Huynh Đệ Nhà Tông Chính


Người đăng: buingoctu1995

Chương tiếp theo mời vừa nghe《nam nhi đương tự cường》vừa đọc

~Kiêu ngạo đối mặt với những con sóng khổng lồ

Nhiệt huyết như ánh mặt trời đỏ chói

Gan như sắt thép, xương như gang luyện

Hùng trăm nghìn trượng ánh mắt xa vạn dặm

Ta cố gắng trở thành một hảo hán

Làm một hảo hán tử ngày ngày tự cường

Nhiệt huyết nam nhi còn sáng hơn ánh dương

Hey... Ha... Hư...

Để mỗi ngày ta lấy năng lượng

Đi khai phá đất đai vì lí tưởng ta vội vã

Nhìn con sóng cao lớn lại nhìn bầu trời xanh cao rộng

Ta là nam nhân đương tự cường

Ưỡn ngực thẳng vai làm trụ cột làm hảo hán

Dùng nhiệt huyết của ta bắn ra trăm nghìn tia sáng!

Làm một hảo hán tử

Nhiệt huyết dâng tràn

Sáng hơn cả thái dương!

Trước mặt của Tông Chính Ngọc Minh, Tông Chính Ngọc Nghiễn, Cơ Tinh Nha và Tần
Tuyết Thương, bày ra chính là bức tranh khí thế hùng vĩ này:

Nhiệt huyết cuồn cuộn, trong lời bài hát hùng tráng, mặt trời đỏ đang dần dần
lên cao trên mặt dất bằng phẳng, giữa thiên địa tràn đầy sức sống, trên sân
luyện đất bụi bay loạn, vạn nam nhi nhiệt huyết xích lõa nửa người trên mà
chỉnh tề đánh hết một bộ quyền, từng chiêu từng thức, khí thế hùng hồn, cương
nhu mà đều, Hêy——hêy——hêy—— tiếng hét lớn chèn vào trong lời hát, từng tiếng
từng tiếng như mãnh hổ mà vang dội đất trời, cứ coi là mồ hôi như mưa chảy
xuống, cũng không ai lén lau đi, ngược lại càng cố gắng hơn, chảy ra nhiều mồ
hôi hơn nữa. Một tiếng hô của họ đã có thể trấn động trời, một cước chân liền
dẫm phá địa, một cái huy tay liền có thể nghiền vụn vạn vật... Đây mới là hùng
uy thật sự!

Lại nhìn về phía cao đài, Tịch Thiên Âm đã cạo râu, hiển lộ ra là gương mặt
ban đầu, tuy bình phàm nhưng lại có sắc thái, thái độ nghiêm túc không thể bỏ
qua, khác với thái độ cười nheo mắt, nhút nhút nhát nhát thường ngày, ánh mắt
giống như chim ưng, sắc bén, hắn dẫn dắt một vạn đại quân huy quyền, so với
họ, đồng tác càng tôi luyện hơn, từng chiêu từng thức hành vận lưu loát, cương
nhu vừa phải, cơ thể trên xích lõa lộ ra đường nét gầy nhưng rắn chắc đang
phập phồng, cơ thịt giống như tượng khắc, cân đối mạnh mẽ. Vòng ngọc kim li
trên cổ, theo động tác của hắn mà tung bay theo, dưới dương quang chiếu xuống,
bảo thạch lóe sáng, mồ hôi chảy ra từ trên trán, rỉ ra từ da thịt màu mật,
khiến cơ thể nam tính này, thế nhưng lộ ra ánh sáng mị hoặc, chọc tới người ta
miệng lưỡi khô khốc.

... Thế cuối cùng đánh xong, Tịch Thiên Âm nhận lấy khăn vải mà Bích ném tới,
bở môi mím chặt giống như thở dài mà hô ra một ngụm khí, ánh mắt bén nhọn trở
nên lười biếng, cánh tay thon dài nhẹ lau đi những hạt mồ hôi trên cổ và trên
khuôn ngực, dưới ánh dương thế nhưng lại là một loại hưởng thụ...

Đường nhìn của tất cả mọi người đều di động theo chiếc khăn may mắn kia, hầu
kết lên xuống, xương quai xanh gợi cảm, khuôn ngực đơn bạc mà hữu lực, nhũ
châu cứng thẳng...

đọc truyện ở ~~” tiếng nuốt nước miếng diện tích rộng trên sân...

“Được rồi, tập buổi sáng kết thúc, sau bữa sáng, tiếp tục luyện quyền!” Tịch
Thiên Âm mệnh lệnh xong liền rời khỏi cao đài, đi về phía ba đồng nhi.

Binh sĩ cũng tự mình rời đi, đi ăn cơm sáng.

Nhận lấy quần áo Cổ Ngọc đưa tới, Tịch Thiên Âm vội vàng mặc vào.

“Chủ tử, ngài cắt râu đi làm gì? Đây không phải là bộ râu số 6 sao?” Cổ Ngọc
không hiểu mà hỏi.

Tịch Thiên Âm ha ha cười lớn “Làm tướng quần thì phải ra dáng tướng quân, vì
thế ta quyết định từ bỏ bộ râu số 6, cho dùng sang bộ râu số 5! Cổ Ngọc, hôm
nay ngươi giúp ta dán xong~”

“Vâng!” Cổ Ngọc gật đầu

Ha ha, người nào đó nằm mơ được dán bộ râu số 5 của mình——đại gia Trương Phi,
anh tư quét sạch nghìn quân~~ô a ha ha ha ha~

“Chủ tử có phải bị điên rồi không?”

“Không phải, chỉ là chìm đắng trong ảo tưởng của chính mình!”

“Chủ tử đáng thương!”

“...”

“Chủ tử, Hoàng thượng bọn họ tới rồi!” Huyền Bích đột nhiên bịt lấy cái miệng
của lớn của Tịch Thiên Âm nói bên tai hắn, ngón tay chỉ về một hướng.

Tịch Thiên Âm nhìn theo hướng đó, một cỗ xe ngựa bên ngoài sân luyện, có đứng
bốn người, Tông Chính Ngọc Minh ăn mặc bình thường, Tông Chính Ngọc Nghiễn,
Tần Tuyết Thương, còn có “vị hôn phu” của hắn sớm như vậy tới làm gì, người ta
còn muốn về ngủ bù nha, đây không phải là phá hỏng việc tốt của hắn sao?

“Thần tham kiến Hoàng thượng” Tịch Thiên Âm cố nhẫn cơn buồn ngủ, đi tới quỳ
xuống hành lễ, lại bị Tông Chính Ngọc Minh ngăn lại nửa đường.

“Không cần đa lễ, đây là ngoài cung” Tông Chính Ngọc Minh nói bên tai hắn,
nhiệt khí thổi vào tai khiến hắn lùi sau một bước.

Làm gì mà thân mật như vậy? Thôi chết, đã quên mất người nam nhân này là GAY
rồi? Xem ra mình phải bảo trì cự li, vừa nghĩ tới đây, Tịch Thiên Âm vội vàng
lùi sau hai bước.

“Tham kiến quốc sư~~” quay người về một người khác.

“Thiên Âm, chúng ta đã là bạn rồi, ngươi gọi ta là Tuyết Thương là được
rồi...” Tần Tuyết Thương mỉm cười, thoạt nhìn rất giống đức mẹ!

“Tuyết Thương”

“Thiên Âm, ta lúc nào có thể tới tập võ cùng ngươi vậy?”

“Ngươi không có việc gì cần làm sao?”

“Quốc sư rất là nhàn, ta lúc nào cũng có thể tới cùng ngươi học”

“Ồ, rất nhàn? Có cần trẫm thu lại cái chức vụ này?” Tông Chính Ngọc Minh oán
hận nói, dám mơ tưởng được dính bên cạnh Thiên Âm, hử hử, đêm nay phái ám sát
ra diệt hắn!

“Này... Không cần mà” Tần Tuyết Thương nhìn sắc mặt không phải tốt lắm của
Tông Chính Ngọc Minh vội vàng tự bảo vệ mình.

“Thiên Âm, dạo này thế nào? Nói cho đệ nha, Túy Hồng lâu mới có một hoa khôi
mới, rất xinh đẹp nha...” Tông Chính Ngọc Nghiễn làm một người bạn rượu thịt
quả là tuyệt đối xứng đáng, vừa thấy Tịch Thiên Âm liền vội vàng khoác vai bá
cổ nói chuyển của nam nhân, rất là đắc ý.

“Vậy sao, có xinh đẹp như huynh không?” Không tốt lành gì mà hỏi, rõ ràng biết
hắn mấy ngày này không thể đi.

“Lẽ nào huynh ở trong tim đệ là người đẹp nhất sao? Thiên Âm đáng thương của
ta~~~ đệ là tâm của huynh, đệ là gan của huynh” Tông Chính Ngọc Nghiễn đột
nhiên hai mắt lồi ra hình trái tim mà ôm chầm lấy Tịch Thiên Âm, giả vờ yếu
ớt.

Hoàng đế nào đó lúc này quyết định mục tiêu ám sát tăng thêm một người!

“Ta chết cũng không liên quan tới ngươi đúng hay không?... Ọe...” Tịch Thiên
Âm một quyền đánh người nào đó ra, nôn khan!

“Thiên Âm... Đệ có biết vừa nãy đệ gợi cảm lắm không vậy... Nhìn thấy đệ đánh
quyền ta đều chảy nước miếng... Người ta rất là muốn cùng đệ...” Người nào đó
bịt cái má bị thương “xấu hổ” mà tiếp tục nói.

“Vậy sao? Ta cũng rất muốn cùng huynh... Có thời gian rảnh đi chúng ta thử một
chút, ta trên huynh dưới” Tịch Thiên Âm cũng nghe mà hùa theo, đáy lòng quất
cho Tông Chính Ngọc Nghiễn một trận.

“Ta trên đệ dưới! Đệ đáng yêu như vậy, ở phía dưới tương đối tốt.”

“Không được, huynh đẹp như thế, ở dưới rên rỉ nhất định rất là mị...”

“Vẫn là đệ dưới...”

“Huynh dưới...”

Cuộc đối thoại càng lùng càng cấp hạn chế của hai người chọc giận người nghe,
một người trong đó trước khi hoàng đế nào đó biến thành người Saiya siêu cấp
thì lập tức lên trước “ngăn lại” đề tài loại này tiếp tục... Nhưng...

“Hai người các ngươi đều ở dưới!” Tần Tuyết Thương tách hai người họ ra hét
lớn, bộ dáng chí lí đã hoàn toàn lật đổ hình tượng tiên nữ ‘tỷ tỷ’ trong tim
Tịch Thiên Âm.

“Vậy ai ở trên?” Tịch Thiên Âm và Tông Chính Ngọc Nghiễn cùng lúc hỏi.

“Ta!” Người nào đó chỉ vào chính mình.

Tần Tuyết Thương? Ở trên... Tịch Thiên Âm và Tông Chính Ngọc Nghiễn nghĩ một
lúc, sắc mặt trắng bệch.

“Lừa các ngươi đó~” Tần Tuyết Thương đột nhiên tiếp lời.

“Hô~ dọa chết ta rồi, rõ ràng là kẻ ở dưới, cứ đòi ở mặt trên...” Tông Chính
Ngọc Nghiễn vỗ vỗ ngực, thở phào một ngụm lớn.

Tịch Thiên Âm cũng phụ họa theo “Chính thế mà, bộ dáng của quốc sư rõ ràng là
làm thụ, làm sao có thể làm công... Không có thiên lí nha...”

“Chát”

“Chát”

Hai người mỗi người ôm lấy gương mặt bị thương của mình cầu xin “Quốc sư đại
nhân đại lượng, tiểu nhân biết sai rồi!”

Tần Tuyết Thương thổi thổi bàn tay trái phải vừa mới thi bạo của mình, rất
khẳng định mà gật đầu “Biết là tốt!”

Hoàng đế bệ hạ của vương triều Tông Viện trong tình trạng không được chú ý mà
suy nghĩ, Tông Chính Ngọc Nghiễn, Tần Tuyết Thương... Trước đánh một nghìn
trận rồi mới giết... Còn là tẩm muối... Còn với kẻ còn lại, đêm nay ta nhất
định phải ở dưới người ta cầu xin “Ưm... Tha cho ta... Ta không được rồi...”

“Hoàng thượng...”

“Hoàng thượng...”

“Ngươi nói Hoàng thượng đang nghĩ gì?”

“Không biết, có phải là dạo này nóng trong... Làm sao lại chảy máu mũi thế
kia?”

“Hắn cười tới rất là * đãng nha...”

“Không có ngày nào không * đãng...”

“Không phải đang tư xuân chứ?”

Hoàng đế nào từ trong ảo tưởng tỉnh lại, liền nghe thấy lời đối thoại như vậy,
thế là...

“Im cho lão tử!!!!!!!!!”

Sau đó mặt hơi hơi hồng một chút... Suýt nữa thì lộ mất rồi... Thật nguy hiểm!

“Đừng nháo nữa...” Tịch Thiên Âm thấy sắc mặt hoàng đế không tốt, dứt khoát
chuyển chú ý sang một người không quá thích nói chuyện khác.

“Ồ~ đây là ngự tiền tướng quân Cơ Tinh Nha” Tông Chính Ngọc Nghiễn đột nhiên
nhớ tới gì đó, dùng quạt giới thiệu Cơ Tinh Nha.

“Ta biết!” Kẻ ngốc này!

“Đúng nha, ta đã quên mất hắn là nàng dâu sắp qua cửa nhà đệ” Tông Chính Ngọc
Nghiễn “ảo não” mà vỗ vỗ cái đầu.

Tịch Thiên Âm nhìn sắc mặt không tự nhiên của Cơ Tinh Nha, không nói... Nàng
dâu sắp qua cửa! Ngày mai về nhà nhất định phải hỏi rõ ràng!

“Tịch Thiên Âm” Cơ Tinh Nha gọi, trên gương mặt lạnh nhạt không có biểu tình
dư thừa “Lão già nhà ngươi hôm qua lại giục hôn rồi, tự mình quyết định ngày
mai hai chúng ta thành thân, mà cha ta đồng ý rồi.”

“Hiểu, ngày mai ta sẽ về chỉnh chết lão”

“Ta... Thích... Ngươi” đột nhiên trên mặt Cơ Tinh Nha phiếm lên màu hồng không
tự nhiên.

Cái gì?? Tất cả mọi người có mặt đều trừng lớn mắt... Cơ Tinh Nha thích...

“Không phải, ta thích nhị đệ của ngươi” nhìn bộ dạng kinh ngạc của tất cả mọi
người, Cơ Tinh Nha dứt khoát cắn răng nói ra.

“Ồ, thì ra không phải thích ta, là... Cái gì? Ngươi thích nhị đệ của ta?” Hắn
không nghe lầm chứ, tòa băng sơn này thích lão đệ phúc hắc từ sáng tới tối đều
cười kia của hắn ư?

“Ngậm miệng” Cơ Tinh Nha chau mày, có điều mặt vẫn tiếp tục đỏ.

“Mộ Viễn có vị hôn thê rồi nha, tuy rằng nó không thích, nhưng cũng là do cha
làm chủ... Đợi đã, nếu cha ta đã chỉnh ta như vậy, hắc hắc” Tịch Thiên Âm đột
nhiên nảy ra chủ ý, nhìn Cơ Tinh Nha đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, cười hỏi:

“Ngươi có muốn gả cho nhị đệ của ta không?”

Cơ Tinh Nha không có nói nhiều gì cả, chỉ là gật đầu.

“Ngày mai ngươi vẫn là gả tới đi, ta bảo đảm tân lang là tuyệt đối không phải
là ta, mà là Mộ Viễn” Tịch Thiên Âm cười nói, trong mắt tràn ngập tính kế “Nhớ
đừng có đả thảo kinh xà, tất cả do ta an bài, ngươi yên tâm đợi gả là tốt rồi,
nên giãy giụa vẫn phải giãy giụa, đừng để lão già nhà ngươi phát hiện điều gì”

“Biết rồi” tuy rằng nhìn biểu tình của người trước mặt thì sẽ có người đen
đủi, nhưng đen đủi không phải là hắn là được. Tuy rằng không thích gì đại ca
tương lai này, có điều bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào hắn.

“Ha ha... Hoàng thượng còn chưa ăn bữa sáng đúng không, đồ ăn ở đây cũng không
ngon gì, hoàng thượng và mấy vị đại nhân về cung trước đi, tảo triều cũng sắp
đến rồi” nhất thời không tìm được đề tài, đột nhiên nhớ tới canh giờ, Tịch
Thiên Âm dứt khoát thúc bọn họ về sớm chút.

“Ta không trở về, ta bồi Thiên Âm đi!” Tông Chính Ngọc Nghiễn cười tới rung
đầu, đứng ở bên cạnh Tịch Thiên Âm.

“Đệ không tham gia tảo triều ư?” Tông Chính Ngọc Minh dùng ánh mắt “ngươi dám
nói phải ta sẽ giết ngươi” nhìn người nào đó đang nhàn nhã bên cạnh.

“Hôm nay hơi mệt, dạ dày rất đau” người nào đó đột nhiên ôm chỗ đau, đáng
thương mà nói.

“Chỗ huynh ôm là bụng!” Tịch Thiên Âm lành lạnh chỉ ra.

Người nào đó tay run lên, lập tức dịch lên trên mấy phân “Xin lỗi, nó... Rũ
xuống rồi!”

Tông Chính Ngọc Minh nhìn hắn, nổi lên mấy sợi động mạch, nghiến răng nghiến
lời nói “Có, cần, tuyên, ngự, y, không?”

“Không cần, đệ ở chỗ Thiên Âm nằm một lúc là được, Hoàng huynh ngươi vẫn còn
phải tảo triều, thần để không tiễn được rồi” nói xong, giả vờ rất yếu ớt mà
dựa vào vai Tịch Thiên Âm, sau dó “dịu dàng” mà nhìn người kia nói

“Thiên Âm, đệ cũng sắp phải đi rồi, huynh cũng thuận tiện tiễn đệ...”

“Biên giới cũng không xa, nửa tháng là cũng trở về rồi” giả vờ cái gì hả,
không phải là muốn lén lười không tảo triều sao, còn lấy hắn mượn cớ, làm cứ
như là sinh li tử biệt vậy.

“Vỗ lâm đại hội tháng sau tại Ương triều——”

Người nào đó còn chưa nói xong, đã bị Tịch Thiên Âm một tay bịt miệng lại.

“Hoàng thượng, ta thấy cơ thể của lục vương gia không tốt, không bằng ở lại
trướng của ta nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ta cũng muốn thắt chặt thêm tình
huynh đệ với huynh ấy” Tịch Thiên Âm dùng tần số nhanh chóng mà chớp đôi mắt
to thiện lương rất là a dua mà nói, sau đó dùng dư quang khóe mắt hung hăng
trừng hung thủ sắp tiết lộ bí mật của hắn một cái, người kia chỉ để lại đôi
mắt “vô tội” nhìn hắn.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của lão già, tới Ương triều chơi, suýt
nữa bị tên này phá hoại.

“Đại hội võ lâm... Ngươi coi trẫm là kẻ điếc?” Tông Chính Ngọc Minh động mạch
bạo nổi, giống như trừng cừu nhân mà trừng cái kẻ nói dối không đỏ mặt Tịch
Thiên Âm.

“Ha ha ha ha... Ai dazz, lục vương da, dạ dày đau lắm à, vậy ngươi đi nghỉ
đi... Hoàng thượng, ngài nên về cung trước đi, thần còn cần phải ăn sáng, thứ
cho thần không thể tiễn xa” Tịch Thiên Âm phóng cho người sắp bị hắn bóp tới
nghẹn thở trong lòng một ánh mắt tàn bạo, “lo lắng” mà nói.

“Phải a...” Người nào đó hiểu ý, lập tức ôm lấy cái dạ dày bị sệ xuống mà chạy
té khói về trong trướng của Tịch Thiên Âm.

Coi như ngươi biết khôn! Đương nhiên, không thể bỏ qua ánh mắt muốn lườm thủng
người của vị hoàng đế nào đó sau lưng.

“Hoàng thượng, nếu đã như vậy, mấy người cũng nên về trước đi” Tần Tuyết
Thương ngoài dự liệu, rất là công khai mà sải một bước chân tới phía bên Tịch
Thiên Âm, đổi khách thành chủ mà nói với Hoàng đế bệ hạ.

“Ngươi cũng hơi mệt?” Hoàng thượng niết chặt nắm tay, trừng chết hai người bọn
họ.

“Hắc hắc~” hai người rất là ngấm ngầm mà cùng đáp lại nụ cười.

“Tinh Nha, đi!” Hoàng đế cuối cùng cắn răng cắn lợi, nhân lúc mình còn chưa ra
tay thì vội vàng rời đi. Dù sao thứ đêm nay có chính là thời gian hành hạ
người kia!

Hoàng đế bệ hạ đáng thương có lẽ còn không biết đêm nay sẽ là ai hành hạ ai
nha!

Nhìn xe ngựa rời khỏi, Tịch Thiên Âm lập tức nói với Tần Tuyết Thương “Quốc sư
à~, ngài thật là khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác nha!”

“Ô ha ha ha

” Tần Tuyết Thương cười giống như một phù thủy “Dù sao ta trên triều đình cũng
là đứng không ở một chỗ không mở mồm, trong cung cũng rất nhàm chán, không
bằng ở lại đây chơi với các ngươi~”

Hình tượng tiên nữ trong lòng người nào đó triệt triệt để để mà bị hủy diệt,
theo gió bay đi, không còn bóng dáng, chỉ để lại một quốc sư phù thủy cười rất
là tà ác.

Sẩm tối, gà trống sắt, thanh oa, tới cả bánh trôi cũng tới rồi...

Nhất thời đại trướng trong quân doanh của Tịch Thiên Âm vô cùng náo nhiệt a

~~ “Thiên Âm, ta rất là nhớ ngươi” bánh trôi——Tông Chính Ngọc Mặc, búp bê tám
tuổi tròn tròn mập mập dáng yêu vô cùng, vừa tới liền đẩy Ngọc Nghiễn đang
ngồi bên cạnh Tịch Thiên Âm ra, chồm vào lòng hắn, quả nhiên là đã sử dụng tất
cả nỗ lực.

“Ta vẫn là lục ca của đệ nha, không biết lớn nhỏ~” Tông Chính Ngọc Nghiễn chốc
lát nhảy lên rất cao, gõ hết mình vào cái đầu nhỏ của bánh trôi trong lòng
Tịch Thiên Âm.

“Mấy người sao lại tới?” Tịch Thiên Âm hỏi Thanh oa và gà trống sắt phía sau
bánh trôi.

Thanh oa——Tông Chính Ngọc Kiếm lập tức trả lời “Tiểu cửu nói ngươi sắp đi đánh
giặc, liền kéo bọn ta tới tiễn ngươi. Vốn định tới tửu lâu mua chút rượu thịt
tới, nhưng tam ca nói ngươi ở chỗ này có, không cần mua nữa!”

Thật không hổ là gà trống sắt! Tới cái này cũng tiết kiệm!

“Ai bảo ngươi gọi một chút, liền muốn 10 vò trần niên nữ nhi hồng! Ai mà trả
nổi?” Già trống sắt——Tông Chính Ngọc Thư không chút đỏ mặt mà phản bác, một
chút cũng không khách khí người ta nói hắn bủn xỉn.

Nói ba người này, cũng là quen sau khi kết bái với Ngọc Nghiễn, những ngày
tháng đó rất là mơ hồ, cũng không phát hiện bọn họ cư nhiên là vương gia, chỉ
là đệ tử phú gia từ đâu tới thôi.

“Tam ca là gà trống sắt... Vẫn là Thiên Âm tốt... Thiên Âm, ngươi thơm ta một
chút, ta sẽ biến ra mười vò nữ nhi hồng cho ngươi...” Bánh trôi chỉ chỉ cái
miệng nhỏ hồng nhuận của mình, ha ha cười nói.

“Thiên Âm, đệ vẫn chưa phải là luyến đồng đi, không thì thơm ta là được rồi,
ta đi mua mười vò cho đệ...” Ngọc Nghiễn nhiễu ở một bên.

“Bỏ đi nào, cũng không ngại ghê tởm!” Tịch Thiên Âm ghét bỏ mà trừng y một
cái.

Người nào đó ủy khuất mà “trừng” lại một cái, nói “Người ta là không ngại nam
nữ, chỉ có đệ là không ăn ta!”

“Thế~ vô sỉ” Tịch Thiên Âm vừa mắng vừa vùi đầu, thơm thơm lên cái miệng nhỏ
có mùi sữa thơm của bánh trôi, sau đó nói “Bánh trôi, đi mang rượu tới đây”

“Thiên Âm thơm ta rồi, miệng của Thiên Âm rất thơm” bánh trôi chốc lát đã nhảy
ra khỏi lòng Tịch Thiên Âm, hoan hô mà vọt ra ngoài trướng.

“Thơm ư? Vậy ta cũng thử xem?” Ngọc Nghiễn đô cái miệng hướng tới.

“Cút!” Tịch Thiên Âm một cước đá y ra.

“Vẫn thật sự hạ được thủ ư ~” người nào đó ôm cái mông than thở.

Lúc này, bánh trôi dẫn theo mấy binh sĩ đi từ ngoài trướng vào, trong tay mỗi
người có xách hai vò nữ nhi hồng, đặt trên đất rồi rời đi.

Buổi tối, mọi người nâng chén uống vui vẻ, không say không về, Tịch Thiên Âm
và Ngọc Nghiễn lại hợp ca bài hỉ tương phùng, mọi người trở nên vui vẻ, người
kia dưới yêu cầu của mọi người thì cởi thượng y luyện quyền pháp buổi sáng.

...

Vào đêm, ánh nến bập bùng, nước mắt nến chảy, hôm nay Tịch Thiên Âm chỉ uống
vài chén, hầu hết là biểu diễn, vì thế không có say bí tỉ gì, ngủ một lúc cũng
liền tỉnh rồi.

Vừa mở mắt ra——trên ngực là thứ gì vậy?

Quả cầu thật lớn... Đây không phải là cái đầu sao? Hình như là Ngọc Nghiễn.
Lại nhìn kĩ thêm một chút, kẻ này thế nhưng nằm sấp lên mặt lên bên nghiêng
người hắn ngủ, đầu gối lên ngực hắn, trong miệng thế nhưng còn ngậm đầu nhũ
hắn!? Lại nhìn xuống dưới, dưới người còn có một kẻ, là bánh trôi úp sấp lên
đùi hắn, cái đầu nhỏ còn gối lên đùi hắn, nước miếng còn trực tiếp chảy lên
chỗ bộ vị quan trọng của hắn!

Nhẫn lại phẫn nộ trong lòng, mỗi tay xách một kẻ ném ra hai bên, nhìn kĩ tiếp,
đầu giường còn có Tần Tuyết Thương y phục bán lộ ánh mắt sợ hãi tới thần tiên
cũng không giữ được, trên cột giường còn có Thanh oa đang dựa vào và ôm một vò
rượu ngủ ngày o o, còn có gà trống sắt ngủ dưới chân giường tới tới cả giấc mơ
cũng không quên mò xoa túi tiền vàng trong lòng mình.

“Ngươi đâu!” Vừa xuống giường, Tịch Thiên Âm liền chạy ra ngoài trướng.

“Tướng quân có gì phân phó?” Một binh sĩ thủ đêm ở ngoài hỏi.

“Đóng gói mấy người này gửi về phủ của chúng!”

“Tướng quân, bọn họ là...?” Bĩnh sĩ vẻ mặt ngơ ngác.

“Vậy gửi về hoàng cung, sẽ có người nhận” Tịch Thiên Âm vỗ vỗ trán, thở dài.

“Tướng quân, Hoàng thượng truyền khẩu dụ tới, nói có quân tình thương lượng,
muốn ngài đi hoàng cung một chuyến...”

“Quân tình ư? Được... Tìm mấy người cùng ta gửi mấy kẻ này về cung” thuận
đường, thuận đường.

Muộn như vậy rồi, còn có quân tình thương lượng, kháo! Con rùa nào đệ quân
tình cho Hoàng đế? Cứ như không báo ngay thì chết ngay đêm nay vậy, nếu đợi ta
tra ra là ai sẽ không bứt lông tiểu đệ đệ của hắn mới lạ!

Người nào đó trong Hoàng cung đột nhiên cảm thấy hạ thể có chút hiện tượng đau
nhói, hoài nghi mà nghĩ rồi nghĩ, nhất định là tiệu đệ đệ quá hưng phấn mà
thôi.

“Hắc hắc” nhìn cái bình nhỏ trong tay, khóe miệng người nào đó ngoác tới tận
mang tai.


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #9