Mai (1)


Người đăng: cathieu1712


  • Thật xin lỗi, Akira sensei. Phiền phức Yukiko rồi.

Mika Inoue gương mặt nhăn nhó vẻ áy láy nói.


  • Không có gì Mika, lần sau nhớ cẩn thận hơn đó.


  • Đúng vậy Mika san, cần cẩn thận hơn.


Một bên Akira đang dìu lấy Mika, một bên khác Yukiko cũng hỗ trợ một trước một
sau mỉm cười nói. Mika tập tễnh ở giữa không ngừng cười khổ. Thật là hôm nay
trong lúc luyện tập, Mika bị trật chân khiến nàng không thể tự đi bộ về được,
cho nên Akira cùng Yukiko mới hỗ trợ đưa nàng về.

Trên đường có nhiều người đi qua tò mò nhìn lại nhưng rất nhanh lại quay đầu
đi, thỉnh thoảng có người quen thấy bị thương đều quan tâm hỏi thăm khiến Mika
Inoue được an ủi phần nào. Trên đường, Akira rất ngạc nhiên bởi hoàn cảnh cổ
kính nơi đây. Dấu vết thời gian trên những ngôi nhà gỗ được thiết kế theo
phong cách truyền thống xem ra đã có khá nhiều niên đại, Akira xem chừng đây
chắc là một khu dân cư cổ của Tokyo. Mà một bên Yukiko hiếu kỳ đánh giá hoàn
cảnh xung quanh rồi ngạc nhiên hỏi:


  • Mika san, đây là một trong những khu phố cổ truyền thống của Tokyo sao?

Mika Inoue mỉm cười, nét mặt tràn đầy tự hào nói:


  • Đúng vậy Yukiko, khu phố này cũng đã có lịch sử gần ngàn năm rồi. Bởi vì
    xung quanh đây toàn là những gia đình giàu truyền thống nên vẫn cố gắng giữ
    nguyên phong cách kiến trúc từ thời phong kiến. Đây cũng là một trong những
    khu phố cổ nhất của Tokyo đến thời điểm bây giờ.

Yukiko đôi mắt mở to lên thán phục nói:


  • Oa, thật là lợi hại.

Đi ở một bên Akira cũng nở nụ cười nói:


  • Sensei mặc dù là lần đầu tiên đi tới nơi này nhưng thật sự khu phố này khá
    là nổi tiếng, liên quan tới nó còn có cả một truyền thuyết nữa.

Mika Inoue trên mặt xuất hiện kinh ngạc, nhìn Akira than thở:


  • Akira sensei quả nhiên lợi hại. Truyền thuyết đó đến bây giờ người bản địa
    rất nhiều người còn không biết đây.

Yukiko một bên hưng phấn nói:


  • Truyền thuyết gì vậy Akira sensei, mau kể mau kể.

Akira đang định tiếp tục nói thì thấy Mika Inoue đột nhiên dừng lại trước cửa
của một căn nhà nói:


  • Đến nơi rồi Akira sensei.

Nghe vậy Akira hỗ trợ mở cửa rồi cùng Yukiko đưa Mika Inoue vào trong nhà.
Bước qua cánh cửa, Akira cũng đánh giá lấy hoàn cảnh xung quanh. Nhà Mika
Inoue khá rộng tầm một trăm năm mươi mét vuông, xung quanh dựng lấy bốn căn
nhà gỗ theo phong cách truyền thống. Ở chung quanh những ngôi nhà trồng lấy
khá nhiều cây, ở giữa nhất là một cây hoa sơn trà khá lớn. Nghe tiếng động, từ
trong căn nhà gỗ lớn nhất đi ra một nam, một nữ hai người trung niên nhìn thấy
Mika Inoue sắc mặt trắng bệch, bị người dìu tập tễnh đi tới vội vàng tiến đến
đón lấy Mika Inoue từ Akira cùng Yukiko đầy lo lắng nói:


  • Mika làm sao vậy con?

Mika Inoue vội vàng biểu hiện không có gì nhìn đến hai người mỉm cười nói:


  • Không sao đâu ba, mẹ trong lúc luyện tập không cẩn thận bị trật chân thôi.
    Còn đây là Akira sensei cùng Yukiko đi cùng Akira sensei hỗ trợ đưa con về
    nhà.

Nghe vậy, người đàn ông trung niên mới để ý hướng Akira có chút ngượng ngùng
nói:


  • Thật không tiện Akira sensei, tôi là ba của Mika. Mika Inoue đứa nhỏ này
    luôn không để người khác bớt lo làm phiền đến Sensei rồi, xin thứ lỗi.

Nói rồi người còn cúi người hướng Akira xin lỗi. Thấy vậy Akira vội khom người
đỡ lấy ba của Mika rồi luống cuống nói:


  • Không có gì Ojisan, là giáo viên của Mika đây là việc nằm trong trách nhiệm
    của ta. Xin Ojisan đừng như vậy.


  • Vậy mời sensei vào nhà, cứ đứng ở đây cũng không tiện lắm.


Ba của Mika Inoue vội vàng hướng Akira mời.


  • Để khi khác được không ojisan, trời hiện tại cũng đã tối rồi. Yukiko cũng
    cần phải về không ba mẹ nàng lo lắng.

Akira vội vàng lấy cớ nói, bởi lần này đến bất ngờ Akira cũng chưa kịp chuẩn
bị gì nên khéo léo từ chối.


  • Vậy thì ta cũng không cố giữ nữa, khi nào rảnh hy vọng Sensei có thể đến
    nhà ta chơi tiện thể nói chuyện về Mika đứa nhỏ này luôn.

Nghe vậy, mặc dù rất hy vọng Akira có thể vào trong nhà ngồi nhưng ba của Mika
Inoue cũng thấy không tiện đành nói.


  • Vậy thì có dịp làm phiền gia đình rồi.

Akira nhìn ba của Mika khách sáo, rồi hướng Mika Inoue nói tiếp:


  • Vậy Mika nhớ nghỉ ngơi thật tốt nha, sensei đi về trước.

Mika Inoue vội vàng gật đầu đáp lại:


  • Vâng, cảm ơn Akira sensei rồi, xin lỗi vì đã làm phiền.

Nghe vậy Akira không biết phải nói gì, xem ra tính cách của Mika Inoue bị ảnh
hưởng rất nhiều của cha nàng. Đi ra nhà Mika Inoue trời cũng đã sẩm tối, dừng
lại một nhà ven đường bán đồ ăn vặt, Yukiko đang loay hoay lựa chọn lấy. Cuối
cùng nàng cũng lấy mấy chuỗi thịt xiên nướng, đưa cho Akira một xiên mỉm cười
nói:


  • Akira sensei thử chút đi, xem chừng là ngon lắm đó.

Akira cũng cắn lấy một xiên rồi nhanh chóng thanh toán lấy. Dạo chơi được một
lúc thì trời cũng đã tối hẳn rồi, Akira cùng Yukiko vừa từ trong nhà hàng ăn
ra, khu phố cổ lúc này cũng đã khoác lên một lớp áo sáng bàng bạc trông rất là
mỹ lệ. Đường phố lúc này cũng không nhiều người đi lại tạo nên một hoàn cảnh
tĩnh lặng mà mờ ảo. Akira cùng Yukiko sóng bước bên nhau, hưởng thụ lấy sự mát
mẻ của từng cơn gió nhẹ thoảng qua mang.


  • Akira sensei hình như kia là một căn nhà đã bỏ bị bỏ hoang thì phải.

Đang hưởng thụ bầu không khí này, Akira nghe thấy Yukiko nói vậy không khỏi
nhìn về hướng đó. Chỉ thấy một căn nhà cũ kĩ ẩn hiện sau bức tường rào cùng,
cánh cổng đằng trước bị đã bị hỏng, bức tường rào mọc lên đầy rêu cùng với
những mảng tường bị tróc ra, xem ra căn nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu. Akira
không tự chủ được cất bước đi đến gần, bởi Akira thấy căn nhà này có gì đó
khác thường mà lại có gì đó không ngừng hấp dẫn lấy mình.


  • Akira sensei… cũng muộn rồi…nên về đi thôi.

Yukiko có chút ngập ngừng nói, Akira chỉ cảm thấy cánh tay mình bị níu lấy bất
giác quay đầu lại nhìn đến Yukiko vẻ mặt e dè đang túm lấy tay mình nhìn về
phía căn nhà đó. Thấy vậy Akira không khỏi mỉm cười an ủi:


  • Không cần sợ Yukiko, bởi cũng ít có dịp đến đây, nhân tiện vào thám hiểm
    luôn một chút, nhỡ đâu có phát hiện gì cũng nên nha.

Nghe Akira nói vậy, Yukiko cũng an lòng hơn một chút. Mặc dù có chút sợ sệt
nhưng cũng có chút hiếu kỳ, bởi căn nhà này cũng mang đến cho nàng cảm giác gì
đó khác biệt. Vậy là hai người cũng từ từ tiến vào trong đó.


  • Trong nhà có ai không ạ?

Tiếng Akira vang lên, hai người cũng chỉ là đoán là căn nhà không có người ở
thôi cho lên vẫn cần giữ lấy phép lịch sự tối thiểu, không nhỡ trong nhà có
người thì lại thật không hay. Akira liên tục gọi mấy lần nhưng không có tiếng
đáp lại, xem ra chắc không có người ở thật rồi.

Ngôi nhà cũng được thiết kế theo lối kiến trúc truyền thống từ thời phong
kiến, nhìn đến bức tường loang lổ lấy dấu vết của năm tháng xem ra niên đại
của ngôi nhà này cũng không nhỏ. Tổng thể căn nhà khoảng một trăm mét vuông,
có hai gian nhà lớn nhỏ, những cánh cửa có vẻ cũ nhưng vẫn còn khá tốt đã được
khép lại. Trong góc hướng phía đông của ngôi nhà có một cái giếng cùng với một
cây hoa sơn trà rất lớn. Gốc cây rất to khả năng ba người trưởng thành ôm mới
hết được, những chiếc cành lớn vươn ra bốn phía trông khá là cổ kính nhưng
không biết vì điều gì mà cây hoa sơn trà này rất tươi tốt. Điều này khá là mâu
thuẫn, nó giống như một người tưởng chừng như một cụ già vậy nhưng nàn da cùng
gương mặt lại là của một người trẻ tuổi.

Quanh thành chiếc giếng bám đầy lấy những đám rêu, xem ra đã từ lâi rồi không
được sử dụng. Nhìn tổng thể thì ngôi nhà rất là hòa hợp, nhưng Akira cảm thấy
có gì đó không bình thường.


  • Yukiko có cảm thấy điều gì bất thường không?

Akira không nhịn được đôi mày nhíu nhíu lại hỏi.


  • Không có nha Akira sensei, Yukiko cảm thấy nơi này rất tốt đây.

Nghe Yukiko nói vậy, Akira đôi mày mới có chút giãn ra:”xem ra là mình quá mức
mẫn cảm.”


  • Cạch

Bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa, mặc dù không lớn lắm nhưng giữa không gian
bốn bề yên tĩnh này rất là nổi bật. Akira cùng Yukiko quay đầu lại nhìn, sau
đó Akira cùng Yukiko tựa như bị điểm huyệt vậy, cả hai người đều mở to đôi
mắt, gương mặt đều là chấn kinh.

Một cô gái từ trong nhà bước ra. Cô gái này rất là đẹp khoảng hai mươi tư hai
mươi năm tuổi, làn da mịn màng trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp tròn chịa,
dưới mày lá liễu là một đôi mắt to, rất đẹp nhưng trong đôi mắt đấy lại có
chút gì đó sầu muộn. Nàng mặc một bộ Yukata phong cách khá cổ cùng với một mái
tóc óng mượt dài qua mông làm nàng trong như một cô gái truyền thống rất dịu
dàng, ôn nhu. Dưới ánh trăng mờ ảo chiếu xuống làm cả người nàng như tỏa sáng
vậy tựa như một nàng thiên thần bước ra từ câu chuyện đồng thoại vậy, rất mỹ
lệ mà lại có chút thân bí. Akira cùng Yukiko đều ngơ ngác nhìn lấy cảnh
này:”thế gian này lại có người xinh đẹp như vậy sao?”

Không chờ Akira cùng Yukiko lấy lại tinh thần, một giọng nói mềm mại, trong
trẻo không linh vang lên:


  • Nơi này đã rất lâu không có người đến rồi. Hoan ngênh hai vị đến với tệ xá.


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #32