Kế Hoạch


Người đăng: cathieu1712


  • Yukiko, đây chính là kế hoạch của cậu?


  • Xuỵt, nói nhỏ thôi chứ nhỡ để Sensei phát hiện thì sao?


Yukiko vội vàng ra hiệu Eri nói nhỏ lại sau đó nhỏ giọng nói:


  • Đúng vậy, hiện tại chúng ta vẫn chưa có manh mối gì hết cho nên chỉ có cách
    này thôi. Chú ý kìa, sensei lại di chuyển.

Nghe vậy Eri cũng thấy có lý, vội vàng lấy lại tinh thần tiếp tục cùng Yukiko.
Xung quanh thỉnh thoảng có ánh mắt hiếu kỳ của mọi người nhìn tới, chỉ thấy
hai cô bé đang thấp thỏm theo dõi lấy một người thanh niên đằng trước.

Cách Eri cùng Yukiko một quãng không xa, Akira cũng đang có chút mong đợi về
cuộc gặp gỡ sắp tới rồi lại cảm thấy có chút thiếu thiếu điều gì nên bây giờ
phải đi về một mình do chọc giận một ai đó. Thường ngày mặc dù không để ý lắm
nhưng khi thực sự mất đi rồi mới biết được sự ảnh hưởng của nó. Nhớ đến gương
mặt quyết tuyệt, cố gắng tỏ ra lạnh lùng:”Akira sensei hôm nay đi về một mình
đi, Yukiko có hẹn cùng Eri rồi.” Sau đó dứt khoát quay lưng đi mất khiến Akira
có chút buồn cười. Đang suy nghĩ phương án làm lành bỗng nhiên chuông báo tin
nhắn vang lên:


  • Địa chỉ…ngày… nhớ đến đúng giờ.

Nhìn đến tin nhắn từ số lạ gửi tới Akira không khỏi cười khổ:”Những người
này…” Tin nhắn này làm cho Akira thoát khỏi trạng thái tiêu cực vừa rồi, sau
đó không khỏi gia tăng cước bộ đi về, hoàn toàn không chú ý tới phía sau đang
có hai cô gái nhỏ đang nấp ở một bên theo dõi.
Yukiko hai mắt tỏa sáng nhìn sang Eri nói:


  • Eri cậu thấy chưa?

Đồng dạng như Yukiko, Eri hai mắt cũng tỏa sáng lấy nhìn Yukiko nói:


  • Thấy rồi.

Rồi sau đó, mắt hai người dâng lên một ngọn lửa rồi lắm lấy tay nhau đồng
thanh hô sung sướng:


  • Chiếc điện thoại.

Trong phút chốc chợt nhớ ra điều gì, gương mặt đang tràn đầy sung sướng của
hai thiếu nữ bỗng nhiên hoảng hốt. Hai người vội vàng dùng tay bịt lấy miệng
của nhau sau đó ánh mắt thấp thỏm nhìn về hướng Akira vừa dời đi. Chỉ thấy
Akira cũng đã đi khá xa rồi không nghe được tiếng của hai người mới đồng thời
thở phào:


  • Nguy hiểm thật.

Đi ở phía trước Akira hoàn toàn không biết điều này, cũng chưa từng nghĩ tới
hai cô học trò vốn ngoan ngoãn đáng yêu này lại có những chiêu trò như vậy,
xem ra đúng là vô địch tuổi thanh xuân.

Buổi tối, tại một công viên đã có tuổi đời khá lớn, một giọng nữ mềm mại nhu
thuận vang lên:


  • Đã xong rồi sensei.

Ở một bên khác, Akira cũng có chút kinh ngạc bởi tốc độ giải đề của Eri hôm
nay nhanh hơn rất nhiều so với mọi hôm. Nhìn xem trong tay tập đề làm Akira có
chút vui mừng:”Xem ra cô bé này có tiến bộ đây.” Mà không chú ý đến một bên
Eri đang trộm cười, đôi mắt tràn đầy sự giảo hoạt. Thực ra thì Eri cũng chưa
thể giải bộ đề với thời gian nhanh như vậy được nhưng bởi vì đây là bộ đề mà
Akira soạn sẵn cho nên Eri đã làm ở nhà trước đó rồi sau đó mới có việc như
vậy, một phần cũng do quá tin tưởng vào cô học trò cưng này cho nên Akira cũng
không để ý kỹ.


  • Akira sensei, hôm nay Eri hoàn thành sơm như vậy có nên thưởng cho Eri điều
    gì không?

Một bên, Eri cố gắng ra vẻ đáng thương làm nũng nói.

Akira cũng không để ý gì, cũng cười nói:


  • Được, Eri muốn được thưởng gì.

Eri lấy tay chống cằm hơi suy tư một chút, sau đó hai mắt tỏa nói:


  • Vậy Eri muốn xem những tấm hình cũ của Akira sensei lưu trên điện thoại
    được không?
    Nghe vậy Akira cười cười nói:


  • Mấy cái đấy có gì đáng xem chứ, đổi thứ khác thiết thực hơn chút đi? Hay
    Sensei mời Eri đi ăn kem nhé?


Thấy Akira nói như vậy, Eri có vẻ quýnh lên vội nói:


  • Không được, Eri muốn xem hình cũ của Akria sensei mà, còn kem để khi khác
    cũng được.
    Akira có điều suy nghĩ nhìn Eri, bởi thường ngày nói đến ăn vặt những thứ này
    thì cô bé này hào hứng lắm, sao có thể như vậy được. Thế rồi Akira có chút
    không chắc hỏi Eri:


  • Thật sự.


Eri vội vàng gật đầu khẳng định, hai tay còn liên tục lắc lư lấy tay Akira
kiên định nói:


  • Thật sự.

Nhìn đến Eri như vậy, Akira cũng không biết phải làm sao cũng chỉ thầm nghĩ
trong đầu:”Phụ nữ đúng là thứ khó hiểu nhất mà.” Xong rồi cũng mở khóa rồi đưa
điện thoại cho Eri. Một bên tiếp nhận lấy điện thoại từ Akira, Eri vội vàng
nịnh nọt:


  • Akira sensei tốt với Eri nhất rồi.

Nói xong cũng bắt đầu mở phần lưu trữ ảnh ra, thỉnh thoảng còn cố khen ngợi
xuýt xoa. Akira thấy vậy cũng không nói gì, bắt đầu kiểm tra bộ đề. Đang nhìn
màn hình điện thoại, Eri vẫn lén lút để ý đến Akira, thấy Akira bắt đầu tập
trung xem bộ đề mới lặng lẽ mở phần tin nhắn. Khi thấy đến tin nhắn hồi chiều
nay, Eri vội vàng mở ra đọc. Chỉ thấy bên trong ghi địa chỉ cùng ngày giờ hẹn
gặp nhưng đây là số máy lạ chưa được lưu vào trong danh bạ khiến Eri không
khỏi nghĩ thầm:”Chẳng nhẽ tin nhắn nhầm máy?”


  • Eri, nhìn gì mà ngẩn người ra vậy?

Giọng Akira bỗng ôn hòa vang lên làm cho Eri giật nảy mình có chút hốt hoảng
nói:


  • Không, không có gì Akira sensei, Eri chỉ nghĩ là sensei cũng có những lúc
    đáng yêu như vậy.

Mặc dù nói như vậy nhưng thao tác tay của Eri rất nhanh, rất nhanh liền thoát
mục tin nhắn trở lại phần hình ảnh. Lúc này Akira cũng quay người qua nhìn lấy
bức hình. Chỉ thấy trong bức hình Akira mặc một thân trang phục kiếm sĩ, đứng
trên võ đài hai tay giơ lên chiếc cúp lưu niệm rồi làm mặt quỷ với máy ảnh
trong khi xung quanh tràn ngập sự vui mừng của đồng đội. Akira không khỏi lâm
vào trong hồi ức:


  • Haha, tấm hình này là lúc Sensei làm nghiên cứu cho bên Mỹ có tổ chức cuộc
    thi đấu kiếm dành cho lứa tuổi dưới 20 thi đấu. Và không có bất kỳ bất ngờ nào
    xảy đến Sensei không chút hoài niệm đạt giải nhất rồi. Hahaha…

Nhìn đến một bên Akira đang có chút tự đắc, Eri không khỏi bĩu môi nhưng cũng
thầm thở phào là không bị phát hiện.


  • Akira có điện thoại… Akira điện thoại kìa… Akira mau nghe điện thoại…Nghe
    điện thoại mau,…

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, làm Akira đang trong cơn tự sướng
tỉnh lại. Eri nhìn thoáng qua màn hình, chỉ thấy trên màn hình đề tên người
gọi đến là Kosei Arima không khỏi thầm giật mình, vội vàng đưa điện thoại cho
Akira:


  • Akira sensei có điện thoại.

Akira vội tiếp lấy điện thoại từ tay Eri thấy người gọi đến hơi sững sờ sau đó
nhìn thoáng qua Eri rồi qua chỗ khác nghe điện thoại. Nhìn đến Akira như vậy,
Eri trầm tư suy nghĩ một chút. Một lúc sau, thấy Akira cầm điện thoại ra thái
độ vẫn rất là bình thường rồi tiếp tục cùng Eri nói chuyện phiếm cùng vấn đề
học tập. Trong suốt buổi tối, Eri vẫn cố tỏ ra bình thường nhất và Akira cũng
không phát hiện ra những dấu hiệu khác thường của Eri.

Nhìn bóng hình của Akira dần biến mất, Eri không khỏi nhớ đến mọi việc ngày
hôm nay rồi thầm nhủ:”Đúng như lời Yukiko nói rồi, Akira sensei chắc chắn đang
thực hiện chuyện gì đó bí mật.” Sau đó lấy điện thoại của mình ra soạn tin
nhắn rồi gửi. Rất nhanh, điện thoại báo phản hồi tín nhắn, Eri mở tin nhắn ra
chỉ thấy:”Mình biết là như vậy mà, mai gặp rồi bàn bạc kỹ hơn.” Đọc xong tin
nhắn, Eri tiếp tục trở về nhà của mình.

Ở một không gian khác, Yukiko đang ngồi ôm lấy một chú gấu lớn trong phòng ngủ
của mình nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về hướng căn nhà của Akira thầm nhủ:”Hừ,
sensei cứ cố giấu đi, kiểu gì Yukiko này cũng sẽ tìm ra được.” Nói xong câu
đó, Yukiko nằm xuống giường bắt đầu thao thức, xem ra đối với ai đó thì đây sẽ
là một buổi tối khó ngủ…


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #35