Người đăng: cathieu1712
Lúc này, dưới sân khấu cũng đã xuất hiện một cô gái, tuổi cũng chừng mười bốn,
mười năm, dáng người cao gầy, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn khá là điềm tĩnh,
mái tóc màu đen dài ngang lưng xõa xuống cùng trên người mặc một chiếc váy dài
biểu diễn màu đỏ trông rất là xinh đẹp. Cô gái này đúng là Emi Igawa.
Ngồi ở trên khán đài, Akira rất là kinh ngạc. Rồi không khỏi cảm thán:”thời
gian đúng là nhà phù thủ vĩ đại nhất thế giới, có thể biến một cô nhóc kháu
khỉnh thành một mỹ nữ như này.”
Đứng ở trên sân khấu, Emi Igawa nét mặt tràn đầy vui mừng. Hôm nay tinh thần
của cô rất tốt bởi sự xuất hiện của một người rất muốn gặp lại từ hai năm
trước. Emi Igawa trên mặt tràn đầy tự tin quan sát một lần dưới khán đài, từ
ban giám khảo đến chỗ huấn luyện viên rồi dần ra những vị trí khán giả xung
quanh. Bỗng nhiên, Emi để ý đến một cặp mắt có chút ngạc nhiên đang nhìn mình.
Đôi mắt đẹp của Emi dừng lại thân hình đó, đôi mày nhíu nhíu lại:”tại sao
người kia lại mang đến cho mình cảm giác rất đặc biệt. Dường như đã từng quen
biết?” Rồi trong đầu bỗng nhiên xuất hình ảnh một cậu bé khá là đẹp trai đang
nhìn mình với ánh mắt đầy trêu tức:”chả nhẽ là hắn, cái tên khốn nạn kia? Cũng
không phải, nếu là hắn thì chắc sẽ không ngồi ở vị trí đấy. Nhưng tại sao
người kia lại mang cho mình cảm giác như vậy? Mà thôi kệ, chuyện đấy để sau,
nếu đúng là cậu ta thật thì sẽ chạy không thoát. Còn bây giờ mình phải tập
trung tinh thần để cho tên kia biết rõ hắn cũng sẽ không phải là người luôn về
nhất.”
Ngồi dưới khán đài, thấy Emi Igawa nhìn vào Akira. Tsubaki, Kaori cùng Ryota
ba người rất là kinh ngạc, nhìn Akira rồi lại nhìn Emi Igawa, chỉ thấy hai
người kia cũng đang nhìn nhau. Trong lòng, Akira cũng ngạc nhiên không
kém:”chả nhẽ cô ta lại nhận ra mình” nghĩ đến cũng chỉ có lý do này nhưng
Akira không quá chắc chắn.
Tsubaki âm thanh có chút kinh ngạc nói.
Ryta có chút sợ thiên hạ không được loạn nói. Còn ngồi một bên khác Kaori
không nói gì, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn Akira, hiển nhiên cũng muốn biết
rõ. Thấy ba người như vậy Akira vẻ mặt không có gì nói:
Thấy ba người mặt càng là ngạc nhiên muốn hỏi tiếp, nhưng bài biểu diễn sắp
bắt đầu nên mặc dù tò mò cũng đành phải tạm hoãn lại. Ngồi ở trên sân khấu,
Emi Igawa bắt đầu tập trung tinh thần, hai bàn tay đã đặt lên phím đàn.
Âm thanh du dương từ cây đàn liên tục phát ra, những ngón tay như nhảy múa ở
trên bàn phím rất là đẹp. Kỹ thuật của Emi rất tốt, nếu không muốn nói là có
phần nhỉnh hơn Takeshi Aiza. Những âm thanh dễ nghe liên tiếp theo nhau vang
lên, mọi người trong hội trường vẻ mặt đều rất là hưởng thụ điều đó.
Theo tiếng đàn liên tục vang lên, mọi người đều cảm nhận được sự nhiệt huyết
cùng với chút cô đơn trong những âm thanh đó. Đây chính là tiếng đàn của Emi
Igawa, khác hoàn toàn so với tiếng đàn Takeshi Aiza là sự kiên cường, chấp
nhất. Mặc dù tuổi còn khá trẻ, nhưng hai người đã tìm ra cho mình con đường
riêng về âm nhạc rồi. Nếu như hai người đi đúng đường thì tương lai trong giới
âm nhạc chắc chắn sẽ có chỗ đứng riêng cho mình.
Bản nhạc theo thời gian trôi qua cũng kết thúc, tiếng vỗ tay nhiệt liệt từ
dưới khán đài vang lên. Đứng ở trên sân khấu, Emi Igawa trên gương mặt toát
khá nhiều mồ hôi nhưng vẫn nở nụ cười mãn nguyện. Ban giám khảo ngồi ở bên
dưới cũng liên tục gật gù, khen ngợi. Thoáng nhìn qua Akira, sau đó Emi Igawa
cúi chào khán giả rồi bước xuống sân khấu.
Ở bên dưới khán đài, khá nhiều người đang thảo luận phần thi vừa rồi. Nhóm của
Akira cũng nằm trong số đó. Chỉ thấy lúc này Ryota Watari kinh ngạc nói:
Tsubaki cũng gật đầu tán đồng với Ryota, gương mặt tròn tròn với mái tóc ngắn
có chút lo lắng cho Kosei Arima. Nhưng Kaori có chút không phục nói:
Ryota cùng Tsubaki đều nhìn sang Akira, biết được tiểu sử khá là nhiều thành
tích nhưng chưa bao giờ chính thức được nghe Akira biểu diễn nghe Kaori nói
vậy bỗng nhiên cũng rất là tò mò. Trong đầu toát lên suy nghĩ:”Lần này về nhất
định phải nghe được Akira biểu diễn.”
Akira lúc này mặt cũng là đen lại, Kaori cô gái nhỏ này làm sao dạo này thích
châm chọc người thế đâu? Cái gì mà quái vật có tính cách quái gở? Rồi lại đem
lửa đến cho mình. Quả nhiên đã thấy ánh mắt hiếu kỳ của hai người, Akira không
khỏi cười khổ nói:
Thấy Akira khiêm tốn như vậy, Kaori không khỏi bĩu môi thầm nghĩ:”mới năm tuổi
đã đạt đến trình độ đấy, chưa từng từ bỏ âm nhạc thì hiện tại trình độ âm nhạc
của Akira không phải mình có thể nghĩ tới. Cái gì mà không có lợi hại như
vậy.” Ryota cùng Tsubaki không rõ thế nào nhưng chắc chắn sau cuộc thi này có
dịp phải nói Akira biểu diễn mới được. Người tiếp theo lên biểu diễn là Kosei
Arima, bốn người cũng rất là mong đợi màn biểu diễn sau đó.
…
Đứng trước sân khấu hướng về phía khán giả, Kosei mặc một thân âu phục biểu
diễn màu xanh, nét mặt bình tĩnh đang nhìn xuống dưới khán đài quan sát một
vòng. Ánh mắt đến chỗ của Akira bốn người thì dừng lại, nhìn một lần Kosei nở
một nụ cười rất tươi rồi cúi chào khán giả sau đó dưới sự hoan ngênh của mọi
người tiến về chỗ ngồi biểu diễn.
Hội trường rất nhanh yên tĩnh lại, tiếng đàn rất nhanh vang lên. Theo bản
nhạc, từng nốt nhạc theo cây đàn bắt đầu đi ra. “Kosei có màn khởi đầu khá
ổn.” Nhưng theo thời gian trôi qua, đôi màu Akira bất giác nhíu lại, Kaori,
Tsubaki cùng Ryota vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Kosei trên sân khấu. Xung quanh
khán giả cũng đầy mặt ngạc nhiên. Là đối thủ của Kosei, Emi Igawa cùng Takeshi
Aiza cũng không ngoại lệ.
Bởi vì lúc này ngồi trên sân khấu dưới ánh đàn pha chiếu xuống, Kosei mặt rất
gấp đầu mồ hôi, âm thanh theo cây đàn đi ra cang lúc càng nhanh. Nhìn thấy
cảnh này, Akira không khỏi lắc đầu thở dài:”xem ra Kosei cũng chưa thể thoát
ra khỏi bóng ma đấy rồi.”
Tiến đan theo điệp khúc đang gấp gáp vang lên bỗng nhiên dừng lại. Mọi người
trong toàn trường đều kinh ngạc, Kosei là người đầu tiên tính đến thời điểm
này bỗng nhiên đang biểu diễn thì ngừng lại. Theo thể lệ của cuộc thi thì dừng
lại đồng nghĩa với bị loại. Chẳng nhẽ Kosei tình nguyện bị loại sao? Vấn đề
này không ai biết rõ được.
Theo nhận định của Akira thì cuộc thi này mặc dù không đạt được thành tích tốt
nhưng Kosei cũng không bết bát như vậy chứ? Vậy mà dừng lại giữa cuộc thi,
phải chăng cuộc thi đặc biệt gợi lại bóng ma trong lòng Kosei . Nghĩ vậy,
Akira dường như phát hiện ra điều gì bởi thường ngày Kosei sống khá là hướng
nội rất ít khi tâm sự với mọi người.
Kaori, Tsubaki cùng Ryota thậm chí là Emi Igawa và Takeshi Aiza tất cả mọi
người mắt đều trừng to, trên mặt gấp gáp nhìn về phía Kosei, hy vọng cậu ta có
thể tiếp tục biểu diễn. Dưới khán đài, tâm trạng của Kosei rất là phức tạp,
trên gương mặt tràn đầy mồ hôi gục xuống:”Xin lỗi mọi người, mình đã cố hết
sức rồi.”
Thấy biểu hiện của Kosei như vây, mọi người đều xem như Kosei bỏ cuộc. Ngồi ở
vị trí ban giảm khảo, một người đàn ông trung niên mặc một thân âu phục màu
nâu, trước ngực còn cài biểu tượng của cuộc thi không chút ngần ngại gạch bỏ
Kosei.
Mọi người đang chuẩn bị tinh thần cho bài biểu diễn tiếp theo, thì bỗng nhiên
lúc này tiếng đàn lại vang lên. Không biết đây là lần thứ mấy Kosei làm cho cả
hội trường kinh ngạc rồi, Akira bốn người nét mặt đều là vui mừng nhìn lấy
Kosei, Tsubaki cùng Kaori trên mặt cũng đã xuất hiện nước mắt nhưng đều mừng
rỡ nhìn lấy Kosei. Akira thì hai tay lắm chặt lại thầm cổ vũ:”làm tốt lắm
Kosei.”
Trên sân khấu, theo tiếng đàn vang lên, tâm tình của Kosei cũng nhanh chóng
thay đổi:”Bầu trời của mình và Ryota là một bầu trời tràn đầy hy vọng. Bầu
trời của mình và Tsubaki thì thật là đẹp đẽ, mỹ lệ đến làm người khó cưỡng,
bầu trời của mình và Akira rất là hoàn hảo và thần bí… Mặc dù người cô ấy yêu
không phải là mình, mặc dù giữa mình và cô ấy chỉ là Friend A thôi…vậy bầu
trời của mình và cô ấy sẽ là như nào?... Vang lên đi, vang lên đi hỡi cây đàn
của ta, hãy mang theo tâm tình của ta…để có thể một lần chạm tới cô ấy, vang
lên đi…”