Sự Trở Lại Của Kosei Airma (3)


Người đăng: cathieu1712

Tiếng đàn theo cảm xúc của Kosei mà thay đổi, từ nhiệt huyết đầy ước mơ, đến
mỹ lệ và thần bí sau đó là một cảm giác rất khó tả theo âm thanh tràn ngập
toàn bộ hội trường. Lại một lần nữa, một lần nữa Kosei Arima đem đến sự kinh
ngạc cho mọi người.

“Kosei, cậu ta đã thay đổi… dường như Kosei đã phần nào vượt lên trên bóng ma
trong lòng, nhưng điều gì có thể khiến Kosei làm được như vậy? Bởi căn bệnh
trong lòng có thể cả một đời đều không chữa khỏi, nhưng chỉ cần một ý nghĩ
thông suốt trong lòng cũng có thể lập tức biến mất. Vấn đề là nguyên nhân…Ồ
tiếng đàn này là…” Đang suy nghĩ quá trình, Akira bị chính tiếng đàn của Kosei
cắt đứt. Cả hội trường lúc này hoàn toàn im lặng, từng âm thanh theo cảm xúc
của Kosei đi ra làm cả hội trường tràn ngập trong một bầu không khí thật đặc
biệt.

"Đây chính là mị lực của âm nhạc, khi ta có thể chia sẻ âm nhạc với rất nhiều
người, lúc âm nhạc chạm đến rất nhiều người, lúc những con tim chạm lấy
nhau…Cũng chính là lúc âm nhạc có thể vượt qua lời nói." Akira không khỏi thầm
nhủ.

Trên ghế biểu diễn, âm thanh mang theo tâm tình đang không ngừng thay đổi, một
thứ tình cảm đang không ngừng lớn mạnh mạnh của Kosei liên tục nối tiếp thoát
ra khỏi cây đàn, nó như muốn phá tan mọi thứ rào cản của cuộc sống này vậy.

Theo thời gian, tiếng đàn cũng lắng xuống. Mọi người cũng từ đó tỉnh lại,
tiếng vỗ liên tục vang lên, lần này đặc biệt lớn, lớn hơn tất cả những lần
trước đó của cuộc thi, hiển nhiên bài biểu diễn rất được hoan nghênh. Nhiều
người phụ nữ đa sầu, đa cảm còn im lặng chảy xuống nước mắt, Kaori cùng
Tsubaki cũng như vậy, trên mặt lúc này cũng còn sót lại một chút nước mắt theo
mọi người cũng liên tục vỗ tay, đôi mắt chăm chú quan sát lấy Kosei trên sân
khấu. Ryota thì kiên cường hơn, trên mặt mang ngoài vẻ ngạc nhiên cũng là vui
mừng nhìn lấy Kosei.

Trên sân khấu, dường như không nghe thấy sự hoan nghênh của mọi người. Kosei
từ lúc đứng lên đến giờ vẫn nhìn về hướng Akira bốn người, trông thấy Kaori
cùng Tsubaki trên gương mặt còn chút nước mắt, Kosei nở nụ cười, nụ cười phát
ra từ sâu nội tâm, ánh mắt bao hàm tình cảm nhìn về Kaori:”Không biết âm nhạc
của mình đã chạm đến người ấy chưa? Nếu chạm được rồi thì tốt quá.”

Theo thời gian, cuộc thi rất nhanh kết thúc. Gần chỗ bảng tin đăng lấy những
người vượt qua vòng loại, Tsubaki đang không ngừng an ủi lấy Kosei. Bởi vì
trong bài biểu diễn dừng lại nên Kosei trực tiếp bị loại. Nhưng kết quả như
vậy Kosei cũng không để ý, bởi vì tham dự cuộc thi vốn không phải là ý nghĩ
của cậu ta, mà bởi vì nguyện vọng của một người mà tham gia.

Cùng đứng bên bốn người, Akira nhìn Kosei một chút rồi lại nhìn sang Kaori. Từ
lúc trước, Akira luôn cảm thấy ánh mắt của Kosei nhìn Kaori có chút lạ lạ, nó
cũng giống với ánh mắt của Tsubaki nhìn Kosei. Trước lúc đó, Akira không hiểu
ánh mắt đó là gì. Nhưng qua màn biểu diễn vừa rồi của Kosei, Akira có thể hoàn
toàn khẳng định đó là tình yêu.

Rồi nghĩ đến quan hệ của bốn người, Akira một mặt không biết phải nói
gì:”Kaori và Ryota yêu nhau, Kosei đơn phương thích Kaori, Tsubaki lại đơn
phương thích Kosei…thật là một mối quan hệ phức tạp. Kaori cô gái nhỏ này, mị
lực cũng không phải là nhỏ nha.” Rồi nghĩ nghĩ đến tình cảnh của mình Akira
không khỏi cảm thán:”Xem ra giữa nam và nữ vốn không tồn tại cái từ gọi là bạn
thân rồi.”

Lúc này, Emi Igawa cùng Takeshi Aiza cũng tiến đến nói chuyện gì đó với Kosei,
Akira cũng không để ý mà vẫn tập trung vào suy nghĩ của mình. Nhưng bỗng nhiên
lúc này vang lên một giọng dễ nghe hướng Akira nói:


  • Bạn nam này, hình như chúng ta đã từng quen biết.

Từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại, Akira thấy Emi Igawa một thân quần dài áo
thun đang nhìn mình, hiển nhiên câu vừa rồi là nàng hỏi, rồi Akira mặt không
thay đổi cảm xúc gì nói:


  • Chưa từng, chắc Igawa san nhận nhầm người rồi.

Thấy cảnh này, Ryota, Kaori cùng Tsubaki đều rất ngạc nhiên, không phải nãy
trong hội trường Akira có nói là người quen cũ, sao giờ lại không nhận người
rồi? Còn Kosei thì bộ mặt quả nhiên như vậy, bởi trong trí nhớ của cậu ta từng
có một màn tương tự. Takeshi Aiza thì không ngừng quan sát Akira đôi mày thỉnh
thoảng nhíu nhíu lại.


  • Vậy nếu như ta cảm thấy hai người chúng ta chắc chắn đã từng quen biết thì
    sao đây?

Emi Igawa bỗng nhiên cười ngọt ngào nói. Thấy cảnh này, Takeshi Aiza kinh ngạc
trợn mắt lên:”Ta ở hoa mắt sao, làm sao Emi người kia lại có cái dạng này.”
Ánh mắt có chút cổ quái nhìn hai người. Thấy nàng ta như vậy, Akira cũng có
chút đau đầu, dáng người có sự thay đổi nhưng sao tính cách lại vẫn như ngày
trước đây.


  • Tùy Igawa san nghĩ thôi.

Akira rất tiết kiệm lời, nói xong không nói thêm điều gì nữa. Thấy Akira như
vậy, như chắc chắn điều gì, Emi Igawa cảm xúc có chút không kiềm chế được, hai
mắt hồng hồng chỉ vào Akira giọng đầy tức giận nói:


  • Tên xấu xa, ngươi còn không thừa nhận? Nói đi, ngươi tại sao không một dấu
    hiệu đột nhiên biến mất. Hôm nay không nói rõ ràng ngươi đừng muốn đi khỏi
    đây.

Nhớ tới ngày đó, một cậu bé đánh bại hoàn toàn thần tượng của nàng là Kosei
Arima, rồi đưa nàng biết đến một thế giới âm nhạc hoàn toàn mới, tràn ngập sắc
màu cùng kỳ diệu. Gương mặt điềm tĩnh, chững chạc luôn làm nàng tức giận bất
tri bất giác có một vị trí ở trong lòng nàng. Vốn trong lòng lúc đó thua có
chút không phục nhưng khi thấy đối phương đạt được rất nhiều giải thưởng lớn ở
trên quốc tế, thì chút không phục ấy cũng biến mất, thay vào đó là kính nể
cùng sùng bái. Mặc dù Kosei thống trị ở giải trong nước nhưng nếu so sánh thì
hai người không hoàn toàn cùng một đẳng cấp.

Nhưng sau đó, Akira đột ngột biến mất cũng làm cho tâm lý của nàng có chút
không cân bằng. Nó giống như là một ngọn đèn đang chiếu sáng lấy con đường
bỗng nhiên vụt tắt, khiến cả không gian trở về với bóng tối vậy. Cho nên vừa
xác nhận đối phương là Akira, người đã để lại trong nàng một bóng hình không
nhỏ xuất hiện, tâm trạng của nàng có chút không kiềm chế được, nói xong nước
mắt cũng tràn ra.

Thấy cảnh tượng lại xuất hiện như vậy, mọi người kinh ngạc há hốc mồm nhìn lấy
Akira cùng Emi Igawa một mặt:”Hai người chắc chắn có gian tình.” Mọi ánh mắt
đều đổ dồn về Akira, mặc dù quen biết thời gian không lâu nhưng mọi người đều
biết, Akira không phải là một người phụ tình không chịu trách nhiệm. Chắc là
Akira có lỗi khổ trong lòng, đúng chắc chắn là như vậy. Cùng chung suy nghĩ,
mọi người đều hiếu kỳ nhìn về Akira, Kaori gương mặt vốn có chút vui mừng vì
sự thay đổi của Kosei cũng bất giác ảm đạm xuống. Takeshi Aiza thì vẻ mặt đầy
cổ quái nhìn hai người.

Nhìn biểu hiện của mọi người, Akira một mặt không biết nói gì. Lần thứ hai bị
hiểu nhầm, nhưng may mắn lần này tốt hơn lần trước không bị coi là kẻ phụ
tình, sau đó có chút hài hước trêu ghẹo Emi nói:


  • Igawa san, chúng ta rất thân thiết sao?

Nghe Akira nói vậy, Emi Igawa mới phát hiện mình thể hiện cảm xúc có chút quá
mức.Dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, gương mặt vẫn hồng hồng không biết do
xúc động hay ngại ngùng lấy lại tinh thần hướng Akira kiêu ngạo nói:


  • Hừ không làm như vậy thì ngươi chịu thừa nhận sao? Akira Kimura, không phải
    đánh trống lảng nhanh nói cho ta biết tại sao ngươi lại đột nhiên biến mất.
    Chả nhẽ ngươi từ bỏ âm nhạc rồi?

Nghe thấy cái tên Akira Kimura, vẻ mặt Takeshi Aiza tốn đang cổ quái bỗng
nhiên sững sờ như bị sét đánh vậy. Thì ra là người này, chả trách mình nhìn
cũng có chút quen thuộc, sau đó ánh mắt toát lên ngọn lửa hừng hực chờ đợi
Akira nói.

Nói đến âm nhạc, Akira chưa bao giờ chểnh mảng, mang theo nét mặt nghiêm túc,
Akira tự tin nói:


  • Đối với âm nhạc, ta chưa bao giờ từ bỏ. Chả qua so với mấy người thì ta có
    chút đi trước một bước thôi. Ta sẽ đứng ở nơi đó, theo dõi sự tiến bộ của mấy
    người tiến đến cùng so tài cao thấp. Nhưng ta sẽ không dậm chân tại chỗ, cho
    nên mấy người sẽ càng phải nỗ lực hơn rất nhiều đó.

Akira khí độ đại sư lúc này hoàn toàn thể hiện ra. Có chút quen thuộc Akira
mấy người không khỏi ngây người, bởi bình thường Akira đều mang cho họ cảm
giác luôn lười biếng đã bao giờ có khí thế như này? Hoàn toàn quá đẹp trai
rồi. Emi Igawa cùng Takeshi Aiza hai mắt tỏa sáng, trên mặt tràn đầy nghiêm
túc cùng quyết tâm nghĩ thầm:


  • Thì ra người đấy vẫn luôn tồn tại, chỉ là đứng ở một chỗ rất cao mà thôi.
    Akira kun, rất nhanh ta sẽ đuổi kịp bước tiến của ngươi, để có thể một lần nữa
    cùng ngươi đứng ở cùng một sân khấu.


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #22