Người đăng: buingoctu1995
Chính vào lúc này, mãn Nguyệt Cư có một người tới, độ tầm bốn mươi tuổi, rõ
ràng là nam nhân mà lại mang theo vài phần âm nhu, đi thẳng tới trước mặt mấy
người Tịch Thiên Âm nói “Chủ nhân nhà ta có lời mời!”
“Hả?” Tịch Thiên Âm rất kinh ngạc, lớn như vậy rồi mà chưa có ai mời. Lẽ nào
đã nhìn phải gương mặt đẹp trai của ta, khí chất như ánh mặt trời, cơ thể
quyến rũ của ta... Haizz, FANS bây giờ chính là lớn gan như thế, cứ muốn có
tiếp xúc thân mật với ta, nhưng mà ta rất là bận nha. Nếu là mĩ nữ thì có thể
miễn cưỡng xem xét một chút, uống rượu trêu ghẹo một chút; Nếu là con trai, đá
hắn một cái xuống thẳng sông Mãn Nguyệt là được, lãng phí biết thời gian bao
nhiêu.
“Long ca, có người mời chúng ta... Long ca??? Chạy đi đâu rồi?” Tịch Thiên Âm
quay người vốn muốn khoe khoang một chút, nhưng phía sau ngoại trừ ba tiểu
đồng, vết sẹo chết dẫm kia căn bản không ở đó, vừa đảo mắt cái đã biến mất
rồi. Kẻ này biến thuật di hình sao?
Rốt cuộc là người nào? Cư nhiên muốn mời mình?
“Chủ nhân nhà ta có lời mời!” Người kia lại nói một lần, kéo thân kinh đang du
dương trên trời của người nào đó trở về.
“Bỏ đi... Vậy ta cũng miễn cưỡng khó khăn tới xem một chút vậy, ba người các
ngươi ở đây đợi ta” Tịch Thiên Âm phủi phủi quần áo, vuốt xuôi mái tóc, chuẩn
bị lấy bộ dáng đẹp trai nhất đi gặp khách.
“Người chủ nhân ta mời là ba vị tiểu công tử này” kết quả——còn chưa đi thì đã
bị lão già có thể tranh đua sắc đẹp với xác chết ngăn lại, theo đó phun ra một
câu khiến Tịch Thiên Âm nôn chết.
Phiên này tới lượt ba đồng tử của hắn kinh ngạc rồi.
“Tại sao chỉ mời bọn họ?” Tịch Thiên Âm nhẫn lại xúc động muốn đánh người, ai
lại trình độ như vậy, tới anh chàng đẹp trai phong lưu ngọt ngào ai gặp nấy
yêu như ta mà cũng bỏ qua, quả thật là ** không có mắt, không có mắt nhìn
người.
“Chủ tử nhà ta thưởng thức tài nghệ của ba vị công tử, mời ba vị công tử tiến
vào gặp mặt”
“Cái gì??? Kẻ hỗn trướng nào không biết tốt xấu như vậy, tới bản thái tuế cũng
không để vào mắt! Gọi hắn lăn ra đây cho ta!” Nhất thời cảm thấy hoàn toàn mất
mặt, Tịch Thiên Âm hung hăng đập bàn “Phủ Mộc Dương này ai không giữ thể diện
cho cha ta, tới cả ta cũng dám đắc tội, bảo hắn lăn ra đây dập đầu nhận tội
với bản thái tuế!”
“Láo xược! Dám hét to gọi lớn ở đây!” Lão nam nhân lông mày đều nhíu lên rồi,
thanh âm vô cùng sắc nhọn.
“Tên ẻo lả, xéo sang một bên, đại gia một lát nữa sẽ xử lí ngươi!” Tịch Thiên
Âm một tay đẩy hắn ngã xuống đất.
“Aiz yo~ cái eo của ta, chủ tử, mau tới cứu nô tài ~” kẻ kia đỡ eo mà hầm hừ,
còn không quên gọi cứu binh. “Kẻ tiện dân nào dám láo xược ở đây?” Một giọng
nữ nhân vô cùng sắc nhọn truyền ra.
Thấy ngay một người, không, heo đi ra. Mặt thì chưa để ý tới, chính là chú ý
tới cái ‘móng heo’ dát đầy vàng vừa bước ra khỏi cửa, sau đó là ‘thịt heo’
được bọc trong lụa là, cuối cùng là——cái đầu heo chất béo đầy mặt, đeo đầy lắc
vàng.
“Con mụ xấu xí!” Tịch Thiên Âm không khách khí mà nôn khan.
Mình chưa từng gặp phải người nào xấu thế này! Cơm ăn cả tháng trước đều đã
nôn ra cả rồi!
“To gan, dám xỉ nhục bản công chúa...”
“Quả nhiên là công trư...” Tiếp tục nôn khan, con heo này là công chúa, hắn
còn là hoàng đế cơ.
Cha cũng không phải chưa nói cho hắn, công chúa của bản triều chỉ có 1, là
nghĩa nữ của tiên hoàng nhận nuôi, xinh đẹp hoa dung nguyệt mạo, làm sao có
thể là con mụ xấu xí này???
“Láo xược, phản rồi phản rồi, bắt kẻ tiện dân này lại cho bản cung...” Heo béo
tức giận rồi, giương răng múa vuốt... Không phải, giương răng múa giò!!!
Lập tức, có 3 hắc y nhân xuất hiện, muốn bắt lấy Tịch Thiên Âm.
Huyền Bích, Cổ Ngọc, Quản Giác lập tức tiến lên giao thủ với ba kẻ kia, trong
thời gian ngắn trên tửu lâu chiến hỏa phần phật.
Vốn tưởng rằng ba hắc y nhân này chẳng qua chỉ là loại tầm thường, ai ngờ cũng
có chút thâm sâu, tới cả mấy người Huyền Bích cũng chưa phải đối thủ.
Không tốt...
Nhìn về hướng con heo mập đang dương dương đắc ý, Tịch Thiên Âm lộ ra một nụ
cười kì dị.
“Dừng tay! Bằng không ta giết con heo béo này!”
Không ai ngờ tới Tịch Thiên Âm sẽ nhân lúc bọn họ đánh nhau tưng bừng, đã giở
trò trước, dùng con dao găm giấu trên chân uy hiếp con heo mập.
Ba hắc y nhân lập tức dừng động tác, căng thẳng nhìn nhất cử nhất động của
hắn, mà ba người Quản Giác lại chú ý tới hành động của hắc y nhân, đợi thời
cơ, lập tức xông tới.
“Heo mập, chơi vui không, tới gia gia ngươi cũng dám chơi đùa!” Tịch Thiên Âm
cười nói.
Heo mập rống giận “Mi tên tiện dân này! Mau chóng bỏ bản cung ra, bằng không
bản cung trị mi tội chết!”
“Còn già mồm? Huyền Bích, điểm huyệt trói người!”
Huyền Bích lập tức hiểu được, điểm huyệt của ba hắc y nhân và tên ẻo lả, lại
đi xuống tìm dây thừng trói bọn chúng lại.
Tịch Thiên Âm buông con heo mập ra, cũng trói ả lại, còn nhét bàn thầu vào
trong miệng bọn chúng
Phủi phủi tay, nhìn nhìn kiệt tác của mình, Tịch Thiên Âm ha ha cười lớn “Bà
béo, con mụ xấu xí, lão tử cũng không sợ nói cho ngươi, gia gia ngươi ta đây
là con cả của đương kim Tịch thừa tướng Tịch Thiên Âm, mọi người gọi là Hoa
hoa thái tuế! Có bản lĩnh hãy tới tìm ta, ta sẽ để cha ta đánh các ngươi tới
tìm răng rụng đầy sàn!”
“Ưm~”
“Ngươi còn muốn nói gì? Nói cho ngươi, con mụ xấu xí, cha ta chính là đã nói
cho ta cái vị Hương Hương công chúa kia là một đại mĩ nhân nha... Ngươi hôm
nay đã dẫm phải bản sắt rồi, giả ai không giả, lại dám giả dạng công chúa, với
cái đức tính đó của ngươi, nhìn đã muốn nôn! Đều nói người xấu thì không phải
do họ, nhưng chạy ra đây dọa người chính là ngươi rất rất không đúng rồi!”
“Ưm ưm~”
“Chúng ta đi, hôm nay ra ngoài đúng là không xem lịch nha, ra khỏi cửa đã gặp
phải rác rưởi!” Người nào đó phì một miếng, đứng dậy rời đi.
“Huyền Bích, hôm nay nước tắm cần thêm chút lá, ta muốn tẩy tẩy mùi hôi”
“Vâng”
“Quản Giác, dán bùa trừ tà trước cửa cho ta”
“Vâng”
“Cổ Ngọc...”
“Chủ tử còn gì phân phó?”
“Ngươi hôm nay đừng có mộng du nữa”
“...”
Sau khi một đám người ầm ỹ đi, để lại mấy người “ưm ưm ưm”.
Nhã gian bên cạnh Mãn Nguyệt cư
Ba người nam nhân, một người đang ăn những món ăn nổi tiếng của Túy tiên cư,
một người khác đang cầm cốc rượu dựa vào cửa sổ, còn một người chống một tay
lên mặt, đôi mắt hẹp dài tràn ngập thỏa mãn vì xem kịch hay và hứng thú nồng
đượm hơn nữa.
“Tiên nữ tỷ tỷ ư?” Tông Chính Ngọc Minh vẻ mặt quái dị mà nhìn Tần Tuyết
Thương, bộ dạng đó giống như đang nghẹn gì đó mà đỏ bừng cả mặt.
“Tiên nữ...” Khóe miệng Cơ Tinh Nha cũng đang co rút, bàn tay cầm đũa run lên!
“Hừ hừ...” Hung quang trong mắt Tần Tuyết Thương bừng lên, hai nhãn đao phiên
bản đặc biệt kỷ niệm phóng về hai người đang ngồi kia.
Hai người còn lại âm thầm ước định mà quay đầu đi, vai run run!
“Không cứu muội muội ngươi sao?” Tần Tuyết Thương không không mang ý tốt mà
hỏi, tiên nữ tỷ tỷ ư? Tên lưu manh không có mắt kia! “Không cần, tránh phiền”
Tông Chính Ngọc Minh mỉm cười lấc đầu, thoạt nhìn giống con hồ li có được chỗ
tốt.
“Thật ác!” Tần Tuyết Thương không thể không tán thưởng, vương triều Tông Viện
này mà thi ai độc nhất, người trước mặt này thắng chắc.
“Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu” Tông Chính Ngọc Minh nhặt một
câu của Tịch Thiên Âm.
“Người vừa mới chắc là lục vương gia đi? Thoạt nhìn thì hắn rất thân với Tịch
Thiên Âm, ‘thân tình’ mà đối xướng như thế” Tần Tuyết Thương thâm ý mà nói,
không quên nhìn Tông Chính Ngọc Minh đang chống tay lên đầu một cái.
Quả nhiên sắc mặt Tông Chính Ngọc Minh trầm đi, nhưng không bao lâu khóe miệng
đã bắt đầu cong lên thành một độ cong dễ nhìn, nói “Thừa tướng có ba con trai
và sau con gái, sáu con gái đã gả đi rồi, con cả Tịch Thiên Âm, vô công rỗi
nghề, con thứ hai Tịch Mộ Viễn là lễ bộ thượng thư, con trai thứ ba Tịch Quân
Huyên là ông chủ của Bách An Quốc Tế”
“Bách An Quốc Tế ư? Ta bế quan vài năm, làm sao lại mọc ra cái cửa tiệm này?”
Tần Tuyết Thương kinh ngạc.
“Bách An Quốc Tế không phải là một cửa tiệm, mà là tên gọi chung của rất nhiều
cửa tiệm. Dưới cờ của hắn bao gồm siêu thị liên doanh Bách An, ngân hàng Bách
An, tiệm ăn Bách An, trang phục trang sức Bách An, khoáng nghiệp Bách An,
thông tấn Bách An.. V.. V, gần như bao gồm tất cả những ngành nghiệp kiếm được
ra tiền. Siêu thị liên doanh Bách An, cái cửa tiệm này gần như đều có chi
nhánh trên tất cả thành phố lớn của 7 nước, hội tụ lại hàng hóa khắp thiên hạ,
ăn uống ngủ nghỉ, không có gì không có, lớn thì có xe ngựa, nhỏ thì có phấn
son, cần gì có nấy, hơn nữa rẻ hơn so với những giá cả của tiệm thông thường.
Ngân hàng Bách An, còn nhiều hơn một cấp so với tiền trữ mà chúng ta hiện có,
không chỉ bách tính có thể gửi tiền, nó còn cung cấp khoản vay, cho những
thương gia làm ăn hoặc bách tính mua nhà bán mua điền sản.. V.. V, lợi nhuận
trong đó có mỏng có dày, rõ ràng là mang lại lợi ích thực tế cho mọi người,
thật ra là có thể kiếm không ít tiền từ trong lợi nhuận...” Tông Chính Ngọc
Minh giới thiệu từng cái một.
“Vậy Tịch tam thiếu gia này chính là nhân vật không đơn giản rồi” Tần Tuyết
Thương kinh thán.
“Thậm chí, tới một số binh khí uy lực lớn không biết tên Bách An Quốc Tế cũng
có thể chế tạo” ánh mắt Tông Chính Ngọc Minh không nhìn ra đang nghĩ gì.
“Nếu là như này, đối với Tông triều...” Tần Tuyết Thương nói ra lo lắng của
mình.
“Hắn đã đưa hết mọi quyền hành cho ta, hắn chỉ phụ trách kinh doanh” Tông
Chính Ngọc Minh đột nhiên nói.
Nhãn thân Tần Tuyết Thương lóe lên “Thật thông minh”
“Tất cả khế ước đất đai của Bách An Quốc Tế đều được đưa từng tờ từng tờ tới
tay ta khi khởi bước, nhưng có một yêu cầu, không thể tùy tiện chinh chiến”
Tần Tuyết Thương như có suy tư “Không đánh giặc, sợ rằng là nguyện vọng của
tất cả bách tính. Tịch tam thiếu này nhân tài như vậy mà không ở triều định,
đáng tiếc mà.”
“Tịch Quân Huyên nhiều nhất có thể coi là người làm ăn, mà người thật sự có ý
thức kinh tế này không phải hắn, mà là đại ca của hắn——Tịch Thiên Âm” Tông
Chính Ngọc Minh buông tay xuống, ánh mắt diều hâu.
“Theo tư liệu ta được biết, tất cả mọi thứ đều là chỉ đạo sau màn của Tịch
Thiên Âm. Thoạt nhìn người không có tư chất gì như hắn lại có một sức sáng tạo
tiềm lực mà cái nhìn xa rộng mà thương nhân bình thường không có. Thêm một câu
Tịch Thiên Âm đã từng nói với Tịch Quân Huyên, không có việc không thể làm,
chỉ là không nghĩ ra được mà thôi!”
“Thám tử của ngươi nghe ngóng cũng thật là tường tận!” Tần Tuyết Thương tán
thưởng, tới lời của người ta nói mà cũng biết, có thể thấy hắn đã thả bao
nhiêu thám tử ở nhà họ Tịch.
“Ta cũng là người không gì không thể làm được nha” Tông Chính Ngọc Minh tự phụ
mà mỉm cười.
“Khó trách ngươi lại nhìn trúng hắn, muốn thu phục để dùng sao?” Tần Tuyết
Thương hỏi.
“Hắn rất đáng yêu mà” Tông Chính Ngọc Minh trả lời mơ hồ.
“Đủ rồi đi, rõ ràng là muốn có được người ta, còn giả vờ cái gì?”
Rất lâu không mở miệng, Cơ Tinh Nha cũng tham dự thảo luận “Tịch thừa tướng,
Tịch Mộ Viễn và Tịch Quân Huyên bảo vệ hắn rất kỹ”
“Mà chính hắn cũng giấu diếm như thế, vì thế... Có chút khó khăn” Tông Chính
Ngọc Minh xoa xoa cằm, rốt cuộc phải làm sao mới có thể có được người này? Hắn
cần phải kịp trước khi quân chủ nước khác động thủ nhập hắn vào dưới trướng,
nếu không thể, vậy chỉ có thể...
“Cứ coi như được bảo vệ, người kia cũng không thể như ý của người khác, ngươi
tưởng rằng những việc người nhìn thấy đều là do hắn làm ra sao? Sợ rằng không
phải, hắn chính là không phải trở thành như thế vì diễn kịch, mà là căn bản
háo sắc rồi!” Cơ Tinh Nha không nhiều lời thế nhưng tổng kết như vậy.
“Tại sao ngươi biết?” Tông Chính Ngọc Minh và Tần Tuyết Thương đồng thời hỏi,
có chút kinh ngạc với lời của y.
“Ánh mắt không bao giờ lừa người” nói xong, trên gương mặt băng sơn ngàn năm
không đổi đã hơi đỏ một chút. Trời ơi, băng sơn dung hóa rồi~~~~ không khí
cứng ngắc tan chảy trong gương mặt đột nhiên đỏ lên của người nào đó.
“Hắn đã làm gì ngươi? Ngươi có phải đã bị hắn... Ta làm sao có thể nói lại với
Cơ thái sư đây!” Tần Tuyết Thương bi thán, nhưng trong mắt lại là vui mừng khi
thấy người gặp họa giống như xem kịch hay. Mà Tông Chính Ngọc Minh lại niết
chặt cái cốc, giống như nếu thật sự là thế, mọi người liền chết cùng nhau.
“Hắn... Là vị hôn phu của ta” Cơ Tinh Nha đột nhiên lạnh mặt lại, không vui mà
nói.
“Bịch——” người nào đó ngã xuống mặt đất
“Tông Chính Ngọc Minh, ngươi đừng chết mà~~”
Phủ thừa tướng
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trưởng tử của thừa tướng Tịch
Thiên Âm mạo phạm công chúa, khinh thường hoàng tộc, với tội danh trên, vốn
nên chém đầu thị chúng, niệm tình công đức thừa tướng, đã nhọc lòng vì nước,
trung tâm không hai lòng, Tịch Thiên Âm tội chết có thể tha, tội sống khó
tránh. Đánh nặng bốn mươi gậy tại chỗ, ở trong phòng suy ngẫm 1 tháng, ba tiểu
đồng tiến cung vào cùng chuộc tội một tháng, một tháng sau Tịch Thiên Âm tiến
cung bồi tội lĩnh về, khâm thử, tạ ân”
“Tịch Thiên Âm tiếp chỉ”
“Còn không đi gọi đại thiếu gia!” Tịch thừa tướng vốn đã khí hư, lại bị kích
thích một lần, suýt chút lâm bệnh.
Tên nghịch tử này, lại chọc họa bên ngoài, lần này còn chọc tới cả hoàng
gia... Nếu không phải hoàng tượng nhân từ, toàn gia đều bị chặt đầu rồi.
Vừa nghĩ tới đây, trên cổ đã cảm thấy lạnh lẽo.
“Lão gia...”
“Cái gì?”
“Đại thiếu gia đã theo mấy vị phu nhân tham gia ‘hoa lạc hội’ rồi”
“Còn không mau tìm tên nghịch tử đó về đây cho ta!!!!” Tịch Triển Linh rống
lớn.
Đáng thương hắn hôm nay khí hư ngã bệnh trên giường, ôm bệnh ở nhà không
thường triều, vừa nghe có thánh chỉ, còn tưởng hoàng thượng ban dược, kết
quả... Thổ huyết a! Đời này nhất định sẽ bị tên nghịch tử kia chọc tức giảm
thọ 20 năm!!!
“Thừa tướng, không cần nữa, hoàng thượng phân phó chấp hành tại chỗ, sợ rằng
nô tài phải đưa người đích thân đi một chuyến, tới lúc đó trước mặt đông đảo
mọi người, này...” Phúc công công cũng không nói hết vế cuối, ý tứ không nói
cũng rõ ràng.
“Tịch An, còn không mang Phúc công công đi...” Cuối cùng, Tịch thừa tướng khí
hư hôn mê ngã vào trong lòng đầy tớ.
Hoa lạc hội, là một phong tục Mộc Dương, ngày hôm sau lễ thất tịch, tổ chức
hội ca nhạc trên hoa đài giữa sông Mãn Nguyệt. Rất nhiều kỹ viện đều xem hoạt
động này thành con đường quảng cáo cho hoa khôi nhà mình, chỉ cần đạt được
giải nhất, đạt được Hoa lạc trang nguyên, không chỉ có thể có trăm lượng hoàng
kim, mà điều quan trọng nhất là chắc chắn sẽ nổi danh thiên hạ, mỗi khi tới
ngày này, sẽ có rất nhiều người tới góp vui, thậm chí còn có người của những
quốc gia khác.
Tịch Thiên Âm cũng là lần đầu tiên tham gia, lúc trước kĩ nghệ của mấy người
Quản Giác còn chưa thuần thục, vì thế chưa tham gia, kĩ nghệ thuần thục rồi,
tiền tiêu vặt cũng sắp hết rồi, đây lại chính là con đường kiếm tiền tốt, thế
là liền hi hi ha ha mà báo danh.
“Tiếp theo là Tịch đại công tử của phủ Tịch thừa tướng hiến cho mọi người một
bài《Tóc như tuyết》” người dẫn vừa nói xong, bốn người Tịch Thiên Âm đã mau
chóng lên đài.
“Âm nhi, chúng ta cổ vũ con!!!” Người hét lớn phía dưới là tám vị phu nhân của
Tịch thừa tướng, người người không ngại hình tượng mà giống như fan cuồng
cuồng nhiệt lắc những tấm biển được viết “Ta yêu Tịch Thiên Âm” “Hội mê nhạc
của Tịch Thiên Âm” “Club hâm mộ Tịch Thiên Âm”.
“Bài hát này tặng cho tiên nữ trong lòng ta, một nữ tử khuynh thành bạch y
bạch phát, tuy rằng ta chưa tìm thấy nàng, nhưng ta tin rằng người có tình sẽ
được đền đáp, nàng nhất định sẽ lại lần nữa xuất hiện trước mặt ta. Mời nghe——
tóc như tuyết, Kāng sāng ā mǐ dá (cảm ơn trong tiếng Hàn) ——music!” Một cái
búng tay, một khúc ưu mỹ mà du dương phát ra từ nhạc khí trong tay ba đồng nhi
phía sau hắn.
Huyền Bích gẩy đàn tranh, Quản Giác thổi tiêu, Cổ Ngọc lại gõ chiếc trống tinh
tế, dùng kĩ pháp mà Tịch Thiên Âm đã truyền cho họ.
Tịch Thiên Âm mang hết đàn của Huyền Bích mà mọi ngày vẫn ở trên lưng Quản
Giác xuống, vừa nhớ tới tiên nữ tỷ tỷ, vừa hát:
Vầng trăng dường như đã hao gầy
Và nàng càng lúc càng tiều tụy
Ta nâng ly cạn chén trong đêm giá tuyết
Là ai đã khơi dậy chuyện của kiếp trước?
Khiêu khích lời thị phi
Số mệnh đã sắp xếp, dẫu đầu thai bao lần vẫn thế...
Nàng chau mày khóc than cho tình yêu một ra đi không quay trở lại
Dù lịch sử đã hóa tro tàn, tình yêu của ta vẫn bất diệt
Cuồn cuộn chãy mãi như ba ngàn dòng nước phía Đông kia
Dùng cả tâm hồn chỉ để hiểu và cảm nhận tình yêu này
Chỉ mãi yêu cánh bướm nàng đã hóa thân..
Tóc nàng tựa như tuyết cứ mãi phiêu dật trong thinh không
Mời trăng sáng rọi xuống những kỉ niệm ngày ấy
Tình yêu dưới trăng vẫn mãi đẹp như thế..
Tóc nàng tựa như tuyết, rồi lại như từng giọt nước mắt của thời gian
Ta cứ mãi đợi chờ ai đó già đi..
Thế gian say loạn sự biến đổi của thời gian...
Ta dùng sự hối tiếc của mình chỉ để khắc ghi tình yêu giành mãi cho nàng.
Vừa hát xong, phía dưới không có tiếng động, lặng tới chiếc lá rụng xuống cũng
có thể nghe thấy tiếng.
Chính khi hắn không biết phải làm thế nào, không biết ai đã đi đầu, woa woa
woa
Tiếp theo là từng đợt sóng vỗ tay.
“Thêm một bài nữa...”
“Thiên Âm, Thiên Âm ta yêu ngươi, giống như chuột yêu gạo vậy!”
Ba vị nương thân, khỏi cần đâu, lão gia sẽ ghen đó!
“Thiên Âm~~~”
“Thêm một bài, thêm một bài...”
“Hát rất hay!!!”
“Tránh ra, tránh ra...” Tiếng cồng của Hoàng thượng, một đội ngự lâm quân mở
đường, người tới là Phúc công công và quản ga Tịch An. Còn có vài ngự lâm quân
đang còn chưa rõ là có chuyện gì ấn Tịch Thiên Âm xuống đất, tuyên bố tội
trạng, mọi người cũng lần lượt quỳ xuống.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trưởng tử của thừa tướng Tịch
Thiên Âm mạo phạm công chúa, khinh thường hoàng tộc, với tội danh trên, vốn
nên chém đầu thị chúng, niệm tình công đức thừa tướng, đã nhọc lòng vì nước,
trung tâm không hai lòng, Tịch Thiên Âm tội chết có thể tha, tội sống khó
tránh. Đánh nặng bốn mươi gậy tại chỗ, ở trong phòng suy ngẫm 1 tháng, ba tiểu
đồng tiến cung vào cùng chuộc tội một tháng, một tháng sau Tịch Thiên Âm tiến
cung bồi tội lĩnh về, khâm thử, tạ ân”
“A
Con heo mập kia thật sự là công chúa ư???” Tịch Thiên Âm hét lớn, trong lòng
có phẫn nộ vì bị lừa dối.
Cái bộ mặt heo kia chính là quốc sắc thiên hương mà cha nói??? Đó mà quốc sắc
thiên hương ư? Cha à, người lấy mắt heo để nhìn thiên hạ ư?
“To gan, còn không hành hình!” Phúc công công phẩy tay, gọi người mang theo
đại bản tới.
“Âm nhi...” Ba vị phu nhân đau lòng nhìn hắn, muốn tiến tới lại bức bởi hoàn
cảnh không dám loạn động.
“Chủ tử” mấy người Huyền Bích cũng gấp tới nóng lòng, không ngờ kẻ chọc vào
tối qua thật sự là công chúa.
Ngay hôm nay, Tịch Thiên Âm dùng một khúc《tóc như tuyết》 để nổi danh thiên hạ,
đồng thời hài kịch bốn ngươi đại bản cũng được truyền đi, trở thành trò cười
cho người thiên hạ. Mà《tóc như tuyết》cũng trở thành bài hát thịnh hành nhất
được hoan nghênh ở bảy nước, sau đó không lâu, mười ngọc tọa trước đều bị Tịch
Thiên Âm lần lượt dỡ xuống.
Hắn ngày hôm đó bị đánh tới tróc da tróc thịt, vô cùng thê thảm.
Huyền Bích nhớ lại Hương Hương công chúa mà lão gia đã từng hình dung hoa dung
nguyệt mạo, đoan trang hào phóng, trong lòng một phiến ác hàn. Lại nhìn nhìn
nắm tay niết chặt bởi vì phẫn nộ của chủ tử, lắc lắc đầu, lão gia, người chết
chắc rồi.
“Lão cha chết tiệt, ta quyết sẽ không bỏ qua cho lão!!!” Sau một tiếng gầm lớn
chói tai, không còn có tiếng vang của Tịch Thiên Âm nữa, chỉ có tiếng “bịch
bịch” của đầu gậy gỗ đánh vào da thịt.
“Hắt xì~~ không phải bị cảm mạo rồi chứ?” Tịch thừa tướng kéo kéo cái chăn,
xác định đắp cẩn thận rồi mới chuẩn bị tiếp tục nghỉ ngơi.
“Lạnh~~” một trận ác hàn, Tịch thừa tướng vừa sắp ngủ, không thể không mở mắt
nghĩ một lúc, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, thì thào “Nguy to... Chết chắc
rồi!”
Trong mấy ngày việc này xảy ra, người đang không thể rời khỏi Ly quốc, Tịch
Quân Huyên chỉ gửi về một tờ giấy “Một năm tới, cha không có tiền tiêu hàng
tháng” mà Tịch Mộ Viễn ở lễ bộ sau khi nhận được tin Tịch Thiên Âm bị đánh
cùng với nguyên nhân hậu quả thì chỉ cười một chút, khiến người bên cạnh gan
chiến tâm kinh.
Liên tục một tháng, không ngừng có thư tình bị tám vị phu nhân lật ra, Tịch
thừa tướng liên tiếp quỳ trên bàn giặt.