Tách, tách, tách,... Tiếng chụp ảnh cùng ánh đèn flash lóe nên. Cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường. Lúc này một người đàn ông cao vo, vạm vỡ tầm hơn ba mươi tuổi đang tiến hành lấy khẩu cung. Còn một bên, một nhân viên cảnh sát cao lớn cũng vạm vỡ không kém đang liên tục ghi chép. Nhìn gương mặt còn khá trẻ cùng với chưa xuất hiện vết sẹo ở mắt hiện vẫn đang còn là thanh tra Kiyonaga Matsumoto cùng với bên cạnh trợ lý thanh tra Juzo Megure đang không ngừng ghi chép. Akira không khỏi có chút vui mừng nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần chăm chú vào vụ án. Cứ như lúc trước Akira nghĩ đến đây là một thế giới iq rất cao và tội phạm cũng rất nhiều, nhưng nếu theo nội dung phát triển câu chuyện thì cũng không ảnh hưởng gì đến mình, có vụ án thì cứ dựa vào cảnh sát và mấy cậu nhóc học làm thám tử giải quyết được rồi. Nhưng đến khi thật sự gặp phải thì cảm thấy ý nghĩ của mình rất buồn cười. Hiện tại chỉ cảm thấy vụ án này rất thú vị, nó cứ như một bài toán chưa có lời giải vậy. Vốn chính mình rất yêu thích toán học nay gặp được nan đề mà không giải quyết được sao. Nghĩ như vậy, Akira không khỏi quay lại xem xét hiện trường. Lúc này Kiyonaga Matsumoto cùng Juzo Megure đi về phía Akira. Nhìn thấy rõ hình dáng của Akira về sau, Kiyonaga Matsumoto không khỏi thốt nên kinh ngạc:
Cậu Akira Kimura? Đang tìm kiếm manh mối bỗng nhiên thấy có người nhận biết mình, Akira không khỏi ngạc nhiên nói:
Vâng, tôi chính là Akira, không biết hai người là? Thấy vậy Juzo Megure không khỏi ngạc nhiên, làm sao thủ trưởng lại nhận biết người thanh niên này. Không khỏi qua sát kỹ càng hơn đây là một thanh niên rất trẻ, một thân khí chất giỏi giang, khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc, ánh mắt thâm thúy nghiền ngẫm đầy trí tuệ. Qủa nhiên là một thanh niên tài tuấn nhưng cũng không rõ làm sao mà nhận thức Kiyonaga Matsumoto.
Tôi là Kiyonaga Matsumoto thanh tra sở cảnh sát còn bên cạnh vị này là Juzo Megure trợ lý thanh tra. Nói ra tôi còn là một fan của cậu đâu. Nghe vậy Juzo Megure không khỏi ngẫm nghĩ, cậu thanh niên này còn rất nổi tiếng, sao mình không rõ nhỉ. Sau đó Akira thuật lại từ đầu một lần đi cùng ba học sinh đến lúc án mạng xảy ra. Thu thập xong lời khai của, dù rất ngạc nhiên Akira lại đảm nhiệm một trường trung học giáo viên thấy nhưng nghĩ đến những thành tích đạt được của Akira cùng với cảnh sát hiện tại chưa phát hiện ra đầu mối Kiyonaga Matsumoto không khỏi hướng tới Aira thăm dò:
Không biết Akira giáo viên có đầu mối gì không? Akira không khỏi ngạc nhiên, mặc dù dáng người cao to nhưng lại có nội tâm rất nhẵn nhụi Kiyonaga Matsumoto, khó trách mai sau đảm nhiệm chức cao rồi cầm lên giấy bút, Akira bắt đầu vẽ nên sơ đồ vị trí của mọi người, chỉ thấy trên giấy xuất hiện 12 vòng tròn bao quanh 1 vòng tròn lớn, sau đó viết tên của mỗi người tương ứng với vị trí sau đó mở miệng nói:
Ở đây có 12 người tham gia và khoảng cách mỗi người là 1m. Lấy nạn nhân làm tâm của vòng tròn thì chu vi vòng tròn sẽ là 12m và bán kính của nó là 2m. Nhìn vào sơ đồ tiếp tục suy nghĩ trong lúc hung thủ gây án tất mọi người vẫn nắm tay nhau, như vậy làm cách nào có thể từ khoảng cách 2m không dùng tay mà vẫn có thể chính xác cắm con dao về phía nạn nhân? Đang mạch suy nghĩ Akira nhìn lại phía hiện trường.
Không cần tay thì dùng chân cũng được mà. Kogoro nên tiếng xong hất thử chiếc giày về phía trước và nó không được chính xác mà lực đạo cũng không đủ. Biết rõ không khả thi sau đó lầm rầm:
Thế này cũng không được. Chẳng nhẽ thật là có ma. Đứng bên cạnh đang suy nghĩ Eri nghe thấy vậy không khỏi ghẹo:
Một người đàn ông mà cũng nói chuyện ma quái, nực cười. Thấy vậy Mori không khỏi tức giận phản bác:
Ngươi một người con gái thì biết cái gì. Thấy Eri một mặt bão nổi biết hai người cứ mở miệng là cãi nhau Yukiko vội vàng ngăn cản. Rồi sau đó nhìn về phía Akira. Lúc này Akira đang nghiêm túc suy nghĩ, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt với lúc ở trường luôn luôn hòa nhã, lễ độ. Đều nói nam nhân nghiêm túc tập trung đẹp nhất đây. Nghĩ vậy Yukiko trên mặt không khỏi hồng hồng, ánh mắt bắt đầu toát nên mê trai rồi thì thào:”Akira giáo viên thật đẹp trai đây.” Sau đó không khỏi tỉnh lại “Mình đang nghĩ gì vậy, không phải là đang nghĩ vụ án sao.” Rồi hướng về Akira nói:
Akira giáo viên phát hiện có phát hiện gì không. Nghe vậy Eri và Kogoro không khỏi nhìn sang. Từ nãy khi nghe Kogoro nói “Không cần tay thì dùng chân cũng được mà” khiến Akira không khỏi nghĩ đến điều gì rồi sau đó quay lại hiện trường quan sát. Thấy Yukiko hỏi cũng đáp lại nàng:
Có một chút suy nghĩ nhưng cần tìm kiếm thêm manh mối. Nghe Akira nói vậy Yukiko không khỏi mắt sáng nên nghĩ thầm “quả nhiên là Akira giáo viên lợi hại đây.” Eri trong lòng không khỏi nghĩ cũng nghĩ như vậy “Không hổ là Akira giáo viên”. Ở một bên Kogoro một mặt không tin tưởng “lừa ai đâu chứ”. Trong phòng mọi người cũng nghe được Akira nói không khỏi nhìn nhiều Akira. Biết năng lức Akira, Kiyonaga Matsumoto không khỏi vui vẻ, xem ra vụ án có hi vọng. Nghĩ được điều gì đó, Akira lại nhờ cảnh sát cho mình nghe lại nội dung ghi âm. Kiyonaga Matsumoto yêu cầu tất cả cảnh sát phối hợp cùng Akira sau đó phát lại nội dung cuộc ghi âm. Mở ra nội dung, tất cả âm thanh phát ra trong căn phòng đều được ghi lại: từ lúc bà Kisame niệm chú đến tiếng rên rỉ, rồi tiếng thảo luận của mọi người, tiếng bà Kisame ngã gục đến lúc Akira yêu cầu bật lại đèn. Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe nhưng không đều không phát giác được điều gì khác thường. Chỉ có Akira nghe lại lần nữa xong rồi đối chiếu lại với bản phác thảo vị trí mọi người đứng, sau đó thu giấy lại một bộ quả nhiên là như vậy. Lúc này, Kaoru cùng 2 nhân viên cảnh sát giám thị từ ngoài phòng đi vào phía sau có mang ra bức thư mà bà Kisame tuần trước đã mang đến. Bởi vì ở trong phòng tất cả mọi người là nghi phạm nên sẽ bị giám sát. Một phong bì thư bị cắt qua tem, cùng một lá thư mang bút tích của mẹ Kaoru. Khi nhìn thấy phong bì thư và lá thư được đưa tới, tâm trạng đang tốt Akira đột nhiên nhíu mày. Có thể những người khác không để ý nhưng mọi thuộc tính của Akira đều hơn người bình thường rất nhiều lần có thể dễ dàng thấy đến. Vấn đề ở đây là bì thư và lá thư không vừa nhau. Nghĩ đến một khả năng, Akira không khỏi nhìn về phía thư ký Kumiko Takahashi đây là thư ký cũ của mẹ Kaoru bà Haru Takamori sau. Đi đến bên Kumiko Takahashi, Akira hướng về tai nàng nhỏ giọng hỏi một số vấn đề. Theo từng câu hỏi của Akira, nét mặt của Kumiko lúc đầu là kinh ngạc tột đỉnh rồi sau đó nhỏ giọng trả lời từng vấn đề của Akira. Nghe được những thông tin của Kumiko Takahashi, Akira sắc mặt không khỏi trầm xuống. Vốn biết được toàn bộ chân tướng của vụ án nhẽ ra phải rất là vui mừng nhưng hiện tại trong nội tâm của Akira chỉ toàn là nỗi buồn. Cảm thán một tiếng, đây nhất định là một bi kịch đâu. Lúc này mọi cảnh sát, Kogoro, Eri thậm chí là Yukiko đang tập trung vào hiện trường nhằm tìm kiếm manh mối. Hết nghe lại nội dung ghi âm lẫn xem nội dung bức thư đều không phát hiện bất kì manh mối nào. Lúc này Tomohiko Takamori đứng dậy hướng về phía thanh tra Kiyonaga Matsumoto nói:
Thanh tra Kiyonaga, các người có thể có kết quả? Chúng tôi có thể rời đi được chưa, hiện tại tôi đang có việc. Nghe vậy Kiyonaga Matsumoto nét mặt không khỏi hiên ra lo lắng. Truy tìm suốt hơn nửa giờ đồng hồ rồi mà vẫn không tìm ra chút manh mối nào. Nếu thả bọn họ đi nhỡ bọn họ đem chứng cớ thiêu hủy thì sao, mà mình thì lại không có biện pháp giữ người. Mang nét mặt lo lắng, Kiyonaga Matsumoto không khỏi nhìn về phía Akira. Chỉ thấy lúc này, Akira tiến về phía mình, nét mặt khá là tức giận nghiêm nghị quát lên:
Các vị chưa thể rời đi được, bởi vì tôi đã tìm thủ phạm.