… Yaki vội vàng niểm “Triển”, ngay khi niệm xong, vòng tròn bắt đầu khởi động,
chậm chạp dần dần tiến đến nhanh, ầm ầm từng tiếng động. Vòng tròn xoay nhanh
đến tận cùng rồi lại chuyển dần về chậm. Cuối cùng là dừng hẳn, kim chỉ trên
vòng tròn vào đúng ô màu trắng.
Yoruki nhìn lắc lắc đầu, vận may cũng thực sự kém. Còn Yaki thì tẽn tò mặt
nghệt ra, hắn không ngờ lần đầu tiên của mình cứ thế mất đi, vào ô màu trắng
bình thường nhất… ư ư… thế này sao cho phải a…
Yoruki phẩy phẩy tay nói với Yaki: “Niệm -Thu- xem được cái đồ gì đi, dù là
màu trắng cũng rất có ích với ngươi đó tiểu quỷ.”
Yaki nghe theo liền niệm, một món đồ dần dần hiện ra, là một thẻ kim loại màu
trắng lấp lánh, bốn góc được trang trí hoa văn đẹp đẽ còn ở giữa ghi dòng chữ:
“Sức khoẻ thêm 5 điểm.”
Yoruki ghé lại nhìn, nàng ồ lên: “Cũng tạm ha, sức khoẻ đối với con người rất
trọng yếu mà. Đừng khinh 5 điểm này ít ỏi, nhưng là vĩnh viễn. Con người
trưởng thành điểm sức khoẻ bình thường là 100, với người tập luyện võ hay tập
thể thao thì là 120 cao nhất là 200, còn ngươi còn nhỏ tuổi nên chắc tầm 40 45
gì đó. Cao tuổi tầm 40 trở đi thì mọi thứ sẽ bị giảm dần, càng cao càng giảm.
Mà ngươi thì không lo, có ta giúp ngươi, ngươi sẽ không lo về già ốm yếu đâu
ha.”
Rồi nàng vỗ tay nói: “Tiếp tục đi.”
Yaki lại niệm, rồi lại nhìn vòng tròn xoay xoay, đến cuối cùng kim chỉ về ô
màu Lục, lần này vận may có vẻ cứng cỏi hơn chút. Yaki thu được một tờ thẻ màu
lục, ở trên ghi: “Karate - trung cấp.”
Yoruki nhìn nhìn rồi giải thích: “Karate chắc ngươi hẳn cũng nghe nói, là một
môn võ truyền thống của vùng Okinawa, bao gồm cả đấm - đá - cùi chỏ - lòng bàn
tay mở - đầu gối. Tờ thẻ này sẽ giúp ngươi hiểu và tinh thông Karate ngay lập
tức. Như thể ngươi tập luyện môn võ đó đã lâu. Trở nên thuần thục như ăn cơm
uống nước hàng ngày vậy. Có cái thẻ này, ít ra cuộc sống sau này của ngươi
cũng không chật vậy lắm đâu. Cố gắng ha!”
Yaki hai mắt toả sáng, hắn cũng từng nhìn một người đàn ông cao to từng đánh
bay ba tên côn đồ trên phố, chỉ cần mấy phát đấm đá đã khiến bọn côn đồ đó gục
ngã không dậy nổi, thật sự rất lợi hại. Hắn cũng từng mơ ước nếu mình được đi
học võ thì giờ đã không bị tên Desugi đó đè đầu cưỡi cổ suốt những năm tháng
khổ sở ăn mày từng đồng một.
Vừa nghĩ tới đây, hắn đã nắm chặt hai tay lại. Yoruki nhìn hắn như thế, quay
người đứng trước mặt hắn, tay giơ lên vỗ vỗ má hắn nói: “Nào nào, Yaki, ngươi
đừng trở nên như thế, cái chuyện đó không đáng để ngươi trở nên hận thù đâu,
chỉ cần giáo huấn hắn một cái là xong. Nhưng giáo huấn hắn xong, hắn gọi người
đến đông đảo, ngươi liệu có chống đỡ được không?”
Yaki nghe vậy, bừng tỉnh cả người, hai tay nắm chặt lại trở ra, khuôn mặt trở
nên buồn phiền, thở dài nói: “Vậy ta phải làm sao đây? Yoruki.”
Yoruki nhẹ nhàng cười, lại khoanh tay vào nói: “Ngươi đã từng nhẫn mấy năm,
thì giờ nhẫn tiếp đi, đợi đến một ngày đủ năng lực thì đi giáo huấn hắn. Đánh
đến hắn chừa thì thôi. Ngươi nên học chữ nhẫn, nhẫn đến khi ngươi đủ năng lực,
ngươi liền có thể bật ngược lại. Chỉ chờ một cơ hội, ngươi sẽ lật được tình
thế. Nhẫn là chữ rất hay, ta rất thích chữ nhẫn này.”
Yaki thở dài nói: “Phải, ta đã chịu đựng mấy năm, cũng không nhất thời mà làm
lỡ cả đời được. Hậu quả xấu nếu bị chục tên côn đồ vây quanh thì không phải ta
nhỏ bé chịu nổi.”
Yoruki bất ngờ ôm hắn vào lòng, tay xoa xoa dịu đầu tổ quạ của hắn nói: “Đúng
đó, Yaki-sama, vậy ngài mới có thể trở thành chủ nhân của ta, Yoruki này
được.”
Yaki mặt mũi đỏ cả lên, ngẩng mặt lên, thẹn thùng nói: “Yoruki, ngươi thả ta
ra có được không…?”
“Ui chao, ngài đỏ mặt đó ư, thật dễ thương quá đi!!” Nói rồi Yoruki ôm Yaki
chặt hơn, rồi lắc lắc xoay xoay người, Yaki cũng thật sự say, sao cô nàng này
bình thường lạnh lùng giờ lại nồng nhiệt vậy không hiểu.
Cảm thấy chơi đã đủ, Yoruki mới thả lòng Yaki ra rồi nói: “Yaki-sama, thời
gian đã đến. Trời bên ngoài đã sáng rồi, ngài cần thức dậy đón chào một ngày
hoàn toàn khác với những ngày ngài đã trải qua. Yoruki luôn luôn ở bên ngài,
chỉ cần ngài niệm trong đầu, Yoruki sẽ xuất hiện giải đáp cho ngài mọi vấn
đề.”
Rồi nàng lấy hai tay ốp vào má Yaki trước sự ngạc nhiên của hắn, rồi dần dần
tiến đến, Yaki hai mắt nhìn chằm chằm, cuối cùng khi mặt Yoruki thực sự áp sát
rất gần, hắn vội vàng nhắm chặt mắt lại.
…
“A…” Yaki chờ không có sự việc gì xảy ra, mấp máy mở đôi mắt ra, hắn lại nhìn
thấy đường phố nhộn nhịp hàng ngày hắn từng thấy. Hắn cúi đầu xuống thấy hắn
vẫn mặc một bộ đồ cũ nát hàng ngày, hắn thở phù, có lẽ đó chỉ là một giấc mơ,
một giấc mơ kì cục.
“Yaki-sama, đừng phũ bỏ sự tồn tại của ta thế chứ!” Một giọng nói gắt gỏng
vang lên trong đầu Yaki, hắn bàng hoàng định nói ra tiếng thì giọng nói đó
vang lên: “Chỉ cần nghĩ trong đầu là được, không cần nói ra miệng đâu.”
Yaki im bặt miệng lại, nghĩ nói: “Ra không phải mơ, ta vẫn chưa thấy ta khoẻ
mạnh hơn gì hết. Từ năng lực của hai cái thẻ đêm qua.”
Yoruki bật cười khanh khách, nàng nói: “Chủ nhân, đợi chút.”
Yaki bỗng nghe được giọng nói số hoá: “Đang truyền năng lực: Sức khoẻ + 5,
Karate - trung cấp.”
Dần dần Yaki cảm thấy cả người mình đầy ặp sức mạnh, hắn cảm thấy cơ thể có
chút thay đổi, sờ sờ xuống người thì thấy có chút to ra. Ồ là thật, Yaki mừng
rỡ, rồi hắn lại cảm thấy đầu mình hiện ra những tri thức Karate, các miếng đòn
hay các chiêu thức, rồi góc độ ra chiêu cho đúng đều hiện ra trong đầu hắn.
Yaki mừng rỡ, đây rồi, từ giờ hắn có thể bảo vệ lấy thân thể mình, không lo bị
bắt nạt ức hiếp nữa.
“Yaki-sama, ngài vẫn cần luyện quyền qua một lần cho đỡ bỡ ngỡ đó.” Yoruki nhẹ
nhàng lên tiếng nhắc nhở Yaki, nàng thấy một đứa trẻ 14 tuổi thì chắc nhận
được những thứ này cũng nhảy cẫng lên, đâu yên tĩnh như chủ nhân mình.
...