Vô Đề


Người đăng: cathieu1712


  • Akira sensei, mấy hôm nay trông người có vẻ có nhiều tâm sự?

Trên con đường quen thuộc đến trường, Yukiko vẫn mặc một bộ đồng phục học
sinh, cả người tỏa ra khí chất thanh xuân cùng hoạt bát của tuổi trẻ đang
hướng Akira nói. Nghe vậy Akira trên gương mặt như có chút suy nghĩ hơi giãn
ra nói:


  • Sensei cũng không rõ nữa, nhưng không biết tại sao mấy gần đây sensei cảm
    thấy sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Ở một bên Yukiko gương mặt đầy tò mò bỗng nhiên sáng lên, bỗng nhiên chạy đến
trước, vẻ mặt đều là tò mò, hiếu kỳ nhìn thẳng ánh mắt Akira nhanh nhẹn nói:


  • Akira sensei có thể phát sinh sự kiện gì được? Hay là do sắp tới là đến kỳ
    nghỉ giữa kỳ nên sensei cảm thấy vậy?

Akira có chút suy tư xong hơi lắc đầu có chút nói:


  • Vậy thì không phải rồi, sensei cảm thấy có điều gì đó đặc biệt hơn cơ. Xem
    nào, bắt đầu từ lúc nào nhỉ…?

Một bên nhìn Yukiko nhìn đến Akira đang trong trạng thái suy nghĩ cũng rất
muốn trợ giúp nhưng lại cũng không biết làm gì ánh mắt chỉ mang theo cổ vũ
nhìn về Akira chờ đợi lấy. Một chút Akira nhìn lấy Yukiko bỗng nhiên nhớ đến
điều gì vội vàng nói:


  • Đúng rồi Lie cùng Kosei, từ hôm đọc được tạp chí mà Yukiko cùng Eri mang
    đến cho sensei đấy. Sensei luôn cảm giác Lie có chút gì đó quen thuộc giống
    như đã từng quen biết. Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng nhưng cứ mang
    cho sensei cảm giác ngờ ngợ nhưng rồi không rõ lắm nên sensei cũng bỏ qua.
    Nhưng mấy ngày gần đây sensei lại cứ có cảm giác có điều gì đó đặc biệt sẽ đến
    vậy, không rõ ràng nhưng bây giờ nghĩ đến thì chắc…

Nói đến đó Akira bỗng nhiên không nói nữa. Đứng đằng trước Yukiko đang nghe
say sưa ngon lành thấy vậy bỗng nhiên rất là bất mãn vội vàng túm lấy tay
Akira làm nũng:


  • Sao rồi Akira sensei, làm sao lại không nói nữa?

Akira cười cười làm lành, cố gắng tỏ ra không có chuyện gì nói:


  • Sensei cũng không rõ nữa, nó cứ mập mờ không rõ ràng làm sensei cũng không
    biết phải nói như nào.

Yukiko gương mặt hiện lên vẻ không hài lòng giận dỗi tức tức nói:


  • Đáng ghét, có gì mà không rõ ràng chứ sensei cố tình không nói đúng không?
    Còn nữa gì mà thấy Lie trông quen mắt? Rõ ràng hai người chưa từng gặp nhau
    mà, sensei có ý đồ xấu với người ta đúng không.

Một bên Akira nghe vậy không khỏi trán toát mồ hôi nghĩ thầm:”cô bé này có vẻ
nhạy cảm quá mức chứ.” Nhưng trên mặt không dám thể hiện điều đó chỉ cố gắng
làm lành nói:


  • Làm gì có chuyện gì mà sensei phải cố tình không nói chứ?

Rồi sau đó cố gắng tỏ ra nghiêm túc nói:


  • Yukiko học sinh cái gì mà ý đồ xấu chứ, sensei chỉ cảm thấy có chút quen
    thuộc thôi. Người với người có chút giống nhau cũng là chuyện bình thường mà.

Cuối cùng Akira phát ra chiêu cuối, tay giơ lên nhìn đồng hồ rồi đưa ra cho
Yukiko xem rồi nghiêm nghị thông báo:


  • Yukiko bạn học, còn có tầm 4’ nữa là chúng ta sẽ bị muộn, làm một giáo viên
    gương mẫu của trường sensei không muốn điều đó xảy ra một chút nào. Cho nên
    hiện tại…chúng ta phải mau chóng đẩy nhanh tốc độ thôi.

Akira nói rồi kéo lấy Yukiko đẩy nhanh tốc độ. Yukiko thấy Akira giở trò vô
lại tức đến gương mặt có chút hồng hồng nhưng ai kêu người ta là giáo viên.
Mặc dù rất bất đắc dĩ nhưng Yukiko cũng chỉ có một bên thuận theo rồi một bên
cũng chỉ dám phát tiết trong lòng:”hừ ta sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng
như vậy.”

Trên con đường quen thuộc, một nam một nữ gấp rút tăng tốc độ đến trường. Ánh
nắng bình minh dìu dịu chiếu xuống, bên đường thỉnh thoảng có người lớn tuổi
đang tập dưỡng sinh dõi mắt nhìn theo rồi cảm thán:”tuổi trẻ thật là tốt.”

Trong lớp học, nhìn đến Yukiko vẻ mặt ngẩn ngơ, hai tay nghịch ngịch liên tục
gõ bút xuống quyển sách, gương mặt ngơ ngác thỉnh thoảng hiện lên vẻ tức giận
rồi suy tư, hoàn toàn không để ý đến bài giảng của giáo viên. Eri không khỏi
cười khổ một tiếng rồi quan tâm hướng Yukiko thì thào nói:


  • Yukiko có chuyện gì vậy? Hôm nay không bạn không tập trung gì hết.

Nghe vậy, Yukiko đang trong trạng thái tập trung bỗng nhiên bị giật mình rồi
hoảng hốt nói:
- Không, làm gì có chuyện gì đâu.

Đang chìm trong suy nghĩ, Yukiko không để ý đến tiếng nói của mình không nhỏ
một chút nào cả. Rất nhiều ánh mắt tò mò từ các bạn học quay lại nhìn. Eri
cũng bị cử động của bạn mình dọa sợ, gương mặt có chút quẫn bách lắc lắc đầu
ra hiệu với mọi người là không có chuyện gì. Trên bục giảng, giáo viên cũng bị
ảnh hưởng, dừng lại bài giảng nhìn đến Yukiko bình thường vốn rất là ngoan
ngoãn bỗng nhiên như vậy, gương mặt có chút quan tâm từ tốn nói:


  • Yukiko bạn học có chuyện gì à?

Bên dưới Yukiko cũng đã bình tĩnh lại, phát hiện đang trong lớp học cử chỉ của
mình là rất không tốt, dưới sự quẫn bách vội vàng hướng giáo viên đứng lên xin
lỗi:


  • Xin lỗi giáo viên, học sinh có chút mất tập trung.


  • Được rồi ngồi xuống đi, chớ như vậy nữa đấy.


Giáo viên cũng chỉ nhắc nhở qua loa rồi tiếp tục bài giảng của mình. Sau đó
ánh mắt mọi người cũng dần tản đi, thỉnh thoảng một vài người quan tâm nhìn
xuống nhưng không thấy chuyện gì cũng dần dần tập trung vào học tập.

Mọi chuyện qua đi, Yukiko cùng Eri đều thở phào, sau đó Yukiko vội vàng nhìn
Eri nói:


  • Tại cậu đấy, làm mình giật hết cả mình.


  • Hừ đã sai rồi còn đổ lỗi cho mình. Cậu suy nghĩ gì mà như người mất hồn
    thế.
    Eri cũng tò mò thì thào hỏi.


  • Bây giờ đang giờ học, đợi đến giờ giải lao mình kể cho. Việc này không thể
    để yên như vậy được.
    Yukiko hận hận nói. Eri thấy vậy cũng chỉ cười cười lắc đầu sau đó hai người
    lại tập trung vào bài học.


Trong văn phòng của mình lúc này, Akira cũng đang trầm tư suy nghĩ lấy. Trạng
thái này không phải là lần đầu tiên Akira trải qua, trong quá khứ cũng đã có
những lần xảy ra như vậy rồi. Chỉ có những trường hợp đặc biệt ảnh hưởng mạnh
mẽ đến cuộc sống của mình thì Akira mới có cảm giác đó. Như trước cái lần
chuẩn bị đi nước ngoài rồi đến Kaori phát bệnh vậy. Tiếng ngón tay đều đều gõ
xuống bàn vẫn đều đều vang lên trong căn phòng.


  • Akira có điện thoại… Akira điện thoại kìa… Akira mau nghe điện thoại…Nghe
    điện thoại mau,…
    Một giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên, rồi dần dần theo thời gian đến
    câu cuối cùng hoàn toàn là hét lên. Gương mặt vốn đang có chút tâm sự bỗng
    nhiên hơi giãn ra. Mặc dù đang có áp lực gì nhưng nghe giọng nói trong tiếng
    chuông điện thoại đó Akira đều sẽ bình tĩnh lại rất nhiều. Bởi đây là bản thu
    âm của Kaori trước kia bá đạo cài cho Akira. Mặc dù thay nhiều máy điện thoại
    rồi nhưng Akira vẫn luôn giữ lại nhạc chuông này. Nhìn đến cái tên hiện lên
    trên màn hình, Akira không khỏi nghĩ thầm:”Chẳng nhẽ đúng là việc đó đến rồi.”


  • Xin chào, đã lâu không gặp.


Đây là câu đầu tiên sau khi Akira nghe máy.


  • Uhm, đã lâu không gặp.

Một giọng nam nghe có vẻ còn khá trẻ vang lên. Sau đó người đó nói tiếp:
- Cậu còn nhớ ước định của chúng ta chứ.

Chưa kịp hỏi thăm ngoài lề, giọng nam vào luôn vấn đề chính. Nghe vậy Akira
không khỏi cười khổ nghĩ:”cái tên thiếu tình thương này đúng là lúc nào cũng
như vậy.” Sau đó trả lời:
- Uhm, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi à.


  • Không phải chỉ là mình mình, mà là mọi người đã chuẩn bị cho ngày này khá
    lâu rồi.
    Giọng nam nói với vẻ khá là gấp gáp rồi sau đó nói tiếp:


  • Địa chỉ là nhà xxx phố xxx thời điểm… ngày xxx Mọi người đã định trước rồi
    đến lúc đấy cậu chỉ cần đến thôi.


Thấy đối phương tự ý quyết định, Akira cũng chỉ cuời cười rồi trả lời:


  • Uhm, tớ biết rồi ngày đấy gặp mặt. Còn gì nữa không?


  • Cũng không còn gì…ừm…đừng để mọi người thất vọng.


Nghe vậy Akira có chút sững sờ rồi mỉm cười đầy tự tin, ngón tay còn lại cũng
không tự chủ di chuyển.


  • Được, sẽ không để mọi người thất vọng. Hẹn ngày gặp lại.


  • Gặp lại, à nhắc trước cho cậu sẽ có niềm vui bất ngờ đấy.


“Nghĩ đến tính cách của tên kia mà nói vậy thì chắc chắn sẽ có niềm vui ngoài
ý muốn nhưng không biết là gì đây? Mặc kệ, mình phải chuẩn bị cho cuộc gặp sắp
tới đã.” Nhìn đến cái tên “Kosei Arima” trên màn hình, Akira không khỏi tràn
đầy hào hứng:”Xem ra sau này cuộc sống có chút thú vị rồi đây.”

Ở một không gian khác, hai cô gái học sinh đang rủ rỉ với nhau”


  • Cậu chắc mọi chuyện như vậy chứ?

Một cô gái giọng không xác định nói.


  • Đúng vậy nhưng sensei cố tình không nói với mình.

Cô gái còn lại thì giọng đầy chắc chắn.


  • Vậy cậu còn suy nghĩ làm gì?


  • Sensei đang có chuyện gì đó mà cố tình ẩn dấu. Cho nên Eri, mình muốn sự
    trợ giúp từ bạn để có thể vạch trần chuyện này.


Hai cô gái này đúng là Eri cùng Yukiko. Chuyện sáng nay kết thúc để Yukiko rất
không hài lòng, nàng nhất định muốn tìm ra lời giải cho chuyện này. Nghe vậy
Eri cũng cười khổ nói:
- Vậy cậu định làm như thế nào?

Yukiko thấy Eri đồng ý trợ giúp hai mắt tỏa sáng, nắm chặt tay lại đầy hy vọng
nhìn thẳng Eri nói:


  • Chúng ta cần có một kế hoạch cụ thể cho chuyện này. Đi, ngay bây giờ bọn
    mình cần lập tức chuẩn bị.

Nói rồi Yukiko kéo lấy Eri vẻ mặt đầy bất đắc dĩ chạy qua sân trường, chỉ để
lại cho những nam sinh đang nhìn trộm phía xa tấm lưng xinh đẹp.


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #34