Người đăng: cathieu1712
Hôm sau, tại phòng luyện đàn của trường học Kosei Arima.
Tsubaki Sawabe có chút không dám chắc chắn nói. Bên cạnh Ryota Watari cùng
Kosei Arima dường như cũng có điều suy nghĩ rồi cả ba người quay qua nhìn
Akira cùng Kaori.
Thấy lời nói cùng mình giống hệt, Kaori cùng Akira không khỏi ngạc nhiên nhìn
đối phương sau, đó rất ăn ý cùng quay đầu ra chỗ khác không tiếp tục nhìn.
Nhìn thấy cảnh này, ba người không biết chuyện gì, làm sao hôm qua vẫn còn êm
đẹp mà hôm nay đã chiến tranh lạnh rồi. Thấy ba người tiếp tục nhìn mình cùng
Kaori bằng ánh mắt khác thường, Akira không khỏi ảo não nói:
Cùng lúc đó một tiếng nũng nịu của thiếu nữ vang lên, ngữ khí giống nhau y
hệt. Từ trong mắt đối phương, hai người đều thấy kinh dị, rồi nhìn nhau hừ một
tiếng không tiếp tục để ý. Nhìn thấy cảnh này, ba người còn lại ánh mắt không
khỏi càng quái dị ánh mắt nhìn Akira cùng Kaori lại càng không rời, hai người
này hôm nay bị gì vậy, chơi trò đồng thanh à.
Nhìn hiện trường thành ra như vậy, Akira càng là ảo não, làm sao Kaori cô gái
nhỏ kia lại cứ thích bắt chước mình đây. Bên cạnh cùng suy nghĩ như vậy, Kaori
trên mặt càng là gấp hơn rồi.
Lại một lần đồng thanh nữa vang lên, trên mặt lần này Kaori có chút gấp không
chịu được nhìn vào Akira lạnh lùng nói:
Akira nghe vậy trên mặt cũng nhàn nhạt đáp:
Hừ, Kaori Miyazono câu đấy tôi mới là người cần nói đó. Cậu không thấy
phiền hả.
Tôi mới là người nói trước.
Thật là sao có người mặt dày như vậy đây?
Cậu… cậu thật là làm tôi tức chết mà.
Có ai đó bản lĩnh lớn lắm, không chết ngay được.
…
Nhìn trên cánh tay còn nguyên vết dấu răng, Akira một mặt khóc không ra nước
mắt. Cô nàng này tự nhiên chơi trò bạo lực, không phải chỉ là vài lời nói thôi
sao. Bên cạnh Kaori mặt tràn đầy vui sướng khi trả thù thành công hừ hừ uy
hiếp nói:
Nhìn cảnh tượng này, ba người triệt để hóa đá. Mới đầu thấy cả hai đều gọi
thẳng họ tên nhau ra tưởng có chuyện gì rất là ghê gớm chuẩn bị tiến lên
khuyên can, nhưng tiếp xuống dưới thì hóa ra đâu lại vào đấy. Hai người có xu
hướng dần hòa hoãn, nhưng lại nghĩ đến chuyện gì mà đều nhất trí lạnh lùng
nhìn nhau một cái quay mặt đi chỗ khác rồi không tiếp tục nói chuyện.
Thấy hai người đầu tiên là chiến tranh lạnh, xong có xu thế hòa hoãn rồi lại
chiến tranh lạnh. Ba người còn lại không khỏi hô to thần kỳ. Làm sao mà hai
người có thể làm được như vậy? Chẳng nhẽ chỉ có những người đầu óc không bình
mới làm bạn với nhau? Rồi nhanh chóng phủ đinh, hai người đó cũng là bạn mình,
chả nhẽ nói chính mình đầu óc cũng không bình thường. Rồi đột nhiên có hai
tiếng nói vang lên lôi kéo ba người trở lại hiện thực:
Lại một lần đồng thanh nữa vang lên, ba người không khỏi triệt để ngây dại,
cằm hầu như đều rớt xuốn đất.
Thấy tình cảnh không đúng, Akira đã cố tình né xa nàng rồi, thấy nàng lao đến
vì đã có chuẩn bị nên rất nhanh vừa chạy vừa nói:
Nói về kỹ năng cãi nhau, Kaori làm sao có thể là đối thủ của Akira được. Quả
nhiên một tiếng rống giận truyền đến:
Akira, cậu giỏi lắm. Có gan thì đứng lại đừng chạy.
Hừ, cậu có não không mà ngây thơ như vậy chứ.
Yaaa, Akira, tôi muốn cậu phải chết.
Cứu mạng, cứu mạng, Kosei, Ryota, Tsubaki nhanh nhanh ngăn Kaori lại.
…
Lúc này, hai bóng người chạy quanh quẩn khắp căn phòng, ba người còn lại đã
triệt để hóa đá. Mấy ngày sau đó, từ sau cái chuyện ngoài ý muốn đấy ra, hai
người triệt để chiến tranh lạnh, luôn mặt lạnh nhìn nhau nói chuyện cũng rất
là lạnh nhạt. Mặc dù buổi tối vẫn huấn luyện kỹ thuật cho Kaori nhưng hai
người đều quy quy củ củ nhàn nhạt nói chuyện về kỹ thuật thôi, rất tiết kiệm
lời không nói vấn đề nào khác.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua không để lại dấu vết. Hôm nay, vẫn như mọi
ngày, sau khi thu dọn đồ đạc cho Kaori, hai người cùng sánh bước bên nhau trên
đường về. Hai bóng người thiếu nam, thiếu nữ cùng bước đi trên đường về, bóng
đêm rất yên tĩnh làm cho người ta thấy được chút bình yên sau ngày học tập và
làm việc mệt mỏi, trên bầu trời ngàn vì sao chiếu ánh sáng dịu nhẹ xuống mặt
đất tạo nên một khung cảnh khá là huyền ảo, từng cơn gió mang theo những cánh
hoa anh đào thổi qua tạo thành một khung cảnh rất là lãng mạn. Lúc này bỗng
vang lên giọng nói:
Nghe vậy, vẻ mặt khá lạnh nhạt của Kaori có chút thay đổi, rồi nghĩ đến điều
gì, từ tận sâu trong ánh mắt có chút khổ sở, trước ngực con tim cũng nhói nhói
đau nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói:
Akira trong lòng cũng rất là không bỏ được nhưng vẫn nói:
Uhm, vào khoảng ngày hai mươi tháng sau. Mặc dù còn hơn một tháng nhưng do
còn phải chuẩn bị nữa nên thời gian tớ có thể huấn luyện cho cậu cùng với
Kosei cũng chỉ là một tháng thôi.
Vậy lần này cậu đi định bao giờ về.
Tớ cũng không rõ nữa, bởi thời gian làm nghiên cứu cũng không nắm chắc
được. Cho nên trong khoảng thời gian này, tớ sẽ đặc huấn cậu nặng thêm đấy. Dù
sao cậu cũng được tính là một nửa học trò của tớ, không thể để tớ mất mặt
được.
Bầu không khí có chút buồn rầu vì chuyện biệt ly bị mấy câu nói đùa của Akira
làm cho chút hòa hoãn.
Không đợi Akira đáp lời, Kaori nói tiếp:
Akira nghe Kaori nói xong cũng có chút suy nghĩ. Vốn theo cá tính của Akira
trước kia thì những trường hợp như thế này chắc chắn sẽ không tham gia. Nhưng
từ khi tham gia vào nhóm của Kosei thì Akira lại một lần nữa cảm nhận được
tình bạn. Với cuộc sống từ trước đến giờ của Akira thì tình bạn như là những
vì sao tỏa sáng giữa màn đêm vậy. Màn đêm vốn rất là lạnh lẽo, cô độc nhưng
khi có những vì sao tỏa sáng những sự lạnh lẽo, cô độc đó như được rút đi rất
nhiều. Tựa như bầu trời đêm nay vậy, ngàn vạn vì sao cùng tỏa sáng tạo nên
khung cảnh rất đẹp và kỳ ảo. Mặc dù màn đêm của Akira không rực rỡ như vậy
nhưng cũng bắt đầu xuất hiện thêm khá nhiều vì sao rồi.
Thấy Akira trả lời, Kaori một bộ đã dự đoán được trước rồi nhẹ nhàng nói:
Rồi sau đó nghĩ đến điều gì, tâm trạng lại bắt đầu nặng nề xuống. Cả Akira
cùng Kaori đều không có phát hiện ngữ khí câu nói vừa rồi của Kaori có chút
khác thường. Bởi ngữ khí đó chưa từng xuất hiện kể từ lúc hai người chiến
tranh lạnh. Nhưng cả hai đều có tâm sự nên không phát hiện ra, nếu không thì
tình trạng cuộc chiến có thể sẽ được thay đổi? Hai người lại lẳng lặng đi bên
nhau.
Tới đoạn phải rẽ rồi, tạm biệt.
Uhm, tạm biệt.
Một trước một sau vang lên tiếng của Akira cùng Kaori, sau đó Akira rẽ về
đường hướng nhà mình đi tới. Akira cũng không chú ý tới ở phía sau, Kaori tâm
tình đầy phức tạp vẫn đứng đấy dõi mắt theo mình. Thấy Akira khuất hẳn, Kaori
lấy tay lau đi những giọt nước mắt không biết đã rơi xuống từ lúc nào. Thở dài
một tiếng:”Không biết sự kiên trì của mình có đúng không nữa.” Nói rồi cũng
cất bước đi về phía nhà của mình, dáng người tràn đầy sự cô đơn.