Người đăng: cathieu1712
Akira bước nên sân khấu, hội trường vang nên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, gương
mặt bình tĩnh cúi chào khán giả Akira bắt đầu thay đặt bản nhạc của mình đặt
lên kệ đỡ, rồi hít sâu một hơi chuẩn bị bắt đầu biểu diễn. Ánh sáng của hội
toàn bộ hội trường đã được tắt, chỉ có một chiếc đèn pha cao áp chiếu rọi vào
nơi Akira biểu diễn.
Toàn trường bỗng rất là im lặng, tiếng đàn bắt đầu vang nên. Từng nốt từng nốt
một từ chiếc đàn đi ra, những nốt nhạc như có ma lực cuốn hút cuốn hút lấy
từng người nghe. Bên dưới khán giả bất giác ngồi thẳng lưng, cả người bày ra
kiểu dáng rất tập trung ngồi lắng nghe. Trên khán đài cũng có rất nhiều người
không thích nghe âm nhạc cổ điển chỉ là đến để cổ vũ cho người thân của mình
trạng thái rất là mất tập trung, nhưng bỗng nhiên như bị thứ gì đó cuốn hút
không nhịn được dâng lên tinh thần, toàn thân tập trung nhìn thân ảnh bé nhỏ
trên sân khấu đang biết diễn.
Chỉ có một bộ phận nhân sĩ chuyên nghiệp cùng với những vị giám khảo đang ngồi
dưới sân khấu dường như phát hiện được chút vấn đề. Tất cả đều nhíu mày bởi
bản nhạc Akira chơi rất lạ, hầu như chưa nghe thấy qua. Các vị giám khảo quay
ra nhìn nhau có ý hỏi xem có biết bản nhạc Akira đang chơi là gì không? Nhưng
tất cả đều lắc đầu ra hiệu không biết.
Trên sân khấu, Akira hoàn toàn không biết những thứ này. Vẫn tập trung một
trăm phần trăm tinh thần để chơi đàn, không nghĩ đến bất kỳ điều gì khác bởi
giờ khắc này tế bào âm nhạc đang tràn ngập trong Akira liên tục phát tiết đi
ra ngoài. Những ngón tay trên chiếc đàn như đang nhảy múa, cả thân hình bé nhỏ
tràn ngập trong âm nhạc, liên tục đong đưa theo giai điệu cùng cảm xúc. Từng
nốt nhạc lần lượt từ chiếc đàn tràn ngập khắp toàn hội trường.
Theo từng nốt, từng nốt một đi ra, dần dần các nốt nhạc hòa quyện vào nhau.
Một bức tranh đang dần dần hiện ra trong tâm trí tất cả mọi người trong hội
trường, bao gồm cả những nhân sĩ chuyên nghiệp cùng ban giám khảo, nó mờ mờ ảo
ảo nhưng theo từng nốt nhạc vang nên bức tranh đó bắt đầu rõ nét.
Một thảo nguyên bao la bạt ngàn hiện ra, trên thảo nguyên đó, cỏ mọc xanh mướt
các loài động vật sống với nhau rất yên bình hòa thuận. Theo từng nốt nhạc
thêm vào, sức sống trên thảo nguyên ngày một tràn đầy. Từ những động vật lớn
voi, hổ, báo ngựa,… đến những động vật nhỏ như sóc, chuột,… phát triển từ lúc
còn nhỏ đến lúc trưởng thành nhất. Tất cả muôn loài theo từng nốt nhạc khí thế
hừng hực ganh đua nhau đều cùng hướng tới một điều gì đó. Tiếng nhạc liên tục
vang lên như thôi thúc nhiệt huyết của tất cả.
Lúc này, hội trường rất là im lặng, tất cả mọi người đều theo từng âm thanh
vang lên từ chiếc đàn đều chìm đắm vào một thế giới khác, đó là thế giới của
âm nhạc. Theo đó điệp khúc vang lên, thế giới trong đầu của mọi người cũng
phát triển đến tột cùng. Dưới khán đài, một cô bé tầm bốn, năm tuổi có mái tóc
ngắn vàng óng không nhịn được hô lên:
Ngồi bên cạnh bé gái, là một người mẹ trẻ nghe tiếng con nói lớn không khỏi
nhắc nhở một tiếng:
Sau đó cả hai mẹ con đều tiếp tục chìm vào trong thế giới của âm nhạc. Qua
đoạn điệp khúc sôi nổi nhất tiếng nhạc vẫn đều đặn du dương vang lên. Thảo
nguyên kia đang phát triển đến đỉnh điểm theo điệp khúc trôi qua bắt đầu thoái
hóa, thảo nguyên cây cỏ bắt đầu úa vàng, muôn loài cũng dần già yếu sau đó đều
bắt đầu ký thác vào những thế hệ trẻ. Theo đó tiếng nhạc nhỏ dần, nhỏ dần rồi
kết thúc.
Mặc dù tiếng nhạc đã tắt nhưng cả hội trường vẫn im lặng hiển nhiên vẫn còn
đang chìm vào dư âm của bài nhạc. Akira đứng dậy, đi ra giữa sân khấu có chút
ngạc nhiên nhìn về phía khán đài. Sau đó không biết từ ai bắt đầu, tiếng vỗ
tay vang lên, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay rất nhiệt liệt, ban giám
khảo hoặc những người không thích nhạc cổ điển cũng không ngoại lệ. Bởi vì âm
nhạc nó là như vậy, không kể dù có thích hay không thích, chuyên nghiệp hay
không chuyên nghiệp đều có thể lặng lẽ mà đánh động vào tâm hồn sâu nhất của
mọi người.
Rất nhiều người đều nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt
lúc nào không hay. Tất cả bọn họ đều thổn thức về thời đại của mình đã qua đi.
Nhiều người trẻ hơn thì toàn thân nổi đầy da gà, rất phấn khích theo đoàn
người vỗ tay đón nhận về thời đại của mình sắp đến.
Phía dưới khán đài một cậu nhóc đầu tóc vàng có chút dài vuốt ngược lên trên,
vẻ mặt rất là kích động, hai tay lắm chặt, khuôn mặt tràn đầy kiên định nhìn
về Akira không nói chút gì. Cả bé gái tóc ngắn đáng yêu tên là Kaori mà nãy
không nhịn được hô to lên, tay níu kéo mẹ mình rồi làm nũng:
Nghe vậy, người mẹ trẻ cũng mặt đầy âu yếm nhìn về phía con gái rồi cưng chiều
nói:
Tình cảnh vậy cũng xuất hiện rất nhiều ở dưới khán đài, sau khi nghe xong màn
biểu diễn của Akira, rất nhiều người trẻ tuổi yêu nhạc lập chí trở thành nhạc
công.
Tiếng vỗ tay rất lâu mới qua đi, ngồi đầu tiên ban giám khảo đều nhìn nhau
than thở, cảm thấy mình già đi rất nhiều rồi, thời đại của mình đã qua, rồi
nhìn về Akira đầy cảm thán. Bởi vì qua màn biểu diễn vừa rồi, Akira đã thể
hiện trình độ của một vị đại sư về Piano. Còn về tại sao lại nhận biết bởi vì
có thể dựa vào kỹ thuật, trình độ hiểu biết về nhạc lý, cùng với một con đường
âm nhạc của riêng mình tạo nên một khung cảnh riêng của bản thân, thông qua âm
nhạc đưa cái khung cảnh đó đến tất cả mọi người, để mọi người cùng cảm nhận
điều đó rồi bất giác thẩm thấu đến tâm hồn.
Còn đại đa số mọi người từ lúc bắt đầu học về âm nhạc, rồi rèn luyện kỹ thuật,
tìm được con đường âm nhạc riêng của bản thân, dựa vào đó có thể đại khái tác
động đến cảm xúc của mọi người chứ không thể hình thành riêng một thế giới rồi
đưa mọi người vào được. Đó là khác nhau về bản chất của những người bình tường
và đại sư.
Các vị giám khảo không khỏi chết lặng, hôm nay liên tục gặp quái vật, đầu tiên
là Kousei Arima có thể chơi một bản nhạc được hoàn hảo không sai một chút nào.
Sau đó Akira càng là vượt người trước, hẳn là quái vật trong quái vật, mới năm
tuổi đầu đã đạt đến trình độ đại sư. Trong lúc thi cũng có rất nhiều thí sinh
có tiềm lực như Emi Igawa,... Những người này đều là những hạt giống rất tốt,
phải chăng đây là điềm báo trước của một thời đại âm nhạc hưng thịnh?
Dưới khán đài lúc này, rất nhiều khán giả hướng về ban tổ chức hỏi tên bản
nhạc mà Akira chơi là gì mà chưa từng nghe bao giờ, trong đó không thiếu những
người vốn không thích nhạc cổ điển. Sau đó từ trong miệng Akira biết được đó
là bản “bản luân khúc cung Rê trưởng cho ba đàn vĩ cầm và bè trầm đánh số”
(Canon in d) của nhà soạn nhạc Johann Pachelbel được viết vào khoảng năm 1680,
thời kỳ Baroque và được công bố vào năm 1920, được Akira biên soạn lại để
thích hợp với đàn Piano cũng chính là bản nhạc mà Akira vừa thể hiện. Sau đó
dưới tiếng thán phục của mọi người Akira không chút bất ngờ đạt được giải
nhất, còn Kousei Arima về giải nhì cuối cùng đoạt được giải ba là Emi Igawa.
Sau khi nghe màn thể hiện của Akira, Emi cũng hiểu được giải nhất đã được xác
định, nhưng tính bướng bỉnh cùng khá kiêu ngạo cho nên lúc chụp ảnh mới có một
màn như vậy.
Đang chăm chú lắng nghe câu chuyện, Eri cùng Yukiko không khỏi thán phục.
Yukiko càng chán nản lên tiếng nói:
Eri trên mặt cũng tràn đầy tán đồng. Nghe Yukiko nói vậy, Akira không khỏi tức
giận cốc nàng một cái rồi nói:
Bị cốc một cái, Yukiko vội kêu đau một tiếng rồi lầm rầm nói:
Thấy Yukiko một mặt đần đần như vậy, Akira cũng không khỏi ảo não, làm sao
mình lại có một học sinh như vậy đây. Eri đứng một bên quan sát cảnh này cũng
cười trộm một tiếng.