Yoruki lúc này đâu còn sức để nói, nàng đang cười đến đau cả eo, nhưng nghĩ
Yaki còn nhỏ tuổi thì chuyện này thật sự hơi quá sức với hắn đành bày cách:
“Rất dễ dàng, chỉ cần thế này… thế này rồi lại thế này…”
Yaki nghe mà tuôn mồ hôi hột, thật sự phải làm vậy mới chữa được ư?? Nhưng nếu
không làm thì đời này hắn phải xong rồi, đành nhắm mắt buông tay. Hắn vùng dậy
thật mạnh đè cô gái trẻ áp xuống dưới thân, rồi dùng tay luồn vào giữa hai
chân cô gái trẻ, mò lấy nơi giao điểm ngã ba nhẹ nhàng sờ ngón tay xoa xoa vào
đó. Rồi đầu thì cúi xuống nhìn hai đồi núi khổng lồ kia chậm chạp hạ xuống thè
lưỡi liếm quanh ngực nàng.
“A…a… nữa, nữa đi…!!”
….
Khung cảnh đã không còn thích hợp để đặc tả.
….
“Hộc… hộc…” Yaki nằm trên giường thở dốc, hắn vẫn cảm thấy tay mình tê rần,
nhìn sang bên cạnh một người con gái thở đều cuộn tròn lại, tay ôm lấy một bên
người mình mà lắc đầu thở dài. Yaki nhẹ nhàng lấy chăn phủ đắp lên người nàng
với mình.
Hắn quở trách Yoruki: “Tại sao ta cho nàng ăn viên thuốc đó thì ta lại cảm
thấy tác hại hơn vậy?!”
Yoruki khẽ mỉm cười nói: “Viên thuốc đó rất có hại, nhất là đối với mấy cô
gái, không khác gì thứ phá nát tương lai của các nàng, nó là thuốc kích thích,
khiến dục vọng của bọn họ tăng cao đến cực điểm, ham muốn mạnh mẽ khiến bọn họ
không phân biệt được cái gì nữa, chỉ biết rằng lúc này họ cần giải toả thoả
mãn dục vọng là thấy thoải mái người. Yaki-sama, ngài nhớ lấy điều đó, viên
thuốc này không phải thứ tốt đẹp gì.”
Yaki ngẫm nghĩ lại tình cảnh lúc nãy cũng thấy thật sự nóng cả người: “Vừa nãy
là…”
Yoruki phủ nhận nói: “Đó chỉ là cách giải quyết nhẹ nhàng nhất thôi, dùng tay
với lưỡi không cũng đủ rồi. Nhưng có những kẻ thì còn ác liệt hơn, như tên thú
tính tối nay ngài thấy, hắn đã phá nát tương lai cô gái kia rồi đó. Để lại
bóng ma tâm lý không thể xoá nhoà trong lòng cô gái đó.”
Yoruki nói xong nói tiếp: “Mọi việc đã xong, Yaki-sama, đi ngủ thôi. Lượt quay
ngày mới đã được thêm.”
Yaki cũng ngẫm thấy hẳn là xong đi, hắn quay sang nhìn cô gái trẻ kia rồi lại
nằm nghiêng sang hướng ngược lại nhắm mắt lại. Tiếng hít thở dần dần cất lên,
Yaki nhẹ nhàng chìm vào trong giấc ngủ.
Trong không gian chủ thể, Yoruki cùng Yaki nhìn lấy vòng quay, lúc này trên đó
có 8 ô, 5 trắng 2 lục 1 lam. Thanh cấp độ đã chỉ Lv.1 50/100, trên lượt quay
thì ghi 1 2/10. Yaki không hiểu hoàn thành nhiệm vụ lại cho 2/10 là như nào?
Yoruki giải thích với hắn: “Mỗi một nhiệm vụ có khả năng tặng mảnh vòng tròn,
hoặc hẳn 1 vòng tròn. Vòng tròn đó là tương đương với 1 vòng quay hoặc ngài có
thể giữ lại mai sau sẽ hữu dụng hơn, Yaki-sama.”
Yaki gật đầu nói: “Ta biết rồi, giờ thì quay vòng thôi. Dù sao giờ ta cần năng
lực nhiều lắm.”
Triển.
Vòng quay ầm ầm khởi động, tiếng cọt cạch dần dần bé lại, vòng quay quay thật
nhanh rồi chậm dần. Kim chỉ chỉ gần đến Lam, Yaki sung sướng nghĩ trúng mánh,
nhưng ngờ đầu vẫn còn lực vòng tròn đẩy sang ô màu trắng, hắn há mồm…
Yoruki lắc lắc đầu, vận may quá kém.
Yaki nghệt mặt ra, đã hai trắng rồi, thôi không sao, có còn hơn không rồi.
Yaki niệm thu, một thẻ kim loại màu trắng lấp lánh quen thuộc hiện lên, ở trên
đó ghi “Đánh bất tỉnh 10 giây. Số lần sử dụng 2/2”
A, Yaki nhìn thẻ này chẳng biết nói sao, thật sự rất gân gà mà. Yoruki thì đọc
lấy ngẫm một lúc rồi nói: “Có thẻ này, nếu ngài gặp kẻ thù khó xử lý. 10 giây
là quá thừa để xử lý hắn đó, Yaki-sama.”
Yaki cũng biết nhưng thôi giữ lại, như Yoruki nói thì thẻ này sẽ đến lúc nào
đó phát huy tác dụng lớn nhất thôi.
Yaki lại nhờ Yoruki dạy mình cách viết chữ. Yoruki cũng rất vui vẻ nhận lời,
Yaki có thể chăm chỉ trau dồi tự thân mình thế này, nàng cũng rất vui vẻ.
Hai người lại thành một cặp cô trò ở đó tiếp tục công cuộc xoá mù chữ cho
Yaki.
….
Buổi sáng hôm sau, Yaki đang say giấc nồng thì bỗng một ngón tay cứ chọt nhẹ
vào má hắn, chọt… chọt chọt.
Yaki khó chịu vẫy vẫy tay ra thì ngón tay đó vẫn cứ tiếp tục như vậy, hắn mở
mắt ra nhìn thấy một người con gái nằm cạnh mở mắt nhìn hắn.
Éc, Yaki giật mình đơ người cũng nhìn chằm chằm lại, qua mấy phút Yaki mới
gượng gượng nói: “C...chào ngươi, buổi sáng tốt lành.”
Cô gái kia không nói gì, cứ nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt to long lanh ấy cứ
nhìn hắn như nhìn một vật thể lạ. Rồi nàng mới mở miệng nói: “Ngươi là ai?”
Yaki ư một cái, hắn thực sự không biết trả lời thế nào cho phải… Cô gái kia
không thấy Yaki nói gì, mới nói tiếp: “Ta là Tanaka Hayase. Ngươi đã chuẩn bị
đi chết chưa?”
Hở? Chết? Yaki nghe ngớ cả người, buột miệng hỏi: “Tại sao ta phải đi chết?”
Hayase nhẹ nhàng đáp: “Vì ngươi lấy đi lần đầu của ta.”
Yaki khục khục, nghe đến sặc cả nước bọt, hắn nói: “Lần đầu của ngươi? Ta đâu
có lấy cái gì lần đầu của ngươi?”
Hayase vẫn giọng nhẹ nhàng đó: “Ngươi đừng giả vờ, lần đầu của con gái không
phải thứ ngươi lấy đi rồi trắng trợn phủ nhận như thế. Ngươi phải có trách
nhiệm.”
Yaki nghe đến trợn mắt, hắn thật sự không biết hắn lấy cái gì của cô nàng, hắn
mới hỏi: “Vậy ngươi có thể diễn tả lần đầu của ngươi là cái gì không? Ta thật
sự không biết nó là cái gì cả… nếu ngươi diễn tả được nó, biết đâu ta có thể
tìm lại rồi trả cho ngươi.”
Hayase nghe vậy, nàng nhíu mày vào, nhìn chằm chằm Yaki rồi như quyết định cái
gì đó, cố gắng gượng ngồi dậy rồi nhấc chân để lên người Yaki xong ngồi lên
người hắn.
Yaki thì há mồm nhìn nàng, trời ơi cô nàng này định làm gì?? Hắn méo mồm giọng
luống cuống hỏi: “Tanaka, ngươi định làm gì đó? Có gì bình tĩnh được không…?”
Hayase mắt thản nhiên nhìn Yaki rồi nói: “Gọi tên của ta, Hayase, còn giờ ta
sẽ diễn tả cho ngươi cái gì là lần đầu của ta.”
“Hả?!” Yaki há mồm định nói gì đó thì Hayase dùng ngón tay áp vào môi hắn chặn
lại, rồi nàng dùng hai ngón tay của tay phải nhẹ nhàng đưa xuống khu ngã ba,
chạm vào vùng nguy hiểm rồi chuyển người đưa mông lên phía trước, phô ra cái
chỗ đó cho Yaki xem rồi dùng hai ngón tay nhẹ nhàng dùng lực vạch môi bên dưới
ra.
“Thấy rõ chứ?” Hayase nhẹ nhàng hỏi Yaki, Yaki vội gật gật đầu. Đầu óc hắn giờ
đâu còn gì, bùng nổ, chính là từ này dùng để diễn tả hắn bây giờ, hắn không
ngờ cô nàng này bạo gan đến như thế.
Rồi Hayase giữ nguyên tư thế đó nói: “Cái ở bên trong đó có một lớp màng nhỏ,
lớp màng đó nếu bị chọc vào sẽ rách toạc ra, gây đau đớn và nếu nó bị rách
toạc ra cũng đánh dấu điểm trưởng thành của cô gái đó, ta giờ đã thành đàn bà
rồi đó ngươi hiểu không? Năm nay ta mới 17 tuổi.Ta đã định trao nó cho người
ta yêu thương nhất, nhưng ngươi đã chiếm lấy nó.”
Nàng lại đổ người nhè nhẹ xuống nằm áp vào ngực Yaki rồi nhẹ nói: “Còn tại sao
ta phải nói ngươi chuẩn bị đi chết, là vì cha ta mà biết, ngươi chết chắc. Cha
ta là dân yakuza, nên ngươi có thể tưởng tượng được chứ?”
“Yakuza?” Yaki không hiểu lắm hỏi ngược lại. Hayase nghe vậy cũng biết hắn
không giả vờ, nàng liền nói: “Yakuza là một loại người, không có quy tắc, dã
man và tàn nhẫn. Họ giết người không nháy mắt, họ làm những điều mà dân thường
không dám làm. Họ là những người không có trái tim, lòng mang dạ thú. Nhưng
rất may cha ta lại không giống họ, nên ta vẫn có thể chấp nhận được cha là
Yakuza.”
Yaki ực nuốt nước bọt một cái, hắn đang tưởng tượng ra mình đắc tội một yakuza
rồi sẽ bị hắn giết chết vứt xác đầu cổng. Ư nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi,
Yaki lạnh hết cả sống lưng, hắn không biết nên phải làm sao bây giờ.
Hayase không thấy hắn nói gì, cũng thở dài một hơi rồi tiếp lời nói: “Chút
nữa, ngươi đi về nhà gặp cha với ta, ngươi cần thái độ thành khẩn nhận lỗi và
cha ta nói gì nếu yêu cầu không quá đáng, ngươi cũng phải đáp ứng rõ chưa? Yên
tâm, có ta ở đó cha sẽ không giết ngươi.”
“Vậy nếu có lúc ngươi không ở đó?!” Yaki nghe thế đến hoảng hỏi lại.
“Cha bảo không giết ngươi thì sẽ không bao giờ làm chuyện đó, lời cha nói ra
cha làm được, yên tâm đi.” Hayase tung trấn an bùa lên người Yaki, rồi nàng
chợt nhận ra điều gì đó hỏi: “Ta quên mất, ngươi tên gì? Bao tuổi rồi?”
Yaki lần này thành thật đáp: “Ta là Yaki, năm nay mới 14 tuổi. Là cô nhi không
cha không mẹ.”
Hayase nghe thế, nhíu mày vào hỏi: “14 tuổi mà đã gan lớn bằng trời này rồi,
ngươi cũng đúng là loại sắc tâm có cả sắc đảm ha.”
Nói xong nàng không chờ đợi Yaki nói gì, xoay người ngồi dậy rời khỏi người
Yaki rồi đi xuống giường nhặt quần áo mặc lên người. Rồi quay sang nhìn Yaki:
“Dậy mặc đồ vào đi, chúng ta đi thôi. Cha ta giờ chắc cũng sốt ruột lắm, cả
đêm qua ta đã không về nhà rồi.”
Yaki đơ người gật gật đầu rồi cũng vội vàng bò dậy đi vào nhà vệ sinh lấy bộ
đồ rách vá của mình mặc lên người, lúc đi ra thì chỉ thấy Hayase nhìn mình với
ánh mắt khó hiểu liền hỏi: “Ngươi nhìn gì?”
Hayase cũng cảm thấy khó hiểu nói: “Ngươi là ăn xin sao? Không lại mặc bộ đồ
này?”
Yaki ngượng đỏ cả mặt, hắn cúi thấp đầu đáp: “Đúng a, ta là cô nhi mà, phải đi
ăn xin kiếm sống thôi.”
Hayase đứng đó dùng ngón tay chặp chặp môi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi kệ
đi, chúng ta đi trả phòng.”