Người đăng: baupro7891
-Chúng ta nên tìm một nhà trọ.
Với 500 đồng vàng thì ở đâu mà trả được.
Ít nhất là tôi đã từng nghĩ vậy...
- Mày là hạng gì mà đòi ở đây ?
Sau khi thăm quan thành phố buổi đêm, hầu như mọi nhà trọ tôi tìm
thấy đều nói một câu y hệt, dù tôi có lôi tiền ra họ còn coi như
tiền giả.
- Làm sao đây...
Vò đầu bứt tóc, tôi đang nghĩ tới việc ngủ ngoài đường.
Như thằng ăn xin.
Gọi Duy ? Chắc nó giết tôi mất...
- Anh thử đến Guild xem sao.
Mắt tôi loé lên, liên tưởng tới đánh boss, đập nhau với guild khác và
những người đồng chí...
... Sẵn sàng chu cấp chỗ ở.
- Em biết gì về thành phố, Noah ?
Tôi phải kiểm tra mọi nguồn tin.
- Thành phố là một nơi dành cho những người có chí lớn...
Đôi mắt xanh biển bỗng nhuốm nước mắt.
- Ba mẹ của em là một trong số những người như thế. Họ lên đường
để mở một guild chuyên khai thác khoáng thạch... Nhưng họ chưa từng
một lần quay về. Họ đã hứ... Hứa... Nhưng...
- ...
Tôi ôm lấy Noah, xoa đầu em ấy.
Không nên nói bất kì câu nào... Vì không có từ ngữ có thể
Tôi biết thế.
- Họ để em ở nhà ông Bác... VÀ EM GHÉT... GHÉT TẤT CẢ CHUỖI NGÀY
Ở ĐÓ... Cho đến khi anh đến.
Noah ôm tôi chặt hơn, chặt đến nỗi những giọt nước mắt rơi ra như
thấm vào từng thớ thịt của tôi.
- Làm ơn, đừng bao giờ bỏ em...
- Anh hứa.
Đêm đó, tôi với Noah ngủ trong hẻm tối...
Ít nhất thì...
Noah không đơn độc.
Sáng rồi...
Con hẻm vẫn tối, thành phố nhộn nhịp. Điều đầu tiên tôi muốn được
nghe thấy là giọng của Noah.
- Này, mày có làm gì biến thái không đấy ? Đưa gái vào hẻm tối
rồi ngủ chung không phải là điều mà người tốt sẽ làm.
Mặt thằng Duy lại xuất hiện với nụ cười khinh bỉ quen thuộc.
- Duy, mày im lặng đi, đêm qua mày ngủ say như chết.
Tôi nghe tiếng thở dài... Cũng là lúc nó ngừng cười.
- Tao chưa từng ngủ, lúc nào tao cũng quan sát mày, bạn hiền. Nghe
có vẻ biến thái nhưng chỉ là tao lo thôi. Tao muốn mày vui lên chút,
nhưng có vẻ mày với tao đều kém khoản này...
Đây là những lời chân thành nhất tôi từng nghe từ nó. Không hề mỉa
mai, dù chỉ một chút.
- Cảm ơn mày.
- Anh đang nói chuyện với ai vậy ?
À, Noah tỉnh dậy rối.
- Việc cần làm giờ là mua quần áo mới, tham gia một guild rồi thuê
nhà.
- Em... Nyah... Rõ rồi. Cần gì anh cứ nói với em.
Noah trông giống mèo, nhưng lúc này thì chắc là giống nhất.
Chắc là Noah đọc như Nyah
Đuà thôi.
- Cứ đi theo anh đã
- Nyahhhhh~
Ngáp cũng giống mèo.
Đầu tiên là đi mua đồ.
Noah với tôi, trông như một thằng ăn xin đi với hầu gái.
À, đúng thật là tôi vẫn vô công rồi nghề.
NHƯNG TÔI KHÔNG ĐI ĂN XIN.
- Noah, em chọn đi.
Tôi thiếu quyết đoán quá...
Nhưng kệ đi, tôi lười mà.
Với lại, tôi không muốn bước vào một cửa hàng sang trọng trong bộ
dạng này.
- Nhưng... Đi cùng em nyah~
Kéo lấy tay tôi, Noah lôi tôi vào cửa hàng.
Mà tôi cũng chả thèm kháng cự.
Tôi.
Yêu.
Thật.
Rồi.
Sau khi mua đồ ăn đồ uốn chán chê, chúng tôi mất 50 đồng vàng. Noah cũng
mua luôn vài bộ quần áo
NHƯNG SAO LẠI TOÀN QUẦN ÁO HÃNG "HẦU GÁI" VỚI "QUẢN GIA" THẾ NÀY ?
- Anh thấy em thế nào ?
Có điều rất mờ ám...
Đây là thời trung cổ này.
Đây là Noah với đuôi và tai mèo.
Mâu thuẫn ?!
Nhưng...
- Dễ thương quá... Yêu rồi...
- Anh nói gì ?
Tai Nyan... Ý nhầm Noah vểnh lên, em ấy lấy hai tay dụi mắt
À, tôi nói mớ ư ... ?
Nhưng Noah đã nghe thấy chưa
KHÔNG SAO, LIỀU LUÔN
- Anh...
Hự... Sao tự dưng... Đau tim...
Hình ảnh cuối cùng tôi thấy là Noah chạy về phía tôi.
- No...ah
Noah nằm cạnh giường. Đôi tai mèo vẫn còn đó, chắc là tôi không bị
ảo giác.
Nhưng...
Đây là đâu ?
- Tỉnh rồi hả, anh bạn.
Một chàng trai chạc tuổi tôi.
Tóc vàng.
Mũi cao.
Đẹp trai.
Mỗi tội thấp quá.
- À, xin lỗi cậu nhé, tôi vừa nhỡ may ếm bùa lên đúng bộ đồ hầu
gái mà tiểu thư này đang mặc.
Bùa... ?
- Tôi đang cố tạo ra một bộ trang phục giúp cho người dùng có thể
sử dụng năng lực của mèo. Nhưng ai ngờ, đang thử nghiệm thì lại có
một sự cố. Bộ trang phục đồng bộ với cậu với độ tương thích 100%
- Cái quái...
- Nghĩa là, cậu là chủ nhân hoàn hảo nhất cho bộ đồ hầu gái này.
- Còn Noah ?
- À, 10% tương thích. Đừng lo, tôi có 2 bộ.
Sao tôi lại bị cuốn vào mớ vòng vo này chứ ?
- Vì mày LV10. Ở thành phố Tân Thủ, chả có ai đến LV5. Mày vừa
đạt tiêu chuẩn để phát huy hết sức mạnh của thứ trang bị này.
"Duy, mày ở đâu nãy giờ ?"
- Tao quan sát.
"Mày thấy nhvững gì"
- Hỏi Noah ý, thú vị phết. Tao nói lại mất hay.
Tóm lại, sau một cuộc phỏng vấn với cậu thanh niên kia, tôi và Noah
được ở lại đây, ăn uống đầy đủ, trả tiền.
Điều kiện chỉ là...
TÔI PHẢI MẶC BỘ HẦU GÁI NÀY VÀ LÀM CHUỘT BẠCH THÍ NGHIỆM CHO CÁC
LOẠI THUỐC CỦA HẮN.
Khá ổn...
Mà ổn chỗ nào chứ ?!