Nhiệm Vụ Đầu Tiên


Yaki nghe Yoruki, vội vàng đứng dậy móc túi lấy một ít tiền còn lại của mình
ra mua lấy hai chiếc bánh bao ăn lót bụng rồi rời khỏi nơi đây. Hắn nhớ được
gần đây có cái khuôn viên cũng không có người qua lại mấy, liền định nơi đó
làm nơi tập luyện. Vừa đi thản nhiên vừa nhấm nuốt từng ngụm bánh bao, Yaki
hừng hực tinh khí thần, không còn chán chường như những ngày trước.

Cuối cùng đi bộ gần 1 cây số, rẽ phải rồi rẽ trái Yaki mới thấy được khuôn
viên đó, hắn đi vào trong bãi đất đứng đó lặng người. Hắn hồi tưởng lại những
kinh nghiệm lĩnh hội được từ thẻ Karate, liền nhẹ nhàng khởi động thân thể,
hắn biết phải làm nóng thân thể trước đó mới có thể chính thức đánh quyền. Dần
dần hắn đứng vào thế tấn, tụ lực xuống hai chân rồi dần hạ thấp thân thể xuống
gập đầu gối, hai tay nắm chặt thành nắm đấm đặt ở hai bên hông. Rồi hắn ưỡn
ngực về phía trước, mắt nhìn thẳng rồi hít thở đồng đều. Yoruki lúc này nghĩ:
“Không tệ, trung bình tấn làm được rất khá. Nhưng không biết Yaki-sama chịu
được bao lâu?”

… Thời gian dần trôi qua từng phút, được 10 phút thì Yaki vẫn đứng tấn yên ở
đó, rồi hắn bắt đầu thu thế. Bỗng nhanh như chớp đấm ra phía trước một quyền,
rồi gập tay lên cùi chỏ bổ lên, đánh sang ngang lấy lực xoay người giơ chân đá
cao một nhát. Rồi hắn dựa theo trí nhớ đánh thêm vài chiêu thức. Cứ như vậy
đánh xong một lượt, hắn cảm thấy cả người đều lên thần, từng giọt mồ hôi chảy
xuôi từ trán xuống.

Đánh được vài lượt, hắn thở dốc rồi lăn đùng ra nằm ở giữa sân khuôn viên,
Yaki thật sự rất vui, cảm thấy chưa bao giờ khoẻ mạnh như thế này. Mệt mỏi
nhanh chóng bủa vây hắn, hắn thấy thực sự rất khát nước liền tìm lấy một nhà
vệ sinh công cộng vào đó lấy ít nước dùng.

Yoruki lặng yên nhìn tất cả, nàng cũng biết bây giờ là thời kì khởi đầu, mọi
thứ cần có thời gian, nên đành để hắn ăn khổ một chút vậy, dù sao trước đây
hắn cũng là thế rồi.

Yaki uống nước lã xong, cảm thấy đỡ khát hơn hẳn rồi hắn tìm một cái ghế trong
công viên, ngồi đó tĩnh lặng. Hắn chợt nhớ ra một điều nên phải hỏi Yoruki:
“Yoruki, trước ngươi nói có nhiệm vụ, nhưng sao giờ vẫn chưa có?”

Yoruki khoanh tay đứng trong không gian chủ thể, ngẫm nghĩ một hồi nói: “Yaki-
sama, sẽ không quá lâu. Nhiệm vụ đầu tiên của ngài cũng sắp tới rồi.”

Yaki nghe vậy cũng không buồn hỏi gì nữa, hắn đành chán ngán ngồi một chỗ,
bỗng dưng nhận ra mình cũng thật rảnh rỗi, không có việc gì để làm, hắn bỗng
chợt sáng ra: “Yoruki, hay ngươi dạy ta cách viết chữ đi.”

Yoruki ngớ người, nàng không nghĩ Yaki sẽ có yêu cầu này, nhưng nghĩ lại thì
giờ là thời điểm hắn nên học tập rồi nên đáp ứng hắn: “Tốt, vậy chúng ta bắt
đầu từ bảng chữ cái nhé.”

Yaki nhắm mắt tĩnh lặng ngồi đó, nhưng thực chất tâm thần lại ở trong chủ thể,
vừa ngồi nghe Yoruki chỉ dạy. Hắn không thể không bội phục Yoruki, đúng là hệ
thống có khác, thích có gì có cái đó, nàng dạy hắn dùng ngón tay viết chữ trên
không, nàng bảo chỉ có ở không gian chủ thể mới làm được như thế. Còn Yoruki
thì rất thoả mãn, dạy Yaki cũng không tốn thời gian lắm, nhưng cũng thấy là lạ
ở tư vị làm giáo viên, cảm giác cũng rất tốt, có thể đánh đòn Yaki mỗi khi hắn
viết sai, hắc hắc, nhìn mặt hắn xịu xuống thấy mà dễ thương quá đi.

Dần dần, hai người người dạy người học thời gian trôi qua cũng nhanh. Yoruki
dạy cuối cùng một chữ cái rồi mới nói: “Hôm nay đến đây thôi, Yaki-sama. Bên
ngoài trời đã tối rồi, ngài cũng nên đi nghỉ ngơi thôi.”

Yaki lúc này nhìn mấy ngón tay mình sưng vù vù, hắn hậm hực nhìn Yoruki, nhưng
lại không dám nói gì, ai bảo cô nàng là giáo viên của mình đây.

Hắn nhắm mắt lại, mở mắt ra nhìn thì đã quay trở lại khuôn viên. Một tiếng kêu
“ọt ọt” vang lên, Yaki sờ sờ cái bụng mình, thở dài một hơi, thầm nghĩ không
xong khi số tiền còn lại của mình chỉ còn có mấy chục ¥, không đủ sống qua
ngày mai nữa. Hắn vò vò cái đầu của mình, cuối cùng hết cách rồi, chậm chạp
đứng dậy định rời đi. Bỗng hắn nghe thấy tiếng động lạ ở khu rừng đằng sau
mình, một tiếng hét thất thanh nhưng vừa vang lên lại bị cắt ngang, khu rừng
lại trở lên yên ắng.

Yaki sờ sờ tóc, có chuyện xảy ra vậy ta? Hắn tò mò liền đi tiến về hướng phát
ra âm thanh, nhẹ nhàng len lủi đến gần. Càng tới gần hắn càng nghe thấy một âm
thanh gì đó rất quái lạ. Cuối cùng đến trước mắt hắn nhìn thấy một người đàn
ông đang đè lên một người phụ nữ, hắn kì quái nhìn hai người họ.

“A...a… Ưm, ưm ưm!!”

“Im miệng, con đ* này!!”

“A...a…”

“Ồ, thuốc ngấm nhanh vậy sao, haha, không uổng công lão tử bỏ tiền tươi ra
mua. Haha!!”

“Con đ, mày đang tự nhấp đó à? Haha, nhấp nữa đi, đúng rồi, tốt lắm đồ đ!!”

Yaki trợn mắt nhìn phía trước cảnh tượng, hắn không ngờ lại có người gan lớn
đến thế, hắn thầm nghĩ: “Hừm, giữa đêm khuya vắng thế này, lại dám làm mấy thứ
đồi bại đạo đức đó ở đây sao. Tởm lợm!! Đúng là không ra gì mà!!”

Bỗng hắn nghe một tiếng “Ting” rồi một cái bảng hiện lên trong đầu hắn: “Nhiệm
vụ tự hành - giải cứu cô gái trước mắt đang bị kẻ xấu cưỡng hiếp - thưởng :
50Exp và 2/10 mảnh vòng tròn.”

“Ồ nhiệm vụ!!” Yaki trợn mắt, tại sao lại vào đúng thời điểm này lại có nhiệm
vụ nha, Yoruki lúc này lạnh lùng cất tiếng: “Yaki-sama, nhiệm vụ có rồi thì
làm đi nha, đừng chần chừ nữa, nếu không ngươi hiểu hậu quả đó.”

Nghe như mùa đông giá rét khiến Yaki lạnh cả sống lưng, hắn nhanh chóng quyết
định rồi tay mò mò phía bên cạnh mình xem có gì làm vũ khí không.

“A, có rồi.” Hắn cầm lấy một cành cây to rơi cạnh đó cầm lên. Rồi nhẹ nhàng
lùi lại đi vòng ra sau lưng tên thú tính kia, đang khi hắn phiêu dục tiên tử ở
núi vu sơn thì không hề hay biết nguy hiểm đã kề cạn hắn.

Yaki ổn định vị trí rồi bước ra thật nhanh chạy đến phía sau gã đó, hắn nghe
thấy tiếng động ở sau mình vừa định quay ra nhìn xem là cái gì dám phá việc
tốt của hắn thì một thanh gỗ đã hôn nhẹ vào gáy hắn.

“Bốp” một tiếng, gã thú tính kia ngơ ngơ ngác ngác chỉ chỉ về phía trước, rồi
nhắm mắt xụi lơ sang một bên. Yaki đi đến bên cạnh đó, lục lục túi quần áo gã
đó, hắn mò hết bên này bên nọ cuối cùng ra được cái ví và một túi đựng hai
viên thuốc màu hồng. Hắn để cái túi đó ở một bên, xong mở ví ra thì thấy vài
tờ 100¥, thầm nghĩ phát tài, thế này không sợ chết đói nữa rồi.

Vội vã lôi cái túi cũ kĩ trong ngực ra cất tiền vô trong, cầm cả túi nhỏ đựng
hai viên thuốc kia cũng ném vô. Xong xuôi hắn quay ra nhìn cô gái kia, cô ả
vẫn thở dốc, hai mắt lim dim, nằm im thin thít. Miệng thi thoảng vẫn phát ra
mấy tiếng kêu hơi kỳ quái, Yaki nhìn quanh thấy bộ quần áo của cô nàng, là một
cái váy ngắn cùng một cái áo cộc tay.

Hắn vội vã cầm lấy mặc vội lại cho cô nàng, nhưng quá trình thì thật sự gian
khổ hắn không thể tưởng. Không hiểu sao vừa động vào người cô nàng, thì nàng
ta lại như dồ dở, tay hết ôm chỗ này, sờ soạng chỗ kia hắn, mồm thì liên tục
kêu: “A...a, nóng quá, ta muốn, muốn nữa…”

“Đồ dở hơi…” Yaki hết nói nổi, hắn nhanh chóng mặc hết đồ cho cô nàng xong
đứng lên. Nhưng thầm nghĩ cũng không ổn lắm, chả nhẽ để cô ả nằm ở đây cùng
với tên thú tính kia sao? Không ổn a… Hắn trầm tư suy nghĩ một lúc mới nghĩ:
“Hay thuê trọ? Nhưng một đêm ở trọ mất 100¥ a, ta vừa mới kiếm được chút tiền
ăn mà…”

Yoruki lúc này thấy hắn phân vân, chậm rãi nói: “100¥ mà thôi, với cả đến đấy
sẽ có niềm vui bất ngờ cho ngài đó, Yaki-sama.”

“Bất ngờ gì cơ?” Yaki tò mò hỏi Yoruki, nhưng lại không nghe thấy nàng trả
lời, mà chỉ cười bí ẩn càng làm Yaki đầu đầy dấu ???. Thật là, bí ẩn bí ẩn cái
gì không biết nữa, Yaki thở dài một hơi, rồi hắn nhìn cô nàng kia dưới đất,
cúi người xốc đỡ nàng trên vai. “Nặng quá đi…” Yaki thầm kêu khổ.


Cực Phẩm Yakuza - Chương #4