Bày Tỏ.


Người đăng: cathieu1712

Từ cuộc thi sau đó, cuộc sống của Akira lại trở lại bình thường. Ban ngày vẫn
giám sát Kosei Arima tập luyện, còn buổi tối huấn luyện Kaori. Đêm nay bầu
trời không mây không gian rộng lớn thoáng mát, trên bầu trời ngàn vạn vì sao
sáng lấp lánh. Akira ngẩng đầu quan sát bầu trời tâm trạng đầy phức tạp.

Lần này trở lại Nhật Bản đem lại cho Akira quá nhiều xúc động, cảm xúc trong
quãng thời gian này thậm chí còn nhiều hơn cảm xúc của mười bốn năm cộng lại
của Akira.


  • Giấc mơ của tớ là trở thành một cầu thủ tầm cỡ thế giới.

Gương mặt tràn tươi tắn tràn đầy mơ ước của Ryota.


  • Tụi mình là bạn hàng xóm. Cậu ấy là cậu bé nhỏ con hơn mình, cậu ấy mất mẹ
    từ khi còn nhỏ. Là người mình không thể bỏ mặc… Người mà mình luôn muốn cậu ta
    vui vẻ. Cứ như thế mãi mãi… Người con trai mình luôn muốn ở bên. Luôn muốn ở
    bên, mãi mãi.

Tiếng nói đầy kiên định của Tsubaki Sawabe. Hay từ mới trong cuộc thi vừa rồi
đã tìm lại được một chút cảm xúc của mình Kosei Arima:


  • Khi cậu thích một ai đó, cậu sẽ thấy mọi thứ xung quanh tràn đầy màu sắc.

Tính cách có chút ngoài lạnh trong nóng, gương mặt xinh đẹp đầy kiên định của
Emi Igawa…Những hình ảnh, lời nói đó cứ quanh quẩn trong đầu của Akira. Tất cả
những điều đó mang lại cho cuộc sống vốn thiếu thốn tình cảm của Akira rất
nhiều màu sắc phong phú. Và còn điều đặc biệt nữa là…

Tiếng bước chân vang lên, Akira gương mặt đang quan sát bầu trời quay lại. Một
thiếu nữ xinh đẹp đi đến, đầu tóc dài màu vàng tung bay trong gió, trên người
mặc một bộ váy ở nhà màu trắng, dáng người cao ráo, cân đối nhìn về Akira dịu
dàng nở nụ cười.


  • Cô ấy thật đẹp.

Kaori tiến lại gần, thấy Akira đang ngơ ngác nhìn mình, trên gương mặt hiện
lên một chút đỏ đi đến bên cạnh Akira nở nụ cười nói:


  • Đẹp không.


  • Đẹp.


Akira theo bản năng trả lời. Nghe Akira nói vậy, Kaori không khỏi cười càng
tươi hơn. Akira tỉnh hồn lại, cảm giác có chút lúng túng gãi gãi đầu một chút
rồi quen thuộc giúp Kaori lấy cây đàn từ trong bao ra. Rồi trước ánh mắt kinh
ngạc của Kaori, Akira đặt đàn lên cổ bắt đầu kéo. Buổi tối không gian khá vắng
lặng, cho nên tiếng đàn rất là nổi bật.

Bên cạnh Kaori vẻ mặt đầy là ngạc nhiên bởi Akira chưa bao giờ chủ động trước
mặt nàng chơi đàn cả. Ngoài những lúc huấn luyện thì thỉnh thoảng dưới sự làm
nũng của nàng mới chơi một chút thôi, còn như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Tiếng đàn vang lên trong trẻo mà dày đặc cảm xúc. Các nốt nhạc theo cây đàn
liên tục thoát ra khi thì nhẹ nhàng sâu lắng, khi thì mạnh mẽ kiên cường,… Tâm
tình của Kaori theo tiếng nhạc mà liên tục thay đổi. Theo giai đoạn phấn khởi
của điệp khúc đi qua, tiếng đàn chầm chậm mang theo bi thương, tiếc nuối cùng
không nỡ. Thời gian và không gian lúc này cũng dừng lại, chỉ có tiếng đàn liên
tục vang lên.

Kaori đứng đó ngơ ngác nhìn, trong đầu không khỏi hiện lên một thân hình bé
nhỏ trước toàn bộ hội trường vong ngã biểu diễn… Rồi nhìn đến hình ảnh Akira
bây giờ, cũng là cái thần thái đó chỉ là một lớn, một nhỏ không giống
nhau…Nhưng mà làm sao…làm sao mà tiếng đàn lại buồn như vậy. Những giọt nước
mắt không biết từ lúc nào đã tràn xuống gương mặt xinh đẹp đó.

Theo thời gian, tiếng nhạc cũng dần lắng xuống. Akira để cây đàn xuống thở dài
một tiếng, nhìn thấy Kaori gương mặt tràn đầy nước mắt phức tạp nhìn mình.
Akira không khỏi cười khổ đi đến bên cạnh Kaori,bởi vì không có khăn tay cho
nên dùng tay mình gạt đi những giọt nước mắt đó. Kaori cũng không nói gì, ánh
mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Akira.

Để hóa giải bầu không khí có chút lúng túng này, Akira không khỏi nở nụ cười
trêu chọc nói:


  • Kaori chan, thấy sự khác biệt của chúng ta đi.

Bầu không khí có chút bi thương bị Akira thoáng cái làm cho mất gần hết. Mấy
lần trước biểu diễn Kaori biết Akira không dùng hết thực lực nhưng không nghĩ
đến Akira lại tiến bộ đến mức này. Cả bản nhạc không có bất kỳ một sai sót gì,
lúc còn nhỏ tiếng đàn khí thế rộng lớn, phóng đãng như muốn bao trùm tất cả
mọi thứ thì tiếng đàn của Akira bây giờ đặc biệt đơn giản, cô đọng cũng không
có mang theo rất nhiều khí thế nhưng lại có thể đánh sâu nhất vào tâm hồn
người khác. Hiển nhiên sự tiến bộ của Akira là rất lớn. Hiểu được điều đó
nhưng thấy gương mặt đắc ý của Akira, Kaori không khỏi khinh thường nói:


  • Hừ, chả có gì đặc biệt cả.

Thấy Kaori như vậy, Akira cũng không muốn cãi nhau với nàng. Thời gian nhanh
chóng trôi qua, vừa luyện tập xong, Kaori trên gương mặt xuất hiện đầy mồ hôi,
hơi thở dồn dập, gấp gáp oán giận nói:


  • Vẫn chưa được, không biết đến bao giờ mới đuổi kịp ngươi.

Akira cười cười bất giác nói:


  • Muốn đuổi kịp ta? Vậy dùng thời gian cả đời đi.

Akira không biết câu này rất là mập mờ nha. Kaori gương mặt vốn có chút đỏ
không khỏi càng đỏ hơn, trái tim trước ngực bình bình nhảy loạn, cố tình ra vẻ
bình tĩnh bĩu môi nói:


  • Đừng vội kiêu ngạo, sẽ có một ngày bổn tiểu thư giẫm ngươi ở dưới chân.
    Akira cười cười không nói. Đang giúp Kaori thu dọn đồ, bỗng nhiên đằng sau
    vang lên giọng buồn buồn:


  • Akira, còn năm ngày nữa là đến thời gian bay đúng không?


Akira bỗng nhiên sững sờ, động tác thu dọn có chút dừng lại rồi lại rất nhanh
tiếp tục mà không nói gì. Sau khi thu thập xong, Akira đứng lên đi đến bên
Kaori, gương mặt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Kaori không nói một lời nào. Lúc
này gương mặt hai người khá gần nhau, Kaori thậm chí có thể cảm nhận được hơi
thở từ Akira, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, trái tim lúc này đập rất dữ dội. Mặc
dù đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy, nhưng Kaori đầy kiên định
đối mắt với Akira không có chút nào nhượng bộ.

Kaori ánh mắt trừng to, nét mặt tràn đầy kinh hoảng bởi lúc này Akira gương
mặt tiến sát lại hôn tới. Hai đôi môi chạm vào nhau, Kaori cả người như là bị
hóa đá, đầu óc trống rỗng vô ý thức phối hợp với Akira hôn đến. Được một chốc,
Kaori gương mặt đỏ bừng đẩy ra Akira, liên tục thở dốc gương mặt đầy ngượng
ngùng thấy Akira đang mỉm cười nhìn mình không khỏi tức giận chỉ vào Akira
nói:


  • Ngươi…ngươi…

Thấy Kaori như vậy, Akira cười càng tươi hơn rồi. Lần nữa tiến lên đem Kaori
ôm vào trong lòng rồi giọng đầy thâm tình thủ thỉ vào tai Kaori:


  • Thế giới của tôi vốn tràn đầy bóng tối và cô độc. Nhưng kể từ thời khắc gặp
    một người, cuộc đời tôi đã thay đổi. Những gì tôi thấy, những gì tôi nghe,
    những điều tôi cảm nhận… Cảnh vật xung quanh tôi, tất cả bắt đầu rực rỡ sắc
    màu. Thế giới bỗng bừng sáng lấp lánh.

Vốn đang có chút dãy dụa, nhưng khi những tiếng nói của Akira chầm chậm vang
lên, sự giãy dụa đó dần dần yếu ớt rồi cuối cùng Kaori cũng lặng yên trong
ngực của Akira. Dưới ánh sao phủ xuống, một nam một nữ lặng lẽ đứng ôm nhau
những cơn gió mang theo những cánh hoa anh đào thổi qua tạo thành một khung
cảnh thật lãng mạn. Không gian rất là yên tĩnh, chỉ vang lên giọng nói chầm
chậm, chan chứa đầy tình cảm:


  • Một bóng hình không biết từ lúc nào suất hiện trong tim tôi, làm cho trái
    tim của tôi lần đầu tiên biết đập loạn nhịp…Mặc dù tính tình không được tốt
    lắm, thường xuyên cãi cùn vô lý, rất hay sinh sự lại có chút bạo lực…Rồi đột
    nhiên xuất hiện không báo trước, tự ý mình điều khiển người khác…

Trong ngực Akira lúc này, Kaori nghe vậy có chút không vui bĩu môi một cái
muốn đẩy ra Akira. Nhưng Akira lại càng ôm chặt hơn rồi thủ thỉ:


  • Nhưng ở bên cạnh người ấy, tôi luôn cảm giác rất vui vẻ. Mỗi lần ở bên
    người ấy, thời gian luôn là trôi qua rất nhanh, nhiều lúc tôi mong muốn thời
    gian cứ mãi dừng ở đấy thôi…Thời gian trôi qua, khi biết cô ấy có người yêu,
    tôi cảm thấy trái tim mình trong lúc đó bỗng nhiên rất đau, cảm giác ngột ngạt
    rất là khó thở…

Nói đến đây, Akira trên mặt nước mắt cũng chảy xuống. Mặc dù đời trước Akira
cũng chưa từng yêu đương, luôn luôn cô độc một mình, cho nên đến thế giới này
tính cách cũng vẫn giữ nguyên như vậy. Lúc này, trong ngực Akira, Kaori hai
vai cũng có chút run run. Cảm xúc dâng trào, Akira nói tiếp:


  • Sau đó tôi cố gắng rất nhiều để kiềm chế cảm xúc của bản thân mình. Cố gắng
    tỏ ra bình thường nhất khi bên người đó…v…v…Người đó chính là cậu đó Kaori à.
    Mặc dù biết cậu đã có Ryota rồi nhưng trước khi đi tôi cũng vẫn quyết định nói
    với cậu những điều này. Bởi nếu hôm nay không nói ra, trong tương lai tôi sẽ
    hối hận.

Câu cuối cùng Akira nói rất kiên định. Trong ngực Akira,Kaori đã khóc nấc lên
nghĩ thầm:“Đồ xấu xa, vô lương tâm,…bây giờ mới chịu nói. Lại dám cướp đi nụ
hôn đầu của tôi. Vậy từ giờ trở đi cậu sẽ là của tôi. Nhiều lần làm tôi đau
lòng như vậy, trước khi trả hết nợ, tôi sẽ không để cho cậu ra đi dễ dàng như
vậy được.“


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #23