Đây Là Bắt Cóc À ?


Người đăng: baupro7891

Tối đến...

Ánh trăng lạnh lẽo bao trùm con đường vắng.

Trước mắt tôi là một căn biệt thự nhỏ, căn mà tôi chắc chắn nơi mà tên chủ tàn
ác sống theo những gì tôi biết sau một buổi tối dò la thông tin.

- Tao vào đây... Quan sát giùm tao.

Những lúc như này, tình bằng hữu thắm thiết mới thật sự có tác dụng.

- Không...

Vừa nói tốt về nó xong.

- Thế là gian lận, GM đâu phải là công cụ cho mấy việc đấy.

chậc

Đành tặc lưỡi qua chuyện.

Xem ra tôi phải làm một mình rồi.

- À, tao cần mày uống cái này. Cứ coi như tao xin lỗi mấy vu trêu mày.

Nhận được 1 thuận đơn

-Thôi được...

"Ực"

Lần này tôi uống thật.

" LV1->LV10"

- Chấp nhận lời xin lỗi

- Được rồi, giờ tao đi ngủ đây. Tự chiến đi.

Nói xong cái Duy ngắt kết nối luôn.

Thần vô dụng, mới 10h tối đã đi ngủ.

Đã thế chơi luôn...

Tôi bước tới cổng chính. Trèo qua hàng rào sắt. Hạ cánh an toàn. Xuống hầm
phía sau căn nhà.

Đồn rằng đôi lúc có một tiếng la thất thanh từ căn hầm...

Đáng lo ngại đây.

Tôi rón rén bước xuống hầm...

- Đừng mà ông chủ, em chỉ làm rơi bánh mì và về muộn thôi, mong ông chủ thứ
lỗi.

Hai tay Noah đang bị trói bởi 2 sợi dây thừng. Cô không mặc gì khác ngoài nội
y...

TRÊN TAY VÀ CHÂN HẰN VẾT ROI VÀ ROI.

- Tao sôi máu rồi đó.

Tôi bậm môi, vừa lẩm nhẩm vừa nghĩ kế hoạch tác chiến.

Mà...

Tôi là một thằng nóng tính.

- DỪNG LẠI NGAY TÊN KIA.

Ngu rồi, giờ lại đặt Noah vào thế khó.

Thật tình thì tôi thấy như mấy bộ NTR trong đó tôi là thằng đi cướp.

Giờ thì tĩnh tâm, để vở kịch bắt đầu...

- Mày muốn gì ?

Lão xắn tay áo lên, vút roi xuống đất.

- Tao muốn mua cô gái này. Mày đừng có làm thương nó.

Đành đóng giả mấy thằng buôn người vậy.

- Ồ chàng trai trẻ, thế cậu có gì mà đòi trao đổi.

Hắn quật Noah vào vai...

- Còn ta, ta thích làm gì kệ ta.

Tôi muốn chọc tiết thằng cha này. Trước mắt phải tỏ ra bình tĩnh.

- Từ từ...

Móc trong túi hai viên nghịch đơn, tôi quảng cáo.

- Thế thuốc trường sinh bất lão thì sao ? Trông ta trẻ thế này nhưng ta đã
200 tuổi rồi đấy, ta sẽ tặng ngươi 1 viên dùng thử, nếu ưng thì giao cô gái
kia cho ta, ta cho thêm viên nữa.

... Xạo đấy...

- Hừ, ai tin mấy thứ này chứ, mày còn không có áo quần tử tế.

Biết mà.

Nhưng tôi đã có cách...

- Duy ơi, dậy đi

Thần giao cách cảm là đây.

- Gì thế, xong chưa ?

- Tao cần mày dùng lệnh cheat, khi tao hô : "phá hủy" thì mày làm cây roi kia
biến mất.

- Thôi được, chỉ cần mày nói là làm vì Noah yêu quý của mày là tao giúp mà.

Ấy ấy, mặt tôi nóng bừng lên, ngường ngượ thế nào ý.

- Mày nợ tao lần này đấy.

- Ô kê.

Tốt rồi.

- Làm gì mà lâu thế, tao sự kiên nhẫn của tao có hạn.

Hắn hừ một cái, cười nhếc mép rồi vuốt chòm râu dê bóng loáng

- Gượm đã, thuốc này còn cho ngươi năng lực đặc biệt. Ví dụ như...

Là lúc này đây, Duy.

- PHÁ HỦY.

Cây roi biến mất vào hư không, cũng như nụ cười của hắn.

- Bao nhiêu tiền ? Bao nhiêu tôi cũng mua, làm ơn, bán cho tôi đi.

Thành công mĩ mãn.

- Ta chỉ cần cô gái này.

Giờ hắn nở một nụ cười khác, lần này nó rộng gần đến mang tai với ánh mắt bệnh
hoạn như thằng nghiện ma túy.

- Ha ha, được.

Tay hắn run run, cầm con dao găm rồi cắt dây thừng.

- Tôi sẽ khuyến mại một bộ hầu gái và đồ ăn, 500 đồng vàng. Bán tôi thêm đi.
THÊM ĐI.

Hay, đúng thứ tôi cần, nhìn điệu bộ của hắn làm tôi thấy thương hại thay.

- Thôi được, 3 viên.

- Cảm ơn ngài...

Móc trong túi thêm một viên, tôi nhìn hắn khi hắn chạy xong vấp rồi bò khỏi
hầm để lấy đồ.

- Noah, em không sao rồi.

- Cảm ơn anh, nhưng những điều anh nói là thật à ?

- Ra khỏi đây anh giải thích cho.

A, lão ta quay lại với một giỏ đồ ăn, một túi tiền và một bộ đồ cho Noah.

- Của ngươi đây.

Tôi cởi áo vải ra, bọc 3 viên thuốc vào rồi ném về phía hắn.

Đôi tay nhăn nheo, run rẩy của hắn loạng choạng bóc túi ra rồi cầm cả ba viên
thuốc tống vào miệng.

- Tận hưởng đi.

À mà hắn ta LV mấy nhỉ.

Một dòng thoại xuất hiện.

"LV2->LV-28"

Hắn nằm ngã xuống, bất động, miệng vẫn cười nhưng đóng băng. Hắn thậm chí còn
không nói được. Ai ngờ lại có LV âm chứ.

- Thuốc ngủ đó Noah à.

Xin lỗi nhé, tên khốn.

- Ông ấy có sao không.

- Ông ấy sẽ ổn thôi.

Noah mặc bộ trang phục lên, trông y hệt như lúc tôi gặp cô trong rừng...

Rất dễ thương.

- Giờ anh là ông chủ mới của em, anh có mệnh lệnh gì không ?

Noah ôm lấy tôi.

~Ah~

Sướng quá...

À mà...

- E... E hèm, mệnh lệng đầu tiên của anh, làm bạn anh nhé

Nói được thế này mới là nam nhi.

- Đương nhiên rồi.

Noah dụi đầu vào ngực tôi.

Nhắc mới nhớ, Noah thấp hay tôi cao đây. Tôi chắc phải cao 1m9 mất, vì tôi
thấy ai cũng thấp.

- Em muốn lên thành phố không ?

- A~ Muốn chứ.

Noah gật đầu, hai bím tóc cứ tung lên tung xuống.

Rồi Noah chợt đỏ mặt...

- Em chỉ là hầu gái, đáng nhẽ em không nên muốn gì... Em xin lỗi.

- Em không phải xin lỗi, em là bạn anh mà, không chỉ là hầu gái, Mà còn là
bạn gá...

Này này não ơi, để chủ nhân mày nghĩ đã

- ... Bạn thân của anh.

Phù...

Tí thì chết. Tôi muốn nhưng chưa đến lúc tiến xa như thế.

- Em muốn bên anh trọn đời~

Hả, cái gì ?

- Gì vậy em ?

Tạm dừng...

Từ từ đã nào, căng thế.

- Ý em là em muốn làm hầu gái của anh trọn đời.

Ra vậy.

- Anh cũng thế.

Nói xong, tôi lục túi của mình rồi lôi ra cuộn dịch chuyển thằng Duy đưa.

- À Huy ơi, nó có thể dịch chuyển cùng mày nếu hai đứa ôm nhau... À không hôn
nhau.

- Lừa tao à ? Tao chơi game với xem phim kiểu này xuốt. Chỉ cần nắm tay là ổn
rồi.

- Mày khá thông minh đấy, thôi tao đi ngủ tiếp đây. Dùng thì đọc to dòng chữ
trên đó nhế.

Biết rồi.

- Noah, nắm lấy tay anh, chúng ta sẽ dịch chuyển.

- Vâng...

Sao lúc nắm tay Noah lại đỏ mặt nhỉ ?

- Tay anh rắn và cứng, chắc hản anh phải mạnh mẽ lắm.

Đáng yêu...

Tôi giở cuộn giấy ra...

Tôi yêu quần chíp

Hả ?

Thằng Duy biến thái này...

Nhớ mặt tao đấy Duy.

- Tôi yêu quần chíp.

Tôi hét thật to, Noah nhìn tôi ngạc nhiên rồi lại cười trìu mến.

Sau đó, chắc là chúng tôi xuyên không.


Cuộc Hành Trình Của Yuuki - Chương #6