Quân Doanh


Người đăng: buingoctu1995

Buổi sáng ngày hôm sau tại sao vừa tỉnh dậy đã ở quân doanh vậy?

Mở mắt nhìn cái lều lớn... Ngơ ngác... Lại nhìn nhìn ba đồng tử, đang sắp xếp
đồ đạc...

“Huyền Bích a, ta có phải vẫn còn đang nằm mộng không a? Vừa mới mơ thấy bóp
cổ lẫn nhau với Tần Tuyết Thương, cha và kẻ Cơ thái sư kia mắng nhau, còn có
mơ thấy Cơ Tinh Nha nói với ta... Còn có Hoàng đế kia phong ta làm Bình loạn
đại tướng quân”

“Cung hỉ chủ tử, người không có mơ!”

Mồ hôi hột nha

~~Thật là làm tướng quân sao... “Nhưng cũng không cần gấp như vậy nha, trực
tiếp ném ta tới đây rồi, ta còn chưa có thu dọn đồ đạc nha?”

“Đương nhiên là muốn chủ tử quen với quân doanh rồi, thuận tiện dẫn binh hơn”
Cổ Ngọc tiếp lời.

Quản Giác chỉ cái rương trên người nói “Đồ của chủ tử lão gia đã phân phó
người mang tới rồi”

Huyền Bích mang canh giải rượu tới.

Tịch Thiên Âm nhận lấy, vừa uống một ngụm, lập tức phụt ra “Phụt~~, Huyền
Bích, ngươi bỏ Hoàng Liên vào cho ta ư?”

“Lão gia nói, để người uống chút đắng!” Huyền Bích nói.

“Chủ tử, nếu người đã tỉnh rồi, cũng nên đi luyện binh rồi?” Quản Giác giúp
hắn đi giầy.

Cổ Ngọc cũng cầm khăn bông ẩm tới, để hắn lau mặt “Binh sĩ sớm đã tập hợp rồi,
không đợi được chủ tử, mọi người đều gấp gáp, mấy phó tướng cũng ở ngoài đợi,
người nếu còn không đi ra, có lẽ họ cũng sắp xông vào rồi.

“Chủ tử, đây là của lão gia đưa cho ngài” Huyền Bích đưa Tịch Thiên Âm một
phong thư.

“Con a, cố gắng hết mình nha, chúng ta đừng có để tên trứng gà thối đó coi
thường, đúng rồi, năm ngày sau về nhà bái đường thành thân, cha đã tìm cho con
một người vợ” Tịch Thiên Âm suýt nữa bị nước bọt nghẹn chết.

Quả nhiên, giấc mơ đêm qua là sự thật. Vậy thì hôn ước giữa hắn và tên Cơ Tinh
Nha kia?

Nhất định phải tìm cha hỏi rõ ràng.

“Hắn mà Bình loạn tướng quân cái nương nương nó nào, chính là một thằng nhãi
vắt mũi chưa sạch, lại còn mặt mũi như vậy, để chúng ta đợi ở đây bao lâu!”

Bên ngoài truyền tới tiếng gầm thô kệch bất mãn, như thể sợ người trong trướng
không nghe thấy vậy.

Tịch Thiên Âm và mấy người Huyền Bích nhìn nhau vài cái, tiếp tục nghe.

“Lỗ Sơn, câm miệng” đây là thanh âm rất văn khí, lại cũng chứa đựng uy nghiêm.

“Đại ca, Lỗ Sơn cũng nói không sai mà. Ai mà không biết tên tiểu tử kia là Hoa
hoa thái tuế có tiếng ở phủ Mộc Dương, cả ngày uống rượu vui chơi, nào có hiểu
luyện binh. Huynh cũng không nhìn thấy hắn ngày hôm qua hắn đã tiến vào như
thế nào đâu, uống say bí tỉ bị ngự tiền thị vệ của Hoàng thượng xách vào!”

Thanh âm này lại là ai? Hình như cũng rất bất mãn với hắn!

“Không cần biết trước đây hắn là ai, hắn bây giờ cũng là tướng quân của chúng
ta. Phùng Nghiêu, đệ đừng có hồ nháo cùng Lỗ Sơn khiến tướng quân tỉnh giấc!”

Người này là ai a, thật sự là bảo vệ hắn ư! Hắn muốn xem xem!

“Ai quan tâm hắn, hắn còn chưa tỉnh mà!” Lại là giọng của cái người tên Lỗ
Sơn. Tịch Thiên Âm vén trướng ra, cười rạng rỡ với họ “Chào các vị a?”

đọc truyện ở ncuatui.net/ “Tướng quân?” Người nói nên là người tên Lỗ Sơn và Phùng Nghiêu了,
nhìn bộ dáng si ngốc của họ.

Lỗ Sơn một thân áo giáp, hung mi nộ nhãn, râu ria đầy mặt, thân thể tráng
kiện, quả thật sự giống một ngọn núi nha. Mà Phùng Nghiêu kia, tay chân mảnh
khảnh, cũng khá là tinh tráng, xem ra đã luyện võ một thời gian không ngắn,
không khiến người ta nhìn thấy là mỏng manh, ngũ quan đoan chính, lại giống
một con bê sơ sinh——loại người không sợ chết.

Tiếp tới nhìn người vừa bảo vệ mình, lùn hơn so với hắn nửa cái đầu, cơ thể
mỏng manh, quần áo thư sinh, tóc được buộc lại, cố định bằng đàn mộc trâm, để
lại một chút tóc mái tản ra xung quanh, khiến người ta nhìn không quá cẩn
trọng như thế, dịu dàng trầm mặc, thân thiết với mọi người.

Cũng là một mĩ nhân a! Hà cớ kẻ nào cũng là nam... Không thể làm lão bà được

~ “Ngươi tên là gì?” Tịch Thiên Âm hỏi người ăn mặc thư sinh.

“Tiểu nhân tên là Chung Quân Li, là quân sư”

“Li trong Lưu li?”

“Li trong li khai”

Tịch Thiên Âm chau mày, sau đó ngước cằm của Chung Quân Li lên, để hắn nhìn
thẳng với mình, thổi ngụm khí nóng, tà tà mà cười “Ta chính là không muốn biệt
li với người, đổi đi nha!”

Lần này xung quanh đều sững sờ, tới Chung Quân Li cũng như vậy, ngây ngốc nhìn
hắn, sau đó—— “Bộp”

“Ta tưởng rằng tướng quân chỉ là ham chơi một chút, không ngờ tới ta cũng bị
trêu đùa, đáng xấu hổ!”

Đổi tới mọi người xung quanh tán đồng gật đầu, bao gồm cả ba đồng tử của hắn.

Tịch Thiên Âm ôm lấy má trái bị đánh, mặt dầy mày dạn mà nói “Nói đùa thôi mà,
ai bảo ngươi đẹp như vậy chứ!”

Tại sao mĩ nhân nào cũng hung hãn như vậy? Huống hồ hắn không phải thật sự
thích nam nhân ~ kháo!

“Ta là nam!” Chung Quân Li niết chặt nắm tay, rất có xu thế tấu hắn một trận.

Hắn đương nhiên biết, bằng không Chung Quân Li bây giờ sớm đã rên rỉ ở trên
giường của hắn rồi!

“Dám trêu ghẹo của đại ca, ta liều với ngươi!” Lỗ Sơn xông thẳng tới.

“Lỗ Sơn, không được xúc động!” Chung Quân Li một tay kéo y lại, sau đó ngẩng
đầu nhìn Tịch Thiên Âm, ánh mắt đạm nhạt “Tướng quân, nên thao luyện rồi!”

“Ôi, đừng giận mà, giận sẽ không đẹp nữa!” Tịch Thiên Âm thành khẩn nói, sau
đó đi về phía sân luyện. Chung Quân Li cũng không lên tiếng nữa, đi theo Tịch
Thiên Âm đi về phía trước, thuận tiện ngăn lại hai tiểu đệ đang muốn đánh Tịch
Thiên Âm.

Một vạn đại quân, ngăn nắp thẳng hàng, hùng vĩ chắc chắn mà xếp hàng trên sân
tập——thật là hảo khí thế.

Tịch Thiên Âm đứng trên đài cao, tìm được cảm giác đứng trước cửa thành Thiên
An Môn, giơ tay mỉm cười chào hỏi “Các đồng chí

Ta chính là tướng quân của các ngươi! Chào mọi người!”

Phía dưới không có tiếng nói chuyện, toàn là biểu tình sững sờ, chưa từng gặp
phải tướng quân thích cười như vậy.

Tịch Thiên Âm tiếp tục nói “Là một người chiến sỹ, ta chỉ có ba yêu cầu với
các ngươi, một là phục tùng, hai là hoàn toàn phục tùng, ba là tuyệt đối phục
tùng. Tất cả hành động nghe chỉ huy, đã hiểu chưa?”

Tĩnh mặc~~~~

“Đã hiểu chưa?” Tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Vẫn là tĩnh mặc~~~

“Xem ra các ngươi là không phục rồi, kẻ nào không phục hãy đứng ra cho ta?”
Tịch Thiên Âm trầm mặt, thế nhưng muốn hạ uy với hắn? Không biết tân cung
thượng nhiệm tam bả hỏa sao (chỉ người mới nắm quyền thường làm một số việc
chứng tỏ mình tài giỏi để thị uy, và lấy quân tâm)?

“Lão tử không phục!” Lỗ Sơn đột nhiên đứng ra, lẩm bẩm lớn tiếng “Một tên lưu
manh chỉ biết uống rượu làm vui còn có thể dẫn binh, căn bản là mang mạng sống
của huynh đệ ta ra làm trò cười!”

“Ồ, vậy có cần chúng ta thi thố một chút?” Giết gà dọa khỉ, đừng tưởng rằng ta
không biết chiêu này, nếu đã có người đưa tới cửa, vậy hắn cũng không khách
khí.

“Còn có ta!” Kẻ tên Phùng Nghiêu kia cũng đứng lên. Lần này, tới cả Chung Quân
Li cũng không bảo vệ Tịch Thiên Âm rồi, bộ dáng rất muốn giáo huấn hắn một
chút. Nhất thời vạn quân cao hô, một mảng hoan hỉ.

“Được lắm, để ta mất mặt, xem ta làm sao thu thập các ngươi, vậy cũng lên
đi!!” Nói xong, Tịch Thiên Âm bày ra tạo hình kinh điển của Hoàng Phi Hồng,
đợi bọn họ tiến công.

Hai tiểu tử kia thoạt nhìn tưởng rằng hắn là kẻ rả vẻ mà không tài cán gì,
cũng không hạ lực. Tịch Thiên Âm chính là không dễ chọc, đầu tiên chơi đùa với
chúng, một nhấc chân, một nghiêng eo, trái lóe phải nghiêng, hạ gối, thượng
chân, nhảy sau... Chơi hai người kia tới oa oa kêu lớn.

“Ông nội nó, cho ngươi né!” Lỗ Sơn tức hét lớn, quên mất sử dụng võ công, cứ
dùng đao chém thẳng tới.

Tịch Thiên Âm chỉ dùng hai ngón tay đã có thể tay không đỡ đau, nhân lúc hắn
kinh ngạc thì ngón tay dùng lực

“Keng~” đại đao bằng thanh đồng của hắn đã bị Tịch Thiên Âm cắt thành hai
mảnh, sau đó Tịch Thiên Âm nhấc chân, cả người Lỗ Sơn bay lên trên trời, cuối
cùng trở thành một điểm lóe sáng.

“Hừ! Rốt cuộc thì ai là ông nội của ai?!” Tịch Thiên Âm nhìn điểm lóe kia cười
lạnh.

“Tới ngươi rồi, Phùng Nghiêu!” Tịch Thiên Âm nhắc người người đang ngơ ngác
kia, một cái quét chân quét người kia ngã xuống dất, hai tay chộp xuống, nhấc
hắn lên giơ lên đỉnh đầu, trước mặt một vạn đại quân, lớn tiếng hét “Phục hay
không?”

“Phục, phục, phục!” Phùng Nghiêu oa oa kêu lớn.

“Các ngươi thì sao?” Tịch Thiên Âm trừng hai mắt, ánh mắt giống như ngọn đuốc
mà quét qua binh sĩ phía dưới.

“Phục!” Một vạn đại quân lập tức trả lời, thẳng tắp khuôn ngực, không còn coi
thường vị tướng quân mới tới này nữa.

“Lớn tiếng chút!”

“Phục!” Tiếng gầm như sấm, khí thế như tuyết lở áp lại. Không đủ, còn chưa
đủ...

“Nói lại lần nữa, ba yêu cầu của ta là gì!”

“Một là phục tùng, hai là hoàn toàn phục tùng, ba là tuyệt đối phục tùng” uy
lực lớn mạnh, hoàng hà tràn sóng, núi sạt đất lở.

“Tốt, nhớ kỹ là tốt!” Tịch Thiên Âm ném Phùng Nghiêu tới chỗ binh sỹ, lực đạo
rất lớn, khiến binh sỹ đón hắn ngã thành một mảng.

“Phái hai người đi tìm Lỗ Sơn, những người khác theo Phùng Nghiêu thao luyện,
buổi chiều ta dạy quyền!” Tịch Thiên Âm phân phó mệnh lệnh, liền trở về trướng
của mình. Trên đường, tất cả mọi người đều không dám xuất khí, lặng lẽ đợi hắn
đi khuất.

“Bà nó, huynh không thể nhẹ chút... Aizz yozz...”

“Bà ai?”

“Đại ca, xin lỗi, đệ sai rồi... Nhẹ chút... Nhẹ chút...”

Tịch Thiên Âm vén màn trướng của Lỗ Sơn, liền nhìn thấy hắn nằm sấp trên
giường, Chung Quân Li đang thoa dược cho hắn.

“Tướng quân!” Chung Quân Li có lẽ đã biết được lợi hại của hắn, không còn lạnh
mặt như cũ, đứng dậy đón.

“Tướng quân~” mà Lỗ Sơn vừa thấy Tịch Thiên Âm, lập tức co rụt vào trong chăn.

Tịch Thiên Âm nhận lấy rượu thuốc của Chung Quân Li, một tay lôi Lỗ Sơn ra
ngoài “Thế nào... Muốn trốn ư? Ngươi không phải rất lợi hại sao?”

Ta lau~ ta lau~ta lau hết mình!!

“Ôi~~tướng quân, nhẹ chút! Tôi sai rồi~ sau này Lỗ Sơn tuyệt đối nghe theo lời
của ngài!” Bị hắn ấn mạnh, hán tử kia giống như con rắn mà ngọ đi vẹo lại.

“Vậy thì tốt, ngươi mà còn đối đầu với ta, ta sẽ không chỉ đá ngươi một cái
đơn giản như thế!” Thấy mục đích đạt được, Tịch Thiên Âm đứng dậy rời khỏi
đây.

“Tướng quân!” Chung Quân Li cũng theo ra ra khỏi trướng.

“Có chuyện gì?” Tịch Thiên Âm hỏi.

“Tướng quân võ nghệ cao cường, hà cớ vì trầm mê tửu sắc, cố ý bại hoại thanh
danh?” Chung Quân Li hỏi, ánh mắt diều hâu.

Tiểu tử này muốn mò đáy của hắn ư? Tịch Thiên Âm ha ha cười lớn, không chút
che dấu mà nói “Tùy tính mà thôi”

Nói xong, đi về phía sân luyện, chuẩn bị dạy quyền.

Phía sau, tiễn hắn là một ánh mắt không thể bỏ qua. Tịch Thiên Âm đứng trên
đài cao, để mọi người cởi áo ngoài buộc ở eo, trần thân trên mà đứng.

Hắn chống tay đứng, áo xỏa ở bên eo, theo gió nhẹ phiêu dương, ánh mắt quét
qua một vòng, vang giọng nói “trên phương diện hành quân thao luyện, ta là một
tay mơ, cũng không gì có thể thể hiện. Có điều, ta đã quan sát một vòng, mọi
người hành quân thao luyện lại không hề luyện tập từ cơ sở cơ thể, nhưng phàm
thân thể cường tráng hay hư nhược xếp trên sân, qua một lúc so sánh rõ rệt, cả
đội ngũ tốt xấu không đều. Hôm nay, ta dạy mọi người một bộ quyền pháp cơ bản,
vừa có thể cường thân kiện thể, cũng có thể tăng cường võ nghệ tu vi. Vì thế
trong một tháng tới, mỗi ngày buổi sáng luyện tập quyền pháp, buổi triều hành
quân thao luyện, buổi tối nghỉ ngơi. Có điều, hôm nay phải ca hát!”

“Ca hát?” Phía dưới một loạt thanh âm không dám tin, tới Lỗ Sơn, Phùng Nghiêu
và Chung Quân Li cũng không ngờ tới.

“Đúng, bài hát này rất thích hợp với mọi người vừa luyện tập quyền pháp vừa
hát, rất có khí thế, hôm nay đều phải học được!” Luyện võ ư, chính là phải kết
hợp với âm nhạc mới được.

“Nghe rõ chưa?”

“Rõ rồi!!!!!” Tiếng vang tràn ngập không khí.

“Quyền pháp ta dạy mọi người tên là thiếu lâm chưởng pháp, bộ quyền này kĩ
pháp căn bản là tay phải nhanh, mắt mà tinh, người phải linh hoạt, bước phải
ổn điịnh, tinh thần phải sung mãn, khí phải trầm, lực phải thuận đạt...”

Sân luyện lớn, một vạn binh sĩ lau mồ hôi như mưa, ngoan ngoãn mà theo Tịch
Thiên Âm học tập, không ai kêu khổ, ngược lại trên mặt là nụ cười, giống như
đã học được võ mật bí tương gì đó vậy.

Hoàng cung, ngự thư phòng

“Oh~, hắn đang luyên binh ư? Những binh sỹ kia đều nghe theo hắn ư?” Tông
Chính Ngọc Minh buông tấu chương xuống, biểu tình kì dị. Thú vị, thú vị, không
hổ là người hắn nhìn trúng! Hắn chính là biết đám binh sĩ kia vốn là đội ngũ
của Cơ Tinh Nha, vẫn luôn trung tâm một lòng, làm sao lần này lại phục tùng
với Tịch Thiên Âm. Sẽ không là vì người kia là tướng công của Cơ Tinh Nha chứ!
Nói tới đây, người hắn khó khăn lắm mới nhìn trúng thế nhưng đã có hôn ước,
hắn phải phá hoại, hắn phải phá hoại!

“Việc này có gì kì quái chứ!” Tông Chính Ngọc Nghiễn ngồi ở một bên lại hiểu
được rất rõ “Thiên Âm luôn có cách, hắn chính là tiềm lực vô hạn! Đệ sẽ không
nhìn nhầm người, bằng không ngày đó cũng sẽ không kết bái cùng hắn rồi!”

“Cụ thể là việc gì!” Tông Chính Ngọc Minh lại giả vờ vùi đầu vào đọc, trong
lòng phập phồng suy tính kế hoạch cướp “phu”. Phúc công tiếp tục báo cáo “Hồi
Hoàng thượng, Tịch tướng quân ngày đó vừa tới quân doanh, đã tuyên ra quân
lệnh: Một phải phục tùng, hai phải hoàn toàn phục tùng, ba phải tuyệt đối phục
tùng. Lúc đó, một vạn đại quân không hề nghe lời, thậm chí tới cả hai phó
tướng Lỗ Sơn và Phùng Nghiêu đều phản kháng tại trận. Tịch tướng quân lấy một
địch hai, một cước đá Lỗ phó tướng tới tận bền hồ hộ thành, lại nhấc Phùng phó
tướng lên đỉnh đầu, trước mặt mọi người hỏi ai không phục? Vì thế, sau này
không ai dám phản kháng. Mấy ngày này, Tịch tướng quân buổi sáng sớm dậy
quyền, Phùng phó tướng và Lỗ phó tướng sẽ luyện binh vào buổi chiều, buổi tối
một vạn đại quân luyện hát...”

“Luyện hát ư?” Tông Chính Ngọc Minh nhướn mày.

Tông Chính Ngọc Nghiễn lại ha ha cười lớn “Không hổ là tác phong của Thiên Âm,
dạy học bằng âm nhạc”

“Dạy bằng âm nhạc?” Tông Chính Ngọc Minh hứng thú hỏi.

“Đây là do Thiên Âm đề xướng, hắn luyện quyền hoặc làm bất cứ việc gì cũng
không quên âm nhạc của mình, đó chính là sở thích lớn nhất của hắn... Đúng
rồi, bọn họ luyện quyền gì, hát bài gì?”

“Hồi vương gia, thiếu lâm chưởng pháp, còn với tên bài hát thì hình như tên là
Nam nhi đương tự cường” Phúc công công lập trả lời.

“Tốt! Ta đã từng thấy Thiên Âm đánh một lần, quả thật là quyền như mãnh hổ,
kích chưởng như sấm sét, còn với bài hát... Ha ha, lại càng tuyệt rồi, bọn họ
mỗi ngày lúc nào bắt đầu luyện quyền?”

“Hồi vương gia, mỗi ngày giờ mão”

“Buổi sáng ngày mai chúng ta đi xem!!!” Tông Chính Ngọc Nghiễn hoan hô lên
tiếng. Hoa hoa thái tuế này thế nhưng làm gì dậy sớm thế nha, có vấn đề!

“Lui xuống đi” Tông Chính Ngọc Minh để Phúc công công lui xuống.

“Trẫm vẫn là đã coi thường hắn” Tông Chính Ngọc Minh như có suy nghĩ, không
ngờ người kia ngoại trừ có cái đầu không bình thường, võ công cũng không tồi
nha, điều tra có sai sót mà! Vốn khi viết thánh chỉ, còn có chút đau đầu việc
có nên viết kiêu dũng thiện chiến hay không, bây giờ đều hợp tình hợp lí cả
rồi.

“Hắn là một viên ngọc thô, càng mài dũa càng sáng chói” Tông Chính Ngọc Nghiễn
bưng trà lên, hấp nhẹ một ngụm, không ngờ tới bóng người màu vàng sáng đột
nhiên bức gần, sợ tới phun cả ngụm trà ra, Tông Chính Ngọc Nghiễn ho vài cái,
nói “Hoàng huynh, huynh có thể đừng có đột nhiên lóe qua đây được không vậy,
rất là dọa người”

“Ngọc Nghiễn, ở chỗ đệ có cái đó không...” Tông Chính Ngọc Minh không tính
toán với hắn, chỉ là cong lưng thì thầm thần bí bên tai hắn. Tông Chính Ngọc
Nghiễn chau mày, ngơ ngác hỏi “Cái đó gì?”

“Chính là...” Rõ ràng không có người, Tông Chính Ngọc Minh vẫn nhìn trái nhìn
phải một lượt mới cúi đầu tiếp tục nói “Chính là thứ khiến nam nhân ngoan
ngoãn giao nộp...”

Nhìn bộ dáng như hiểu như không của hắn, Tông Chính Ngọc Minh đỏ mặt thì thầm
nói “Xuân dược”

“Ôi... Hoàng huynh, huynh muốn ăn Thiên... Ô...”

Còn chưa nói xong, đã bị người nào đó bịt miệng lại.

“Nếu ngươi không phải đệ đệ của trẫm, ngươi sớm đã chết không chỉ một trăm lần
rồi!” Tông Chính Ngọc Minh oán hận nói, tên đệ đệ phóng đáng lười biếng này,
mồm không giữ được chút bí mật nào hắn cũng không có cách, hắn rốt cuộc có
biết cái gì gọi là vách có tai không?

“Hắn không phải chị mắng huynh là hung hồ li thôi sao? Huynh đã nhỏ mọn như
thế! Hắn còn nói đệ là mặt sẹo thôi, sắc hồ li cơ, cả nhà Tông Chính chúng ta
đều đã bị hắn nói thành động vật hoặc thực vật rồi, tam ca là gà trống sắt,
cửu đệ là bánh trôi, ngũ ca là thanh oa (ếch)” Tông Chính Ngọc Nghiễn tưởng
hắn muốn báo thù, vì thế đẩy ta hắn ra muốn khuyên giải.

“Ồ? Là nghĩa gì?” Tông Chính Ngọc Minh vốn muốn phản biện, nhưng vừa nghĩ tới
không thể để người khác biết mình thích một nam nhân, mất mặt, vì thế thuận
nước theo đò mà mặc nhận. Nhưng thái độ này của hắn khiến Tông Chính Ngọc
Nghiễn nghi ngờ rồi... Đổi đề tài ư? Vậy sao? Ha ha.

“Gà trống sắt——một cọng lông không nhổ, ý nói cá tính keo kiệt của tam ca. Cửu
đệ tình tính yếu đuối, giống bánh trôi, mặc cho người ta nhào đi nặn lại. Mà
ngũ ca, huynh thấy cái tính vừa sợ hãi là nhảy dựng của huynh ấy có giống con
thanh oa ở bên bờ không——vừa chạm vào liền nhảy?”

“Ha ha ha...” Tông Chính Ngọc Minh lần này rất mất hình tượng mà cười ngã lên
thư án.

“Vì thế nên nha, đệ rất thưởng thức Thiên Âm, dù sao Tông triều chúng ta cũng
không có quy định không cho nam tử làm vợ, vì thế để dứt khoát cưới hắn về nhà
là được rồi!” Vì để thăm dò kết luận của mình có đúng hay không, Tông Chính
Ngọc Nghiễn đột nhiên nói.

“Mơ tưởng!” Tông Chính Ngọc Minh lập tức bật lại.

“Tại sao đây?” Tông Chính Ngọc Nghiễn cười hỏi, quả nhiên có vấn đề nha. Bởi
vì hắn là của ta!

“Bởi vì... Đệ cũng không sợ phụ hoàng nhảy từ dưới mồ lên đâm chết đệ à!” Tông
Chính Ngọc Minh biện bừa lí do.

“Ông ấy mà muốn đâm đệ, sớm đã đâm 20 năm rồi” Tông Chính Ngọc Nghiễn hi hi
cười trả lời, trời biết phụ hoàng sau khi nhảy ra khỏi nấm mồ sẽ đâm rốt cuộc
là ai?! Muốn ăn Thiên Âm... Có kịch hay xem rồi.

“Tịch Thiên Âm có rất nhiều điểm mơ hồ đáng nghi vấn, đệ đã từng nghĩ qua
chưa?” Tông Chính Ngọc minh dứt khoát trả lời như vậy.

“Tịch thừa tướng hai mươi bốn tuổi bắt đầu sự nghiệp, Thiên Âm vẫn luôn đi
theo ông ấy. Cho tới cái năm mà Thừa tướng thăng chức hộ bộ thượng thư, cũng
chính là khi Thiên Âm mười tuổi, hắn đã rời khỏi nhà ra ngoài, hai mươi tuổi
mới bị thừa tướng tìm về, sau khi trở về thì một thân hảo công phu, có điều cơ
hội hắn hiển lộ lại rất ít, cũng không nhìn ra là của môn phái nào. Hắn sau
khi trở về liền lộ bản sắc hoa hoa thái tuế, cho tới bây giờ... Vậy hắn 10 năm
đó rốt cuộc là ở đâu làm gì, từ đầu tới cuối cũng không tra ra. Đệ cũng đã
từng hỏi hắn vì sao che giấu thực lực, sống những ngày náo loạn, hắn nói tất
cả đều là hư không, vui vẻ là được. Hắn chính là viên ngọc thô mà đệ tìm được,
càng đào xuống dưới càng có nhiều thu hoạch...” Tông Chính Ngọc Nghiễn nhớ lại
những ngày qua lại với Tịch Thiên Âm, khóe miệng nhịn không được mà phiếm nên
hoa tiếu.

Tông Chính Ngọc Minh nhìn người đệ đệ đang chìm trong suy tưởng, tâm lại càng
gấp “Đệ rốt cuộc có cái đó...”

Tuyệt đối không thể để người đệ đệ này cướp mất trước!

“Có nha, tối nay đệ sẽ mang cho huynh”

“Được”

Hoàng huynh à, huynh còn nhớ tiểu Đậu tử của đệ không? Con chó nhỏ màu trắng
thuần đã bị huynh cạo thành hói... Đệ rất đau lòng mà!

Người nào đó nhìn Hoàng huynh đang vùi đầu tính kế một cái, trong mắt xẹt qua
tia sáng đau khổ mà sảo quyệt.
Giao diện cho điện thoại


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #8