Người đăng: cathieu1712
Buổi tối, bầu trời không mây quang đãng, từng cơn gió mát nhẹ thoảng qua mang
theo những mùi thơm dịu nhẹ của hoa cỏ liên tục thoảng qua. Trên bầu trời ngàn
sao đua nhau chiếu những ánh sáng mĩ lệ của mình xuống thành phố Tokyo rực rỡ
và nhộn nhịp. Khác xa với những nơi khác nhộn nhịp và sầm uất, khu phố cổ
truyền thống này lại mang đến cho người ta cảm giác bình yên đến lạ thường,
bốn bề không gian im lặng chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, tiếng con trùng
nhỏ kêu cùng với những con đom đóm thỉnh thoảng bay ra từ những bụi cây làm
không gian nơi đây càng thêm huyền ảo, riêng mình một vẻ rất là đặc biệt.
Một giọng nam còn khá trẻ vang lên phá vỡ đi sự im lặng:
Theo đó một giọng nữ trong trẻo vang lên cùng với tiếng cười nhẹ.
Không đợi cô gái nói tiếp, ánh mắt Akira từ trên bầu trời quay ra nhìn thẳng
phía cô gái đứng dưới gốc cây sơn trà cười hỏi:
Đây đúng là cô gái mà Akira cùng Yukiko gặp lần trước, bởi vì khung cảnh nơi
này cùng cô gái mang đến cảm giác rất là đặc biệt, cô gái cũng không phản đối
cho nên Akira cũng thường xuyên tới đây gặp gỡ cùng chuyện trò. Nhìn đến người
con gái trước mắt mang một bộ Yukata, mái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp trang
điểm nhẹ nhàng mang theo nét dịu dàng, hiền thục đặc trưng của người con gái
cổ điển, mặc dù không phải lần đầu gặp nhưng Akira vẫn luôn bị kinh ngạc mỗi
khi nhìn đến nàng.
Cô gái từng bước, từng bước nhẹ nhàng dưới tán cây bước ra, từng bước một,
nàng đi ra từ bóng tối, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống người nàng làm con người
có chút âm u bỗng chốc rực rỡ tràn đầy ánh sáng tựa như là một nàng tiên vậy.
Nàng vươn cánh ra đón lấy ánh sáng chiếu xuống, nét mặt có chút u buồn thoáng
chốc dãn ra nhưng cũng không trả lời câu hỏi của Akira.
Akira thấy vậy cũng chỉ cười khổ, nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt này
không hiểu ra sao rồi cũng theo nàng nhìn lấy bầu trời.
Tiếng nói trong trẻo của Mai vang lên.
Akira cảm không quay đầu lại chỉ thản nhiên nói.
Mai cũng suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Yukiko? Haha, nàng chỉ là học sinh của ta thôi, Mai san đừng nghĩ nhiều.
Hừ, ta xem chưa hẳn?
Bỗng nhiên lúc này, trên bầu trời một ngôi sao băng bay vụt qua làm cho bầu
trời vốn yên bình tăng thêm một chút sinh khí.
Nhìn lấy ngôi sao băng dần biến mất trên bầu trời, Akira giọng đều đêu hỏi.
Nghe Akira hỏi vậy, Mai như có điều suy nghĩ, đôi mày cau lại nghĩ một chút
rồi cất giọng nói:
Akira cười nhẹ một tiếng rồi nói:
Nghe Akira nói vậy, Mai cũng chỉ lắc lắc đầu nói:
Akira cất tiếng cười to:
Nói rồi hai người tách nhau một quãng rồi cúi xuống nhặt lấy một nhánh cây
rụng viết xuống.
Cả hai tiếng nói dường như cùng một lúc vang lên. Akira cùng Mai đều đứng lên
nhìn nhau cười một tiếng. Hai người đều có chút tò mò lại gần đáp án của đối
phương.
Akira bật cười rồi nhìn sang mai nói:
Mai vốn một mặt ngạc nhiên khi nghe Akira nói vậy cũng dịu dàng cười một tiếng
rồi nói:
Akira nghe vậy cũng cười trừ nói:
Biết hay không biết có gì khác nhau à? Xem ra chúng ta cũng là cùng một
kiểu người.
Mai nghe vậy cũng có chút sững sờ, thở dài một tiếng rồi cười khổ nói:
Là cùng một kiểu người hay không thì ta cũng không dám nhận định, nhưng có
một điều chắc chắn là Akira san đang có vấn đề không nhỏ đây?
Akira cũng không có trả lời, chỉ lẳng lặng đứng ngắm nhìn lấy bầu trời. Mai
cũng không nói gì im lặng đứng đằng sau Akira nhìn lấy xung quanh. Được một
lúc, như nghĩ ra đến điều gì, Akira hướng Mai nói:
Mai cũng cười dịu dàng nói:
Không có gì, rất vui vì sự có mặt của Akira san. Hy vọng Akira san nhiều
lần hơn đến thăm tệ xá.
Akira cũng cười nói:
Nhất định rồi. Tạm biệt Mai san.
Nói rồi Akira bắt đầu bước chân đi dần xa khỏi cổng. Đứng ở đằng sau quan vẫn
quan sát lấy Akira, Mai như nhớ đến điều gì hướng Akira nói lớn:
Thỉnh thoảng nhớ mang Yukiko đến nha, chuyển lời giúp đến Yukiko là Mai
cũng nhớ cô ấy.
Nghe vậy Akira quay đầu lại hướng Mai lớn tiếng nói:
Uhm, Akira nhất định chuyển lời, tạm biệt.
Tạm biệt.
Nhìn bóng lưng của Akira khuất dần, Mai cũng lắc đầu thở dài một tiếng rồi
đóng cửa đi vào trong nhà. Sau màn tạm biệt của hai người, không gian lại trở
lên yên tĩnh, bầu trời vẫn tiếp tục chiếu lấy những tia sáng của mình xuống
nhân gian, trong sân lúc này chỉ còn lại hai dòng chữ:”Đáp án ở trong lòng
người đó.” Những cơn gió thoảng qua cũng dần làm biến mất những dòng chữ, mọi
thứ lại quay trở lại như lúc ban đầu, nhưng thực sự là nó trở lại lúc đầu sao?
PS: Xin lỗi mọi người trong thời gian qua bận việc mới ít thời gian viết và
sáng tác, giờ việc cũng ổn ổn rồi mình sẽ cố ra chương đều. Cảm ơn mọi người
đã ủng hộ.