Làm Quen Với Huân Nhi


Cô nguyên phát điên chỉ là nghe thấy câu sau lặp tức đỏ mặt , dù sao cũng là
thật trong đó có vài cuốn hắn xem sơ qua những vẫn không hiểu , thậm chí vị tổ
tiên kia cũng bó tay ném nó vào cái gương cho xong.

Theo tiếng nói vừa tắt , lặp tức trong cái gương có thêm một cái đấu kỹ màu đỏ
nhạt nằm bên trong khí tức tỏa ra khác hẳn với mười cuốn còn lại.

“Hệ thống ngươi có thể tạm thời thay đổi gương mặt ta được hay không” Lạc ngao
suy nghĩ một chút tạm thời chưa nên bại lộ quá sớm , cho mong là hệ thống có
cách gì đó là nó thay đổi một chút.

“Có thể chinh phục giả , bất qua chỉ được một nén nhang”

“Cái này thì tốt một nén nhang là đủ rồi , thay đổi thành xấu đến mức dể làm
người khác gặp ác mộng ” =))

Lạc ngạo nghe vậy thở phào mặc dù rất muốn cái gương đó nhưng gương mặt này
che giấu vẫn tốt hơn , nếu như không thể thì sẽ tím cách uyển chuyển trả lại
cho người ta coi như này giờ vui chơi.

Được sự đồng ý của Lạc ngạo một ánh sáng màu đen bao trùm gương mặt phía dưới
mặt nạ không một tiếng động hay quy luật nào có thể làm cho người khác phát
hiện.

“Làm gì mà…”

Không đợi Cô nguyên nói hết Lạc ngạo đã kéo áo choàng xuống và gở chiếc mặt nạ
ra , làm cho Cổ Nguyên vốn đang tươi cười thành một mặt buồn nôn vẻ mặt .

Trước mắt Cổ nguyên là một gương mặt đầy mụn nhọt màu đỏ , hai con mắt thâm
đen , đôi môi màu trắng bệt , máu tóc đen dài tận eo và trên mặt nụ cười mang
theo đầu màu trằng đen vàng.

Cổ Nguyên lúc này cảm giác trong bụng nhộn nhạo như muốn nôn ra cái gì đó vậy
, gương mặt đen đến mức có xưng huynh gọi đệ với cục đá .

Không nói tiếng lặp tức biến mắt khỏi tấm mắt của Lạc ngạo , trên đường đi
không ngững nguyền rủa bản thân tự nhiên đi tò mò mặt người khác bây giờ kết
quả là chạy trối chết .

Đảm bảo không ai có làm Cổ nguyên phải chạy mà không cần đánh thế này cũng chỉ
có một mình Lạc Ngạo mới làm được đây là điều mà không ai so sánh một nhóc con
nhất đoạn hù cho đấu thánh đỉnh phong chạy.

Trong mắt hắn Lạc ngạo nhìn như một con ma nữ ở địa ngục mới lên khủng khiếp
vô cùng , cả đời hắn chưa thấy ai xấu phải nói chim sa ca lặng như vậy có một
không hai.

“Hahaha … cười chết ta rồi trời ơi , mới nhìn mà đã chạy như vậy” Lạc ngạo
thấy một trận hoa mắt sau khi tỉnh táo thì không thấy bóng dáng của Cổ nguyên
thì lặp tức hiểu được bị dọa cho chạy trối chết , ôm bụng cười ngã trên bãi
cỏ.

“Chinh phục giả , Huân nhi”

“Định mệnh lo chiếm tiện nghi quên luôn chuyện này” Lạc ngạo đang trong tinh
trạng vui vẻ vô cùng nào nhớ tới mỹ nữ chúng ta , bị hệ thống tạc thao nước
lạnh liền tỉnh .

Lập tức đứng lên chạy đi phía Tiêu gia đại sảnh phương hướng , như một đầu đạn
tên lửa phóng đi thật nhanh , chỉ là một tiếp theo được hệ thống nhắc nhở lần
nữa “Chinh phục giả , mặc nạ và áo choàng”

Nghe lần nhắc nhở thứ hai của hệ thống vội quay lại chỗ hồi lấy mặt nạ đeo lên
, nếu để cái gương mặt mĩ phẩm cho Huân nhi thấy chắc hắn tiêu đời , trùm áo
choàng lên đầu phóng đi.

Trong lúc Lạc ngạo đang chạy đến đây thì trong phòng có năm người , bốn người
cao lớn và một người thấp bé nhỏ nhắn nơi đây .

Bốn người này không ai đó là Tiêu chiến và ba vị trưởng lão còn người có thân
hình thấp bé kia cô bé có gương mặt đáng yêu trong hình dạng tò mò nhìn bốn
người .

“Thật là lúc cần thiết thì chẳng thấy ai còn những lúc không cần thì có mặt
khắp mọi nơi thật đau đầu” Đại trưởng lão bực mình nói cảm giác khó chịu vô
cùng.

“Cũng không thể trách được hôm này là lễ hội chúng nó kéo đi chơi hết rồi ,
nào để ý đến bốn lão già chúng ta bận rộn trong công việc” Tiêu Chiến nhìn cô
bé đang dùng ánh tò mò nhìn bốn làm hắn cảm giác tội lỗi , người ta nhờ cậy
mình bây lúc cần chẳng có ai giúp.

“Chẳng lẻ chúng ta phải đứng đây đợi bọn chúng trở về , còn người kia không
biết có trong tộc không hay cùng với bọn Tiêu Đỉnh đi luôn rồi” Nhị trưởng lão
thấy hai người cảm thán vội nhắc nhở bọn họ chỉ là hắn thấy người còn nhỏ chắc
chắn sẽ đi theo vui chơi luôn rồi.

“ Hay là chúng ta làm …”

“Tiêu thúc thúc và ba vị trưởng con sẽ làm gì” không đợi bọn họ nói hết cô bé
dùng ánh mắt ngây thơ trong sáng và hồn nhiên nhìn bốn người họ , mong chờ
điều gí đó.

“Cái này …” Bốn người nghẹn họng nhìn trăn trói không biết làm sao mở miệng ,
cương giả người ta đích thân nhờ vả còn bọn họ không biết làm gì cho phải.

“Các vị ta có việc muốn … ai đây người trong tộc à” Trong lúc bọn họ đang bị
dồn vào đường chết , thì một vị cứu tinh đã đến thân hình nhỏ bé mặc trên
người áo bào màu đen.

“Thật tốt quá Tiêu Lạc tới rồi , để ta giới thiệu đây là Tiêu Huân Nhi là
thành viên mới của chúng ta giống như ngươi vậy ” Tiêu Lạc là cái tên được đổi
sao khi Lục Ngô đi ngày hôm qua dể ẩn dấu trong Tiêu gia.

Bọn người Tiêu Chiến như thấy cộng rơm cứu mạng lặp tức hai mắt phát sáng thấy
cứu tinh đến rồi , họ như thoát khỏi vấn đề đau đầu này.

“Nếu không phiền hãy dẫn Huân Nhi một vòng cho biết , ngươi ta con gái mong
công tử tận lực trợ giúp” Tiêu Chiến vội cười nói hắn cảm thấy thật đúng lúc
trong vấn đề khó khăn này được giải quyệt vội đẩy lên đầu Lạc ngạo.

“ Chào Huân nhi , ta là Tiêu Lạc xin hân hạnh làm quen” Lạc ngạo nhìn người
con gái nhỏ bé trước mặt gương mặt vô cùng khả ái xin đẹp lớn lên chắn chắn là
một đại mỹ nhân có một đại mỹ nữ nghiên nước nghiên thành thiên hạ.

“ Muội là Tiêu Huân nhi hân hạnh làm quen” Huân Nhi đỏ mặt cúi thấp đầu nói ,
gương như trái cà chua vô cùng xin đẹp làm người khác muốn cắn một cái.

“ Vậy nếu không phiền ta sẽ dẫn muội đi thăm quan Tiêu Gia được không” Lạc
ngạo nhìn biểu hiện của Huân nhi liền cười nói .

Trong lòng vô cùng ngạc nhiên không ngờ còn mặt thẹn thùng thế này , vô cùng
ghen tỵ trước kia được Tiêu Viêm ôm ấp hôm nay đã thuộc về mình rồi.

“Nếu thế Tiêu Lạc phiền công tử dẫn Huân nhi đi rồi” Tiêu Chiến thấy hai người
nói chuyện như vậy liền buồn cười , tuy là không biết gương mặt phía của Lạc
ngao biểu hiện gì nhưng chắc chắn rất đặt sắc .

Được dẫn tiểu cô nương khả ái vậy ai mà không thích chứ.

Lạc ngạo nắm tay Huân nhi đi khắp Tiêu gia làm nàng đỏ mặt như trái cà chua
lần đầu được nam tử nắm tay , trong lòng có một điều gì khác thường không từ
chối mặc cho hắn nắm.

Cũng may không ai ở Tiêu gia ngoài bảy người ở đây , bốn vị ở đại sảnh , một
vị ở pháp đường đấu kỹ còn lại là hai người một nam một nữ nắm tay đi khắp
Tiêu gia.

Điểm cuối cùng chính là hậu sơn Tiêu Gia nơi mà Lạc ngạo tập luyện cũng nơi có
mặt hắn nhiều nhất vì muốn tránh sự hửu hiện trong tộc và ngoại nhân chú ý.

Rất ít người bước vào hậu sơn thậm chí có thể nói chỉ mình hắn và Tiêu Viêm là
ở đây cùng không muốn bước vế nơi này cả , hôm nay là có thêm một người là
Huân nhi.

Đứng ở trên vách núi Lạc ngạo nhớ về chuyện cười kiếp trước kể cho Huân nhi
nghe , làm nàng cười vô cùng vui vẻ trong lòng nàng sinh ra một thứ gì đó lạ
lạ.

Nhìn nụ cười của nàng làm hắn thất thần , nụ cười như một thiên thần nhỏ được
thượng thiên phái xuống vậy cùng với ánh mặt trời chiếu xuống làm vô cùng
tuyệt mỹ.

“Huynh nhìn cái gì vậy” Huân nhi phát hiện hắn nhìn nàng thất thần vừa buồn
cười vừa ngại ngùng cuối đầu trong không hiểu vì sao lại có chút vui vẻ.

“À ta đang nhìn một thiên thần được bề trên phái xuống” Lạc ngạo nghe nàng hỏi
tỉnh lại trong cơn thất thần liền khen ngợi.

“Uhm … muội có một câu hỏi sao huynh phải mặc áo choàng che đi gương mặt vậy”
Được hắn khen ngợi nàng mắc cở một tiếng rồi nhìn về hắn hỏi , trong nàng muốn
thấy gương mặt phía sau áo choàng như thế nào.

“Cái này … mặt ta không đẹp đâu , nhìn vào sẽ gặp ác mộng”Lạc ngạo lặp tức
căng thẳng , hắn không biết mặt mình đã trở lại ban đầu hay chưa , thậm chí
không biết một canh giờ đã qua từ bao giờ trong mắt chỉ mỹ nhân trước mắt.

“Hệ thống mặt ta khôi phục chưa vậy” Lạc ngạo lặp tức kêu gọi hệ thống .

“Chinh phục giả à đã hai canh giờ trôi qua rồi , ngài dù thích mỹ nữ nhưng
cũng đừng có quên hết thơi gian vậy”Hệ thống lặp tức khinh bỉ nói trong lòng
nghĩ ngươi lo chú ý mỹ nhân cả thời gian cũng không nhớ còn đi hỏi ta.

“Ahaha cái này ta … uhm ngươi cứ nghĩ ngơi” Nghe hệ thống khinh bỉ vội cười
khan làm hòa .

“Muội muốn xem , muội không tin sẽ xấu đến mức phải che mặt đâu” Huân nhi nghe
hắn nói thế lập tức phản ứng quyết liệt.

“Cũng được , nhưng ta sợ làm muội kinh hãi mà thôi”

Thấy Huân nhi kiên quyết vậy làm hắn phì cười trong lòng không thôi sợ là nàng
nhìn xong muốn quên cũng không được , hắn vẫn chưa hiểu gương mặt của bản thân
đã bị hệ thống thay đổi một cách hoàn mỹ .

Tới mức mỹ nữ vì nó mà gây ra chiến tranh đổ máu còn hắn trong lòng chỉ nghĩ
là bản thân tuấn tú hơn người thôi , chứ không biết gương mặt của hắn có làm
tiểu bạch kiếm để người khác nuôi cả đời.

Buôn ra bàn tay của Huân nhi bước lên phía trước nơi cao nhất của vách núi rồi
quay người lại cộng với anh mặt trời đang ngã về núi tăng thêm phần tuyệt đẹp
của thế gian như một bức tranh không thuộc về phàm trần.

Gở bỏ nón áo choàng xuống phía sau là một chiệc nạ trắng có hình ngọn lửa vô
cũng đủ làm người khác liếc nhìn vài lần , tiếp theo sau đó là chiếc mặt nạ
được tháo xuống để lộ ra gương mặt ẩn đấu phía sau nó.

Trong mắt Huân nhi lúc này một gương mặt non nót tuấn tú vô cùng , nó có thể
làm bất cứ mỹ nữ nào nhìn cũng mê say cộng với nụ cười ấm áp mang đến sự bình
yên trong lòng.

Một đôi con ngươi đen nhánh mang theo lực hút của trái đất làm người khác
không dời con mặt đi được như hố đen vũ trụ cắn nuốt mọi thứ .

Cộng với ánh nắng phía sau lưng cành làm nó tăng thêm phần tuyệt diễm trong
mắt nàng và từ nay về sau trong lòng nàng đây là hình ảnh đẹp nhất và khó quên
nhất trong đời mình , nó được lưu giữ mãi mãi trong nàng.

“Như vậy vừa lòng muội rồi chứ”

Sau khi lấy áo choàng và mặt nạ che lại Lạc ngạo thấy nàng nhìn vào gương mặt
mình đấm đuối trong lòng tự hào , có thế làm một mỹ nữ nhìn mãi mãi đây là lần
đầu tiên .

“Huynh rõ ràng là …”Huân nhi thấy Lạc ngạo trong lòng chợt mất mát , nhưng lại
vui mừng vì thấy gương mặt của hắn , trong lòng lúc này không biết dùng từ gì
để diễn tả cả .

Gương mặt tuấn tú như vậy làm sao có thể là nói xấu được phải dùng vô cùng
tuấn tú hình dung về nó , làm lòng muốn quên cũng không được.

Thế là mỹ nữ đầu tiên ở đại lục này vô tình rơi vào ma chảo của Lạc ngạo mà
không hề hay biết.

(Mình viết chương này hơi quá =)) anh chị em đừng ném đá nhé =)) )


Cùng Hệ Thống Chinh Phục Tiên Hiệp - Chương #15