7 : Là Chồng Tương Lai.


Hayase và Yaki đi xuống lâu, cầm chìa khoá trả phòng cho bác gái. Trước khi
rời khỏi, Yaki thấy bác gái nháy nháy mắt với mình, hắn mắt trợn trừng lên rồi
vội đuổi theo Hayase.

Hai người đi ra đường cái, đi bộ được một lúc thì Yaki tò mò hỏi: “Chúng ta
đang đi đâu?”

Hayase ngoảnh mặt lại nhìn hắn rồi nói: “Tất nhiên là đi về nhà ta rồi.”

Nói xong nàng lại tiếp tục đi trước, Yaki cũng không dám nói gì nữa chỉ biết
làm cái đuôi đi theo sau.

Hai người đi thật lâu hơn hai mươi phút đồng hồ mới đến nơi. Yaki nhìn “nhà”
của Hayase mà choáng ngợp, đây đâu phải là nhà bình thường, biệt thự thì đúng
hơn. Yaki thấy có hai người đang ngồi trước cổng trò chuyện, đều mặc áo hoa
văn tay trái lộ một hình xăm giống nhau như đúc, nhìn thôi đã thấy hai người
đó không phải dạng dễ trêu rồi.

Hayase tiến đến gần hai người đó, bọn họ quay ra thấy Hayase thì vội vàng đứng
lên cúi gập người 90 độ hét to: “Đại tiểu thư đã về ạ!!”

Yaki thì giật mình, ai da cũng thật là đại tiểu thư rồi, quả này dễ xong phim
mình lắm. Hayase thì có vẻ quá quen với kiểu này rồi, dùng giọng lạnh lùng
hỏi: “Cha ta đâu?”

Một trong hai người xăm trổ kia vội vàng đáp: “Dạ, Hanaka-sama đang ở phía
vườn hoa an ủi phu nhân. Tiểu thư không biết ngài mất tích từ tối qua đến giờ,
Tanaka-dono đã cử hơn năm mươi anh em đi tìm ngài. Thật may mắn tiểu thư đã về
nhà, ngài mau mau vào gặp Tanaka-dono cùng phu nhân đi ạ.”

Hanase gật gật đầu, quay lại nhìn Yaki nói: “Đi thôi, chúng ta đi vào gặp cha
mẹ ta trước.”

Yaki ngoan ngoãn gật gật đầu rồi bẽn lẽn đi theo, hai người kia thấy Yaki là
tiểu thư dẫn vào cũng không dám hỏi nhiều, hơi tránh sang một bên nhường đường
cho đại tiểu thư vào trong. Đợi Hanase và Yaki đi xa, hai người mới chụm đầu
lại to nhỏ nói: “Đại tiểu thư tại sao lại dẫn tên nhóc đó vào cùng? Có khi nào
là bạn trai của tiểu thư không?”

“Không thể nào, bạn trai của tiểu thư ít nhất cũng là vị công tử nhà giàu nào
đó chứ, ngươi không nhìn tên nhóc kia mặt non búng ra sữa, quần áo thì rách
nát sao? Ta đoán chắc là Đại tiểu thư mới thu nhận một tên đệ nào đó để sai
bảo thôi.”

“Cũng đúng, trước công tử nhà Ishii đã từng đến đề thân, mà Tanaka-dono không
đồng ý, ta nhìn tên nhà Ishii đó trông hệt như tên dâm côn, ánh mắt dâm tà đó
ta nhìn vào cũng thấy lạnh người, may mà Tanaka-dono từ chối nếu không thì ta
thật sự lo sợ Đại tiểu thư bị hắn dày vò chết mất.”

“Suỵt, việc này không nên nói nữa, tên Ishii đó ta nhìn cũng chán ghét chứ
đừng nói là ngươi. Chúng ta tiếp tục, nãy ngươi thua ta bao nhiêu?”

Hayase và Yaki đi vào trong căn biệt thự, một đại đạo lát gạch hoa phẳng lỳ
bóng loáng rộng, cả hai bên đều có vườn cây, bên trái thì có một hồ nuôi cá
rộng lớn với mấy hòn non bộ. Hayase vừa đi vừa dặn Yaki không cần phải lo lắng
gì cả, hai người vừa vào trong nhà đã thấy ngồi đông đảo người, hơn chục người
đang ngồi nháo nhào nói chuyện đánh bài bạc, Hayase vừa vào đến cổng họ thấy
Hayase cũng giống như hai người ngoài kia. Đồng loạt dừng mọi việc lại đứng
lên cúi gập người chào: “Đại tiểu thư đã về!!”

Hayase phẩy tay, rồi nói: “Cho một người, đưa người đằng sau ta đi thay đồ.
Nhớ kĩ là áo sơ mi trắng và quần âu.”

Rồi quay lại nói: “Yaki, ngươi đi thay đồ trước đi, ta cũng cần chuẩn bị, xong
thì đứng đây đợi ta.”

Nói xong quay lưng đi bên phải bước lên cầu thang lên lầu, còn Yaki thì đứng
im nơi đó rơi mồ hôi, hắn thầm nghĩ: “Hayase a Hayase, ngươi để ta một mình
nơi này là muốn giết ta à?”

Hơn chục cặp mắt nhìn chằm chằm hắn, một người mặc vét ở trong mặc một sơ mi
đen phanh nút áo đầu, tóc vuốt ngược ra sau trên má có một vết sẹo đi lên
trước mặt Yaki nói: “Ngươi đi theo ta.”

Rồi quay ra hét: “Làm việc của tụi bây đi, nhìn cái gì nhìn hoài thế, khách
đến nhà phải như nào hả??”

Cả chục ngươi mới thôi nhìn ngồi xuống, một lát sau lại ồm ồm cười nói oang
oang. Yaki thì đi theo người mặt sẹo kia vào một phòng ở tầng này. Yaki thấy
căn phòng ở rất đơn sơ, một cái giường, một cái bàn cùng một tủ đồ. Trên tường
thì treo một bức tranh nghệ thuật là một người phụ nữ ôm kiếm đứng dưới cây
hoa anh đào, Yaki nhìn đến mê mẩn, rất đẹp và nghệ, từng nét bút đến cách lên
màu đều ổn, nét bút thì nhẹ nhàng uyển chuyển, màu thì mỹ lệ dịu dàng, hai thứ
quyện vào nhau làm Yaki thấy tâm hồn buông lỏng.

“Sao? Đẹp mắt không?” Một giọng nói hữu lực ồm ồm vang lên đằng sau. Yaki quay
người lại thấy người đàn ông đó đang cầm một bộ quần áo, ánh mắt hắn tự nhiên
tinh minh nhìn Yaki. Yaki thì cũng nhìn chằm chằm hắn buột miệng nói: “Bức
tranh đẹp lắm ạ.”

Người đàn ông cười haha tiếp lời: “Tất nhiên là rất đẹp, đây là bức tranh vợ
ta vẽ mà.” Rồi cầm quần áo đưa cho Yaki nói: “Thay quần áo đi, nhìn ngươi như
tên ăn mày vậy.”

Yaki nhận lấy quần áo, ngây thơ một câu đáp: “Thì ta là ăn mày mà?”

“Khụ khụ…” Người đàn ông kia ho sặc, không biết nói gì hơn đành phẫy phẫy tay
rồi đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Yaki thì không hiểu tự nói: “Ta thật sự là ăn mày có được không?.”

Rồi hắn lấy cái túi cũ để lên giường rồi cởi bỏ bộ quần áo rách nát của mình,
xong mặc vào bộ đồ mới. Áo sơ mi cùng quần âu, Yaki cầm lấy cái túi cất vào
túi quần rồi nhìn gương ở tủ thấy thật không tin nổi đây là mình.

Yoruki giờ mới cất tiếng: “Ái chà, đúng là người đẹp vì lụa mà, Yaki-sama,
trông người ra dáng đàn ông lắm.”

Yaki chỉnh chỉnh lại cổ áo, rồi mở cửa phòng đi ra. Thấy người đàn ông mặt sẹo
kia đang đứng dựa lưng vào tường, nghe thấy tiếng mở cửa hắn quay đầu ra thấy
Yaki, gật gật nói: “Ổn đấy.”

Rồi quay ngươi đi trước, Yaki theo sau về lại đến đại sảnh ở trong nhà. Đi đến
nơi, Yaki vẫn chưa thấy Hayase đâu, phải chờ 5 phút mới thấy Hayase từ cầu
thang đi xuống, nàng mặc một bộ kimono màu hồng phấn nhẹ nhàng, tóc thì đã búi
gọn lên dùng ba cái châm cài nhẹ, dáng đi nhẹ nhàng chậm rãi không vội không
gấp.

Yaki nhìn chằm chằm vô Hayase, Hayase thấy hắn nhìn mình thế cũng nhẹ mỉm cười
nói: “Nhìn gì chứ, đi nào, ra sau vườn gặp cha và mẹ ta.”

….

Hai người đi được một lúc thì đến một vườn cây, ở giữa đó có một cái bàn gỗ,
lúc này đang có hai người ngồi đó. Một người phụ nữ thì khóc sướt mướt, một
người đàn ông thì đang ra sức vỗ vỗ lưng phụ nữ an ủi nàng.

Hayase nhẹ nhàng tiến lên trước, cất tiếng chào hỏi: “Otou-san, Okaa-san.”

“A…” Người phụ nữ kia giật mình quay người lại, nhìn thấy đúng là con gái mình
trở về, vội vàng đứng lên chạy nhanh đến ôm Hayase vào lòng rồi xoa xoa đầu
nàng: “Hayase-chan, con đi đâu vậy hả? Con biết là để cha mẹ lo lắng lắm
không?”

Người đàn ông cũng đứng lên nhìn Hayase định nói gì đó nhưng để ý Yaki ở sau
lưng thì nhíu nhíu mới hỏi: “Hayase, đằng sau con là ai?”

Mẹ Hayase lúc này cũng mới để ý đến Yaki, buông lỏng Hayase ra hỏi: “Đây là ai
vậy, Hayase?”

Hayase gỡ đầu ra đưa tay về hướng Yaki giới thiệu với cha mẹ mình nói: “Đây là
Yaki, là chồng tương lai của con.”

“Ự…” Yaki nghe Hayase nói, tí thì chết nghẹn, hắn đờ mặt trợn mắt lên nhìn
nàng. Còn cha mẹ Hayase thì ngỡ ngàng nhìn Hayase rồi lại quay sang nhìn Yaki.

Cuối cùng cha Hayase lên tiếng nói: “Hayase, con giải thích đi. Cha muốn nghe
toàn bộ, từ tối qua con mất tích đến chuyện con mang về cho bố một thằng con
rể này.”


Cực Phẩm Yakuza - Chương #7