Đối Thoại


Người đăng: cathieu1712

Trời cao không mây rất là quang đãng, ngàn vạn vì sao thay nhau chiếu những
tia sáng dìu dịu mờ ảo xuống nhân gian, thỉnh thoảng những cơn gió mang theo
những cánh hoa anh đào cuối mùa thổi qua. Dưới một gốc anh đào rất lớn mang
theo nhiều dấu vết tháng năm, một thanh niên một mình đứng dưới gốc cây đã có
một đoạn thời gian cứ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rộng lớn, trên mặt không
mang theo bất kỳ biểu tình chỉ lẳng lặng ngắm nhìn lấy.

Những cơn gió thổi qua cuốn theo mái tóc bay lất phất thanh niên cũng không để
ý, rất lâu sau cũng chỉ thở dài một tiếng, trên mặt không che đi được nỗi cô
đơn. Những ký ức liên tục tràn về làm tâm tình vẫn luôn bình tĩnh bỗng nhiên
gợn sóng, từng đợt từng đợt không ngừng tuôn chảy lấy làm vẻ mặt đang rất cô
đơn nhiều thêm vài phần muộn phiền. Thanh niên thở dài, lại một lần nữa nhìn
lại khung cảnh nơi đây so với nhiều năm trước đã thay đổi rất nhiều, nhiều nhà
cao tầng mọc lên làm không gian nơi này vốn yên bình tĩnh nặng dần mang theo
không khí hiện đại.


  • Quả nhiên Akira sensei ở nơi này.

Một tiếng nói khá ôn nhu vang lên, trong không gian khá yên tĩnh này làm giọng
nói mười phần nổi bật. Thanh niên này đúng là Akira. Tiếng nói này cũng đánh
thức Akira đang từ trong hồi ức lại, rồi có chút ngạc nhiên nhìn người đến.
Một thiếu nữ còn khá trẻ, dáng người thon thả mặc một chiếc áo thun cùng với
quần sooc, mái tóc dài được buộc lên khá gọn gàng đang tung bay trong gió,
trên mặt có mang lên một cặp kính khá to trông khá tri thức đang hướng Akira
nở nụ cười đi đến gần.

Nhìn đến thiếu nữ đang đến gần Akira không khỏi có một chút hoảng hốt:”Khung
cảnh này…khung cảnh này…thật sự là quá giống.” Hô hấp của Akira không khỏi dồn
dập lên, bởi cũng tại nơi này nhiều năm trước cũng xuất hiện cảnh tương tự.
Akira bỗng nhiên cảm thấy trong ngực nhói một cái, trong họng có thứ gì đó
nghẹn lại không khỏi tham lam hút lấy không khí xung quanh.

Thiếu nữ thấy Akira như vậy không khỏi cười khổ lắc đầu, chầm chậm bước đến
trước mặt Akira sửa lại chút tóc gió thổi bay lên mặt cũng không nói gì mà đối
mặt chờ đợi Akira nói chuyện. Nhìn đến gương mặt rất gần mình cũng không phải
gương mặt năm đó, Akira cũng cố lấy lại tinh thần thở dài nói:


  • Sao Eri biết sensei tại đây?

Thiếu nữ đúng là Eri, nghe Akira nói vậy nở một nụ cười rất tươi nhìn Akira từ
tốn nói:


  • Eri chú ý thấy tối nay Akira sensei thở dài rất nhiều chứng tỏ lòng của
    sensei không bình tĩnh, có thể tâm sự với Eri sao?

Thấy Eri không trả lời câu hỏi của mình mà lại nói qua chuyện khác. Thiếu nữ
không phải ngẫu nhiên đến mà đã có chuẩn bị trước đến đây mà lại nói như vậy
Akira làm sao không biết thiếu nữ là hướng mình đến.


  • Hôm nay thời tiết rất tốt đây, từ nơi này ngắm nhìn lấy bầu trời thật là
    tuyệt. Eri còn chưa trả lời câu hỏi của sensei đây.

Nhìn đến gương mặt tươi cười kia, Eri cười khổ lắc lắc đầu nói:


  • Đúng vậy, bầu trời hôm nay thật đẹp. Về phần tại sao biết sensei ở đây, Eri
    chả qua đoán vậy, thử đến nhưng không nghĩ tới gặp được sensei thật. Không
    phải Akira sensei cũng chưa trả lời câu hỏi của Eri sao?

Akira không khỏi thầm cười khổ:”cô bé này ngày thường như là một con mọt sách
nhưng không ngờ đếm tâm tư của nàng cũng linh mẫn như vậy.”


  • Sensei cũng không có chuyện gì, cảm xúc hôm nay có chút đặc biệt thôi.

Thấy Akira chỉ cười trừ không nói, Eri đành chủ động:


  • Vì chuyện sáng nay sao Akira sensei?

Lần này Akira cũng không nói chuyện, không xác định cũng không phủ định ánh
mắt cũng từ Kaori chuyển lên bầu trời. Không gian lúc này cũng chỉ vang nên
đều đều tiếng nói của Eri:


  • Eri biết sensei có rất nhiều tâm sự. Một người lúc nào cũng hướng người đối
    diện nở nụ cười vui vẻ, rất quan tâm chăm sóc người khác và rất ít khi nói về
    chuyện của bản thân. Nhưng sensei thật sự vui vẻ sao? Cố tỏ ra mạnh mẽ, rồi
    mượn nụ cười gượng gạo để làm mờ nhạt nỗi đau trong lòng, quan tâm đến mọi
    người để nội tâm bớt đi trống trải. Akira sensei tại sao lại phải sống mệt mỏi
    như vậy? Eri không muốn thấy Akira sensei như vậy.

Câu cuối cùng Eri nói lên rất cao, trên gương mặt xinh đẹp còn khá non nớt
nhưng tràn đầy kiên định bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt, rồi rất nhanh
những giọt nước mắt thành dòng thay nhau chảy xuống.

Akira cũng không nghĩ đến Eri cảm xúc lại mãnh liệt như vậy có chút luống
cuống vội vàng lau lấy những giọt nước mắt kia rồi an ủi:


  • Sensei thì làm gì có chuyện gì được. Ngoan đừng khóc nữa.

Eri nghe vậy khóc càng lớn hơn nhưng thấy Akira luống cuống như vậy cũng thấy
không tiện, cố kìm nén cảm xúc ngừng khóc hướng Akira tức giận nói:


  • Akira sensei còn nói như vậy, đừng nghĩ Eri không biết gì. Có phải sáng nay
    nhìn đến thông tin trên tạp chí làm sensei nhớ đến Kaori san đúng không?
    Sensei có thể tâm sự cùng Eri không? Nhìn sensei như vậy Eri cũng rất khó
    chịu.

Nhìn đến Eri như vậy, Akira cũng không cố nói sang chuyện khác nữa liền nói:


  • Đúng vậy, đã rất lâu rồi sensei không có nhận được tin tức từ Kaori. Sáng
    nay nhìn đến nội dung trên tạp chí làm sensei có chút suy nghĩ.

Nghe vậy, Eri vội vàng nín khóc rồi cười vui vẻ nói:


  • Phải vậy chứ, xem ra Akira sensei rất yêu Kaori san đi. Sensei nói như vậy
    chả nhẽ nhạc công dấu mặt Lie là Kaori san?

Nhìn đến nụ cười vui vẻ trên gương mặt còn vương nước mắt, Akira chỉ cảm thấy
một gương mặt khác đang dần thay thế gương mặt của Eri không khỏi thất thần.


  • Uy, uy Sensei có nghe Eri nói không thế.

Đang thất thần Akira không khỏi tỉnh lại, chỉ thấy Eri đang quơ quơ tay trước
mặt không khỏi vội vàng nói:


  • Đương nhiên là nghe rồi, Sensei cũng đang suy nghĩ điều đó. Chả qua là trực
    giác của sensei thấy vậy thôi chứ cũng không có thông tin gì cả.

Nghe đến đó, Eri không khỏi có chút thất vọng nói:


  • Chỉ là trực giác của sensei thôi à. Nhưng không sao, kiểu gì rồi cũng có
    ngày hai người gặp lại. Nhưng tại sao sensei lại chắc chắn Kaori san sẽ phẫu
    thuật thành công? Eri chỉ nói nếu như thôi nhé, nếu như không được đâu…

Nói đến câu cuối Eri không khỏi nói đến càng nhỏ, gương mặt có chút thấp thỏm
nhìn lấy Akira.


  • Haha, sensei chắc chắn là cuộc phẫu thuật sẽ thành công không phải Kaori đã
    gấp đủ một ngàn hạc giấy sao? Cho nên điều ước của cô ấy sẽ thành hiện thực.

Thấy Akira không có gì khác thường, Eri không khỏi thở phào nhẹ nhõm:”chỉ cần
gấp đủ một ngàn hạc giấy là sẽ được thực hiện một điều ước sao? Sensei lừa ai
vậy, Eri cũng không dễ lừa như Kaori san đâu.” Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Eri
cũng không dám nói ra. Nhìn đến Akira cảm xúc hồi phục không sai biệt lắm, Eri
cũng không muốn nói lên đề tài mẫn cảm này nữa.


  • Là vậy sao, vậy Eri cũng phải gấp một ngàn hạc giấy để có thể biến điều ước
    thành hiện thực mới được.

Thấy Eri nháy nháy mắt nhìn mình, Akira không khỏi cười khổ bởi hoàn cảnh của
Eri và Kaori hoàn toàn khác biệt. Bởi vì thời điểm đó tình trạng của Kaori rất
không tốt, nàng thà tin là có chứ không muốn tin là không để có thứ giúp nàng
dựa vào chống chọi với bệnh tật. Còn về nguyên nhân thật sự thì Akira không
khỏi cười khổ, lần đó Akira hao như hết mọi điểm tín ngưỡng tích lũy được hối
đoái lấy viên thuốc có thể chậm rãi giúp Kaori điều trị nhưng vẫn cần phẫu
thuật để trị hết, còn các loại linh đan diệu dược trong truyền thuất thì Akira
cũng không dám nghĩ bởi giá cả của nó không phải Akira có thể đổi được. Bởi
các loại đan dược đó ở những thế giới cao cấp hơn quá nhiều so với thế giới
hiện tại, nếu coi tín ngưỡng như một loại tiền tệ thì tín ngưỡng của hai thế
giới tựa như VNĐ với USD vậy tỉ lệ 24000 với 1, thậm chí còn hơn thế cho nên
Akira cũng tự biết mình không dám nghĩ quá nhiều.


  • Đúng vậy, tâm tưởng sự thành.

Nhìn lấy nét mặt nghiêm túc của Akira khi nói vậy, Eri không khỏi bật cười,
rồi nghĩ đến điều gì mặt đầy chờ mong hướng Akira nói:


  • Vậy sau này buổi tối Eri có thể tại nơi này cùng Akira học tập thêm được
    không?

Nói rồi Eri chỉ đến một nhà chòi gỗ đèn sáng trưng khá lớn gần đấy. Akira nhìn
đến không khỏi cười khổ nói:


  • Eri đã xuất sắc lắm rồi cũng nên dành thời gian nghỉ ngơi lấy chút.

Eri vội vàng nói:


  • Eri đâu có xuất sắc như vậy đâu? Bằng tuổi Eri không phải sensei đã học đại
    học rồi sao? Akira sensei chỉ cần bớt một chút, Eri không tính quá nhiều thời
    gian đâu.

Akira không biết phải làm gì với nàng nữa, chả nhẽ học sinh hiếu học giáo viên
lại không chịu dạy?


  • Vậy được rồi, thời gian do ta định. Còn nữa nghiêm cấm không được nháo trò.

Eri nở nụ cười vui vẻ rồi bỗng nhiên khoanh tay lễ phép hướng Akira cúi đầu:


  • Vậy sau này cần Akira sensei chỉ giáo nhiều hơn.

Thấy nàng nháo trò như vậy Akira không khỏi cười cười lắc lắc đầu:”có cô học
trò tinh quái như vậy không biết là tốt hay xấu đây.”


  • Được rồi, được rồi không phải làm trò.


  • Vậy công tối nay của Eri thì sao?


  • Cái gì, lại còn tính công với ta.


  • Không được, sensei chơi xấu. Một điều kiện, Eri muốn một điều kiện.


  • Ta cũng không bắt người đến, là ngươi tự nguyện thôi.


  • Một điều kiện, chỉ một điều kiện thôi.


Dưới bầu trời sao đầy mỹ lệ, không gian vốn có chút yên tĩnh bị tiếng cười đùa
của một đôi nam nữ phá hoại hầu như không còn, nhưng thay vào đó mang đến cho
nơi này chút gì đó thanh tân, tươi mới.


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #31