả hắn:
- Sự thật đúng như Akira kun nói. Bà Haru đã thoát được vụ tai nạn đó nhờ vào
việc bà đã nhường vé của mình cho một người bạn đang rất là cần. Sau đó nghe
nghe tin toàn bộ hành khách trên chuyến bay do phi cơ gặp phải trục trặc mà
rơi xuống biển, không một ai may mắn sống sót. Mặc dù rất đau buồn cho người
bạn không may của mình, rồi nghe trên radio điểm danh những người thiệt mạng
có tên. Thế là Haru obasan đã tự nguyện tang bản thân để có thể lấy được số
tiền bảo hiểm cứu vớt công ty. Và để cho chắc chắn Haru obasan còn phẫu thuật
thay đổi khuôn mặt của mình.
Nghỉ ngơi một chút Kumiko Takahashi nói tiếp:
- Hai năm gần đây Haru obasan là người đứng sau quản lý và ổn định công ty
nên công ty cũng bắt đầu ổn định lại. Nhưng do nhìn thấy hai anh em cậu càng
ngày càng tồi tệ mà rất đau lòng. Cho nên Haru obasan đã mạo hiểm lập nên kế
hoạch này để mong hai cậu ngày càng tốt hơn. Ngày trước Haru obasan đối xử với
các câu rất khắt khe không phải là vì bà ấy ghét các cậu. Haru obasan một mình
từ nhỏ nuôi các cậu đến lớn trải qua rất nhiều đau khổ nên mới muốn các con
mình thành người Tomohiko Takamori, Akihiko Takamori các cậu có bao giờ hiểu
lòng bà ấy.
Không kìm nén được cảm xúc của mình nói xong câu cuối Kumiko Takahashi cũng
bật khóc nên. Tomohiko Takamori nghe vậy thần sắc khủng hoảng, có chút điên
cuồng ôm đầu hét lên:
- Đủ rồi không cần nói nữa. Trời ơi, tôi chính tay đâm chết mẹ ruột của chính
mình. A A A…
Sau đó đột nhiên lao đầu vào về phía tường. Kaoru hoảng sợ khóc thét nên vươn
tay ra muốn giữ anh trai lại nhưng không kịp. Mọi người lúc này cũng cách hơi
xa, cũng vì bất ngờ nên không ai kịp ngăn cản. Akihiko Takamori thấy vậy cũng
thất thần quỳ sụp xuống, mặt không biểu tình. Mắt thấy thảm kịch sắp phát
sinh, nhiều người không đành lòng nhắm mắt lại. Đầu sát mép tường, khuôn mặt
còn hoảng loạn Tomohiko Takamori bỗng nhiên dừng lại không thể tiến thêm nữa.
Chỉ thấy ở đằng sau Akira một tay nắm vai của Tomohiko Takamori. Bởi vì sự
việc phát sinh quá nhanh không ai kịp phản ứng nhưng trong phòng thân thể và
sức phản ứng hơn rất nhiều lần người bình thường khi thấy Tomohiko Takamori
bắt đầu lao đầu về phía tường cũng vội chạy theo tới. Tuy đi sau mà đến trước
cứu được Tomohiko Takamori một mạng. Mặt đầy tức giận, dùng sức lôi Tomohiko
Takamori về đằng sau giơ tay tát cho hắn một cái rống giận:
- Tomohiko Takamori, là đàn ông thì tốt nhất mạnh mẽ một chút cho tôi. Nếu đã
dám làm thì dám nhận, có lỗi thì sửa lỗi sao lại hèn yếu như vậy được. Tôi tin
tưởng mẹ cậu trên trời có linh thiêng cũng chỉ mong cậu sống tốt nên chứ cậu
dạng này mà cũng có mặt mũi đi gặp mẹ của mình hả.
Thấy thảm kịch không phát sinh, mọi người thầm hoan hô một tiếng. Yukiko cùng
Eri thấy vậy hai mắt không khỏi sáng nên đầy sùng bái nhìn giáo viên của mình.
Kiyonaga Matsumoto, Kogoro Mori, Juzo Megure cùng mọi người không khỏi thở
phào nhẹ nhõm. Kaozu Takamori vội vàng nín khóc chạy đến ôm lấy Tomohiko
Takamori không ngừng an ủi. Sau đó Akihiko Takamori cũng tiến lại, cả ba anh
em ôm nhau khóc thảm.
Thấy cảnh này, Yukiko không nhịn được khóc thút thít, Eri mắt hồng hồng. Tất
cả mọi người đồng tình nhìn về phía ba anh em. Mặc dù là người nói ra chân
tướng từ đầu đến cuối, Akira không khỏi cảm thán:”giá như biết trước sự việc
như vậy thì đừng có làm.” Nhưng trong cuộc sống này làm gì tồn tại hai từ “giá
như”. Thở dài một tiếng rồi Akira tiến nên ôm lấy vai Yukiko không ngừng an ủi
nàng.
Lúc này, Kumiko Takahashi không biết lấy đâu một phong thư đi đến trước mặt ba
anh em đưa ra rồi nói:
- Đây là thư của Haru obasan, lúc trước đến đây đã chuẩn bị trước rồi nhét
vào bức ảnh chụp chung của bốn mẹ con trong phòng khách, đồng thời dặn tôi đưa
cho mọi người.
Nói đến câu cuối Kumiko Takahashi không khỏi thở dài một tiếng. Thấy vậy ba
anh em rất nhanh mở ra bức thư rồi cùng nhau đọc:
“ Tomohiko, Akihiko, Kaoru… Mẹ biết bản thân là một người mẹ tồi, chỉ biết lo
cho công việc. Cuộc sống vốn thay đổi khó lường không ai biết trước được. Dù
sao mẹ chỉ muốn nói những điều mà đáng nhẽ ra mẹ phải nói từ trước, đó là lý
do mẹ viết thư này.
Tomohiko, mẹ biết bản thân đã quá nghiêm khắc với con, nhưng tất cả chỉ vì con
là người anh trong gia đình. Tuy nhiên mẹ không hề nhận ra cảm nghĩ của con,
để con phải chịu quá nhiều thương tổn. Con đã luôn chăm chỉ coi sóc gia đình
cũng như em gái của mình khi mẹ đang làm việc. Vì thế mẹ luôn tin tưởng con và
mẹ biết con rồi sẽ trở lại như đứa trẻ ngày xưa ấy.
Akihiko, đứa trẻ với bản tính hiền lành và tốt bụng luôn giúp đỡ anh trai chăm
sóc gia đình và hỗ trợ công ty ngày một phát triển. Thật sự khó cho con khi
thấy công ty ngày một đi xuống đúng không? Trước giờ, mọi việc con làm đều vì
lợi ích gia đình, điều khiến mẹ băn khoăn bấy lâu là đứa trẻ đó đã dần biến
mất. Nhưng mọi thứ đều có thể cứu vãn được con hãy tận dụng cơ hội này … Cả ba
anh em hãy nương tựa vào nhau như ngày xưa, khi ấy mọi chuyện sẽ ổn. Mẹ sẽ
luôn cầu nguyện cho các con trên thiên đường.
Riêng Kaoru đứa con út bé bỏng của mẹ, điều mà mẹ hối tiếc nhất phải bỏ lại
con khi con còn trung học. Nhưng con luôn là ngọn lửa sưởi ấm cho gia đình và
mẹ hi vọng con luôn ở bên cạnh và giữ chân cho hai anh con đi đúng đường. Dù
mẹ không còn nữa nhưng vẫn luôn hy vọng các con của mình luôn hạnh phúc và nhớ
đến mình.”
Đọc xong nội dung bức thư, cả ba anh em đều khóc không thành tiếng. Sau khi
khóc xong Tomohiko Takamori không khỏi hối hận nói:
- Chúng ta thật ngu ngốc mà, thì ra người mẹ này đã yêu thương chúng ta
nhường nào.
Nghe vậy, Kaoru quay mặt nhìn về phía người hai người anh rồi kiên định nói:
- Từ giờ đến khi anh em ta đoàn tụ, em sẽ trông nom ngôi nhà và xích đu này
cẩn thận chờ các anh về.
Nhìn một lần nữa vào trong tấm ảnh, chỉ thấy trong ảnh xuất hiện bốn người,
Kaoru ngồi trên chiếc xích đu, Tomohiko Takamori cùng Akihiko Takamori phân
biệt đứng hai bên trái phải của xích đu cùng lắm lấy sợi dây. Phía sau Haru
obasan hai tay nắm hai sợi dây xích đu, dưới ánh mặt trời rạng cả bốn mẹ con
cùng nở nụ cười đầy vui sướng và hạnh phúc. Tomohiko Takamori và Akihiko
Takamori cùng hướng về Kaoru nói lời cảm ơn rồi sau tay bị còng lại cùng theo
cảnh sát về đồn.
Thấy cảnh này, mọi người đều buồn rầu không nói gì. Một gia đình vốn vui vẻ và
hành phúc đột nhiên xảy chuyện. Hy vọng sẽ như lời của Haru obasan lần nữa
đoàn tụ thì gia đình hạnh phúc đó lần nữa trở về đi.
Kết thúc vụ án, đi ra khỏi căn biệt thự Yukiko, Eri, Kogoro cảm xúc vẫn còn
ngậm ngùi rồi dục Akira thật nhanh về nhà. Akira nghĩ thầm hiện tại cả ba
người đều có cảm xúc muốn về nhà thật nhanh rồi ôm mẹ của mình đi, dù sao mấy
người vẫn còn nhỏ cảm xúc có thể hiểu. Thậm chí ngay cả Akira cũng muốn về ôm
mẹ mình một cái đâu.
Xa xa chỉ thấy bốn người trẻ tuổi nhanh chóng bước đi, thỉnh thoảng vang nên
những tiếng chòng ghẹo, hờn dỗi cùng những tiếng cười đùa, ánh nắng cùng với
tuổi thanh xuân kết hợp quả thật rất đẹp.


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #8