Tiếp


Người đăng: baupro7891

Neptune ôm tôi chặt hơn nữa...

- Hôm qua tôi đã làm gì ?

- Cậu lên cơn.

- Lên cơn ?

- Cậu mộng du. Đi vào phòng ta. Rồi ngủ đây. Và cậu ôm ta ngủ.

Lạ thật, tôi chả có tí kí ức gì về việc này...

- Nếu muốn hỏi về Noah, cô ấy đang ngủ gật. Bên giường cậu. Sau khi lẻn vào.
Không thấy cậu. Noah ngủ thiếp đi.

- Nep...

- Gì ?

- Sao cô biết ?

- Ta...

Giọng điệu lúc này nghe dịu dàng hẳn đi. Nói chung là, có hồn. Nhưng không ổn
cho lắm. Vì Nep bỗng dưng ôm tôi chặt đến độ nghẹt thở...

Nhưng không có tí ngực nào nên chắc tôi ổn thôi.

Rồi cô thả tôi ra.

- Ta chỉ biết thôi.

Nep nằm lên giường đáng ra là của cô. Mặc kệ sự có mặt của tôi. Cô cởi quần áo
ngay trên giường.

- Nep ?

- Thói quen của ta.

- À, tôi vẫn ở trên giường...

- Thì ?

Tôi nhảy xuống khỏi giường, chạy ra ngoài trong khi Neptune đang cởi quần
áo...

- Ớ...

Không kìm khỏi ngạc nhiên. Tôi há hốc mồm.

- ... Đây là phòng mình mà.

Trong đầu tôi hiện lên toàn là câu hỏi.

* Thuỷ ma pháp: Ru ngủ thần chú *

- Eh...

- Không ai biết đâu. Ngủ đi. Ngủ với ta

- Nep...

- Hà... Mệt quá...

Rõ ràng là hôm qua tôi ngủ sớm, sao lại uể oải thế này nhỉ.

Noah đang nằm ngủ cạnh tôi.

Phải công nhận lúc mèo ngủ là dễ thương nhất.

- Yêu quá~

Lần này không phải nói mớ, mà là tôi thì thầm vào tai em ấy.

- Nyah... Sớm vậy mà anh đã dậy à ?

Uể oải xem đồng hồ quả lắc phía góc phòng, Noah trùm chăn qua đầu.

- Mới có 9 giờ à~

Tôi có linh cảm mình đã dậy sớm hơn thế này.

- À Huy, mày dạo này đào hoa quá nhỉ ? Một mũi tên trúng hai đích.

- Sáng như này mày làm gì ở đây ?

- À, không có gì. 1 tiếng nữa tao ghé qua đưa lũ mày đi thôi. Chuẩn bị đi.

- Ờm... Ô kê.

Thằng này mà xuất hiện ắt phải có gì đó đã xảy ra...

- Duy ơi, tao hỏi...

- Thôi, tao bận rồi, nói sau.

Đành vậy...

- Noah, em lên đây lúc nào đấy ?

- Tầm 9 giờ tối qua. Em không có thấy anh trong phòng nên đợi. Và lúc em tỉnh
dậy là thấy anh ?

Tôi đã đi đâu chứ ?

Mà kệ đi, chắc chẳng ảnh hưởng gì đâu.

- À Noah...

chụt

Tôi quay đầu sang phía Noah và nhận một nụ hôn bất ngờ từ em ấy.

- Suỵt, em muốn hôn anh thôi.

Cộc cộc

- Xin thứ lỗi... Hôm qua tôi có...

Liam mở cửa...

- À thôi, coi như tôi chưa thấy gì.

... Và đóng cửa lại luôn.

- À, xuống ăn sáng.

- Ừ.

Đáp lẹ cái, tôi đứng dậy khỏi giường, vươn vai.

- Mỏi quá~

Giờ tôi mới để ý, Noah mặc mỗi quần áo lót...

- Noah...

- Dạ ?

- Trang phục...

Noah đờ ra 1 giây...

- Nhưng em trùm chăn và đang mặc đồ hầu gái mà, anh nói gì thế ?

- Nhưng...

Từ từ đã, thế có nghĩa là...

Sau khi mở túi đồ cạnh giường, lấy gương ra soi thì bỗng thấy mình có một món
đồ mới...

Phụ kiện: kính nhìn xuyên thấu

- À há, chắc là ông Liam này lại chế ra gì vớ vẩn rồi đeo lên mặt anh lúc anh
ngủ đây mà.

- Không phải tôi, tôi không nhớ mình có chế cái kính nào.

Xem kìa, chưa hỏi đã tự khai rồi.

- Nói dối dở quá, còn nghe lỏm nữa à, Liam ?

- Ặc...

Hà há, trúng tim đen.

Mà không sao, tôi thích món này đấy.

- Anh ơi... Nó có công dụng gì ?

- À, để xem chỉ số quái vật ấy mà...

- Xạo à anh yêu~

Ừ, nhưng tôi thề phải giữ được cái kính này

- Đâu có đâu Noah.

- Kiểu gì cũng là kính nhìn xuyên thấu gì đó, không lừa được em đâu.

Tinh thế...

- Nhưng em biết là anh yêu quần chíp, đây là thời điểm tốt nà...

- Thôi thôi...

- Và... Tặng... Kèm... Cả... Em... Nữa...

Xì tốp !

Đừng, chảy máu mũi tôi rồi...

- Ứ hự...

Tôi nuốt nước bọt trong khi ôm mũi mình...

- Anh xuống đây.

Không nói thêm, tôi phi khỏi phòng, xuống tầng và ngồi bệt xuống thảm ăn luôn,
mặc kệ tiếng gọi của Noah.

Cứ thấy tình huống quen quen thế nào ý...

Liệu việc này đã từng diễn ra chưa nhỉ ?

Tôi phi thẳng xuống tầng dưới

- Huy, làm gì mà chạy thục mạng thế hả anh bạn.

Liam ?

Không, giọng nói này...

- Duy ?

- Ừ, ta đến rồi đây.

Cái cách xưng hô quá chi là lịch sự này...

- Tao có sĩ diện chứ mày...

Duy dịch chuyển tới gần tôi, trôi nổi trên không khí rồi ghé lại gần.

- Mày đến sớm thế ?

- À, tao thấy mày dậy từ 6 giờ đấy thôi, lúc tao hạ giới thì tao quên theo
dõi mày.

- Thần cũng có lúc quên à...

- Ừ.

- À, mày luôn quên phím hồi máu, tao nhớ mà.

- Im !

Thằng bạn thân đẩy tôi từ trên cầu thang ngã xuống.

Lăn mấy vòng.

Ngã xuống.

Tiếp đất bằng mông.

- À, Huey, nhà có khách quý đang gọi cậu, ngoài cửa kìa.

- Trên lầu. Thần. Dịch chuyển rồi.

Hừm...

Có nên xấu hổ khi tôi mặc độc chiếc quần lót.

Hai người họ chả phản ứng gì với bộ dạng của tôi.

TỪ TỪ !!!

Hôm qua tôi nhớ mình vẫn mặc quần áo tử tế đi ngủ...

Nhưng nếu có trong phòng tôi thì tôi phải thấy. Bữa nào thay quần áo tôi cũng
treo phía cửa...

- Ờm... Hai người có ai biết quần áo tôi ở đâu không ?

Giết tôi đi. Xấu hổ chết mất.

- Không.

Chỉ có Liam đáp.

- Nep ?

- Kh... Không.

Có mùi lo âu toả ra, tôi có thể ngửi thấy nó từ Neptune.

- Thật không ?

- Ta bận rửa bát. Mi nói ?

- Rửa bát ?

- Mọi người ăn cả rồi. Mi dậy muộn.

Tôi chưa bỏ bụng gì...

Đói meo.

- Duy ơi, có gì ăn không ?

Tôi nói vọng lên.

BỘP

- Anh bạn, gọi thần bằng tên là không nên.

Liam đập quyển sách dày độ 5 phân thẳng vào đầu tôi.

Rất mãnh liệt.

Rất đau.

Nhưng giọng nói...

Rất nhẹ nhàng.

- Không sao, đây là lần đầu có người dám gọi ta bằng tên.

Duy bước xuống cầu thang, vuốt vuốt mái tóc mà mới phút trước còn xù xù thì
giờ đã thành tóc hất sang một bên, hết sức lãng tử.

Hoặc thực chất làm mặt nó dày hơn.

Dày hơn cả lúc nó nhờ xe đâm tôi chửi rủa cái xác.

- Tuyệt đẹp !

- Ta mơ đến một cửa tiệm rồi họ cắt cho ta thế này.

Chắc phải thêm biệt danh nịnh hót cho Liam

Nếu là tôi...

Tôi sẽ nói...

Oẹ.

- Liam.

- Thần thật vinh dự khi được ngài gọi bằng tên.

- Quyển sách ngươi cầm, ta cần mượn chút.

- Tuân lệnh.

Từ độ dày năm phân thì quyển sách đã dày lên thêm mười phần nữa.

Khốn khổ hơn, thằng Duy ôm lấy quyển sách rồi tựa nó lên đầu tôi

- Huy, còn trăng trối không ?

- Có... Thần có chuyện riêng tư cần nói, ngài ghé sát lại được không ?

- Chấp thuận.

Duy bỏ quyển sách xuống, ghé vào tai tôi.

- Quần áo tao đâu mày ?

- Đây.

Oái. Quyển à không...

Giờ nó thành chồng sách cao ngang người tôi.

- Tìm kiếm vui vẻ.

- Noah, cứu anh !!!

Em ấy còn chả thèm xuống...

Nặng quá...

Thay vì đập tôi, thằng Duy quyết định chôn sống tôi bằng 5000 cuốn sách nó tự
nhân bản ra.

Huy dính debuff buôn ngủ

- Oáp~

Đôi mi nặng trĩu cứ nhắm xuống.


Cuộc Hành Trình Của Yuuki - Chương #11