7. Án Mạng Trong Buổi Lễ Cầu Hồn(3)


Người đăng: cathieu1712


  • Các vị chưa thể rời đi được, bởi vì tôi đã tìm thủ phạm.
    Giọng nói phẫn nộ vang khắp căn phòng. Tất cả mọi người cùng tập trung lại
    quay đầu nhìn về phía Akira đều mang theo kinh ngạc. Kiyonaga Matsumoto không
    khỏi rất là mừng rỡ bước nói:

  • Akira giáo viên hung thủ sẽ là ai đây?
    Sau tiếng nóng giận qua đi, Akira lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu nghiêm túc
    phân tích:

  • Hung thủ đã rất khéo léo dựa trên những trang phục nạn nhân mang để thiết
    kế ra cạm bẫy rất tinh vi để hạ thủ.
    Mọi người cùng quay lại nhìn, chỉ thấy một thân trang phục rộng thùng thình
    màu đen cùng, chiếc khăn lụa trùm đầu cùng với một chiếc khăn quàng cổ dài quá
    khổ. Nhìn không ra manh mối gì, Kiyonaga Matsumoto không hiểu nên tiếng:

  • Akira giáo viên, dựa trên những trang phục này có thể nói nên điều gì được?
    Akira tiếp tục giải thích:

  • Kẻ giết người đã sử dụng một thủ đoạn nhỏ nhằm đánh lạc hướng tất cả chúng
    ta. Thực tế nạn nhân không chết lúc ngã gục xuống sàn nhà. Mà trước đó bà
    Kisame chẳng qua bị hôn mê do hung thủ dùng chiếc khăn dài quá khổ siết cổ bà
    ý. Động mạch ở cổ khi gặp áp lực sẽ làm cho người ta tạm thời mất đi ý thức.
    Khi bà Kisame hôn mê, hung thủ nới lỏng chiếc khăn sau đó lợi dụng lúc mọi
    người bật đèn mới theo khăn quàng cổ tìm đến vị trí của bà Kisame rồi sát hại
    nạn nhân. Kẻ giết người tính đủ thời gian gây án vì công tắc ở khá xa chỗ làm
    lễ, cùng với tốc độ di chuyển trong bóng tối không thể nhanh được. Do đó hắn
    lợi dụng khoảng thời gian này gây án tạo cho chúng ta thấy rằng bà Kisame đã
    bị đâm trước đó. Cũng do khăn quàng này làm bằng vải mềm nên không để lại vết
    hằn trên cổ nạn nhân cho nên chúng ta mới không phát hiện được manh mối nào.
    Quản gia Tamoka Otaguno đặt câu hỏi:

  • Nhưng lúc đó tất cả chúng ta đang nắm tay nhau, làm sao có thể siết cổ nạn
    nhân được?
    Akira nói tiếp:

  • Hung thủ không phải dùng tay mà là dùng răng. Bởi vì ngoài tay ra thì răng
    cũng có khả năng tạo áp lực rất lớn. Một người đàn ông bình thường có thể bằng
    răng giữ được một vật khoảng 40kg đến 50kg.

  • Akira giáo viên ta có ý kiến, như vậy hung thủ không phải chỉ một người.
    Mặc dù không phải trên lớp học nhưng Eri vẫn lễ phép xin phép rồi mới nói.
    Quăng cho nàng một ánh mắt tán thưởng, Akira nói tiếp:

  • Đúng vậy để thực hiện hung thủ không phải chỉ có một mà là hai người.
    Tất cả mọi người lúc này một mặt ngạc nhiên. Akira mang thiết bị ghi âm phát
    lại thời điểm máy ghi âm ghi lại được. Nghe xong nội dung đoạn băng, Eri,
    Kiyonaga Matsumoto như có điều suy nghĩ. Kogoro Mori vẫn một mặt khó hiểu nói:

  • Trong đoạn ghi âm không phải chỉ có tiếng mọi người nói chuyện sao. Không
    có gì đáng nghi cả.
    Eri vẻ mặt bừng tỉnh đưa tay nâng gọng kính của mình bình tĩnh nói:

  • Không phải, đoạn ghi âm không phải chỉ cho thấy tiếng mọi người nói chuyện.
    Mà nó còn cho thấy cả những người không nói chuyện. Bởi vì lúc đó hung thủ
    đang ngậm trong miệng chiếc khăn thì làm sao có thể nói được. Có đúng vậy
    không Tomohiko san, Akihiko san. Bởi vì trong lúc đó chỉ có hai người không
    nói một lời nào. Còn lại mọi người dù ít hay nhiều cũng nói qua.
    Tomohiko Takamori và Akihiko Takamori thần sắc hoảng hốt, toát mồ hôi nhanh
    chóng phủ nhận:

  • Sao có thể có chuyện đấy được, chúng tôi với bà Kisame không quen không
    biết thì làm sao có thể giết bà ý được.

  • Bởi vì tài sản thừa kế, các ngươi sợ bà Kisame gọi hồn Haru obasan nên gây
    không tốt đến tài sản thừa kế của hai người bởi lúc còn sống Haru obasan đối
    với Kaoru san tốt nhất, cho nên mới giết bà Kisame.
    Yukiko vẻ mặt đứng ra vẻ mặt phẫn nộ nói. Tomohiko Takamori mặc dù vẻ mặt đầy
    hoảng sợ nhưng vẫn cố chối tội:

  • Chứng cứ đâu, các người có chứng cứ gì nói chúng tôi là kẻ giết người.
    Thấy đối phương vẫn cứng đầu chối tội Akira nói tiếp:

  • Chứng cứ chính là vết vân môi cùng với nước miếng trên chiếc khăn quàng.
    Cùng với lúc ra tay sát hại bà Kisame một trong hai người chắc sử dụng găng
    tay để tránh để lại dấu vết nhưng lúc đâm bà ý máu sẽ bắn ra dính trên khăn
    tay. Từ nãy đến giờ hai người vẫn ở trong phòng chưa đi ra ngoài nên tôi tin
    chắc chiếc găng tay gây án vẫn còn ở trên người của một trong hai người.
    Nghe thấy vậy hai người sắc mặt trắng bệch nắm tay run run đứng đấy. Thấy cảnh
    sát đã đem chiếc khăn quàng cổ đi giám định cùng chuẩn bị đem anh em hai người
    đi kiểm tra, Akira liền đưa tay ngăn cản hai người rồi tiếp tục nói:

  • Ngoài ra trong vụ án này còn một bí mật rất lớn nữa.
    Nói rồi Akira đưa lá thư cùng bì thư cho mọi người xem, đây chính là lá thư
    của bà Haru gửi cho bà Kisame. Kiyonaga Matsumoto cầm nên lá thư bắt đầu đọc
    thì giọng của Akira vang nên:

  • Vấn đề không phải nằm trong bức thư đó. Kiyonaga thanh tra, ngài thử cầm
    lấy phong thư cho vào vỏ xem.
    Nghe vậy Kiyonaga Matsumoto cho lá thư vào vỏ, chỉ thấy lá thư dài hơn phần vỏ
    một đoạn không khỏi bất ngờ kinh ngạc nói:

  • Lá thư không vừa với vỏ, làm sao có thể?
    Lúc này Akira nói tiếp:

  • Đúng như vậy, nếu lá thư vừa với vỏ thì khi cắt vỏ ra thì bức thư bên trong
    cũng bị cắt mới đúng. Cho nên nói lá thư và phong bì hoàn toàn khác nhau.
    Nói đến câu cuối Akira không khỏi nhấn mạnh. Rồi giọng không nhanh không chận
    nói:

  • Chúng ta cứ nghĩ bức thư này được gửi cho bà Kisame trước ngày mẹ của Kaoru
    mất. Bởi vì trên con tem có dấu bưu điện bị cắt. Mà dấu bưu điện lại là chứng
    cứ mấu chốt của việc này.
    Bởi vì nói nhiều có chút khô cổ, Akira uống thêm ngụm nước rồi nói:

  • Để lấy được bì thư có dấu mộc của bưu điện, bà ấy đã gửi đi nhiều lần phong
    bì rỗng. Đó là lý do mà bức thư viết sẵn và bì thư không khớp nhau mà có lẽ
    chính bà ý không chú ý đến. Cũng bởi vì ngày tháng năm không trên bì thư không
    khớp mà bà ấy đã cắt phần đó đi.
    Nghe vậy Kaoru lúc này nên tiếng:

  • Sao có thể như vậy được Akira san, bởi vì trong này là chữ của mẹ Kaoru,
    dòng địa chỉ cũng là như vậy thì làm sao bà Kisame có thể mới nhận được.
    Lúc này Tomohiko Takamori cũng nói:

  • Đúng như vậy, chữ trong bức thư đã được chúng tôi đi giám định là thật.
    Lúc này Akira tiếp tục:

  • Nếu bức thư mới được viết cách đây không lâu thì sao? Hay nói cách khác cho
    đến vừa rồi bà Haru vẫn còn sống.
    Tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc thốt nên, Kiyonaga Matsumoto thất thanh
    nói:

  • Không thể nào, vụ tai nạn đó không còn bất cứ sống cả. Bởi vì kiểm tra vé
    có đầy đủ tất cả mọi người.
    Kaoru cảm xúc có chút xúc động thút thít nói:

  • Đúng vậy Akira san, nếu mẹ còn sống thì phải về với chúng tôi chứ.
    Akira lúc này giọng trầm trầm nói rằng:

  • Vì số tiền bảo hiểm, tôi vừa hỏi qua thư ký Kumiko Takahashi. Hai năm về
    trước, công ty gặp khó khăn rất lớn về tài chính do Tomohiko Takamori chưa đủ
    kinh nghiệm quản lý gây nên. Có thể vụ tai nạn đó, Haru obasan sống sót cho
    nên tự tang mình để có thể lấy được khoản tiền bảo hiểm giúp công ty vượt qua
    khó khăn. Mọi người có bao giờ nghĩ đến tại sao bà Kisame tự tin trong suốt
    buổi cầu hồn có thể nói, viết ra chữ của Haru obasan? Và vì sao bà Kisame phải
    đến nhà cậu gọi hồn Haru obasan. Bởi vì bà Kisame chính là Haru obasan.
    Câu cuối cùng Akira không phải cất cao giọng. Mọi người đều cực độ kinh ngạc
    không thể tưởng tượng được. Từ trong kinh ngạc qua đi Kiyonaga Matsumoto xong
    phân phó Juzo Megure:

  • Cậu nhanh lấy mẫu DNA của Kisame đi xét nghiệm.
    Chỉ thấy lúc này Akihiko Takamori thân hình hoảng loạn, suy sụp quỳ sụp xuống
    hai tay chống mặt đất miệng liên tục thì thào:

  • Làm sao có thể, làm sao có thể,…


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #7