Hỉ Tương Phùng (a Long Ca Và Tiểu Âm Đệ)


Người đăng: buingoctu1995

“Woa~” Tịch Thiên Âm vừa dậy đã phát hiện trời đã tối đen rồi, phòng của mình
thì tới một cây nến cũng không có, đen xì xì thật sợ chết người. Vừa mới chuẩn
bị đứng dây, đã bị đau đớn ở mông khiến nằm ụp xuống.

“Đau chết được, cha à, người cũng nhẫn tâm quá rồi!? Không phải chỉ là bán vài
tên nô tài thôi sao? Đánh nặng như vậy!”

“Ục~~” (Tập đoạn bụng báo giờ cho ngài, bây giờ là Mộc Dương phủ 8h tối,
Ngài——nên ăn cơm rồi!)

“Không có người à~~thiếu gia của các người sắp đói chết rồi ~~”

“Tôi đói mà...”

... Cửa cót két một tiếng mở ra, một người tiến vào, Tịch Thiên Âm không nhìn
rõ là ai.

“Đại ca, đệ đưa huynh đi ăn cơm”

“Là Quân Quân à, tốt quá rồi, đại ca đang đói muốn chết này” Tịch Thiên Âm úp
sấp trên giường.

Tịch Quân Huyên đi tới nhẹ nhàng ôm Tịch Thiên Âm lên, cố gắng không động vào
chỗ đau của hắn. Tịch Thiên Âm vừa nhìn cơ thể rắn chắc mạnh mẽ của mình, lại
so sánh với đệ đệ tinh tế hơn chút của hắn, trong lòng có chút xin lỗi. Dù sao
mình luyện võ nhiều năm như vậy, cơ thịt tuy không vạm vỡ, nhưng cũng rắn chắc
hữu lực. Mà Quân Quân chỉ học được một chút khinh công giữ mạng, hơn nữa còn
là do mình dạy, thoạt nhìn mỏng manh hơn rất nhiều.

“Quân Quân, tại sao bây giờ mới ăn cơm?”

“Đợi huynh”

“Thật sự không cần đâu, mọi người ăn trước, ta lại không biết sẽ ngủ tới khi
nào mới tỉnh, mọi người đói bụng chờ ta, ta làm sao có thể thế được” nếu là bị
người cha vẫn luôn thích ăn oán giận, thì sẽ không vui đâu.

“Đệ đã mang một đầu bếp Thương Long quốc về, thức ăn tối nay đều là những món
nghề của y” Tịch Quân Huyên nói.

“Quân Quân là muốn chờ đại ca cùng ăn, đại ca cảm động quá mà” Quân Quân ăn
cơm không chau chuốt, nhưng lần nào Quân Quân ra ngoài cũng sẽ mang về những
món ăn ngon hoặc mời một số đầu bếp nổi tiếng về, để cho người thích ăn như
hắn có thể ăn no căng bụng. Tình cảm huynh đệ như vậy, thật khiến hắn cảm
động.

“Quân Quân, lần này ở lại nhà bao lâu vậy?”

Quân Quân từ năm mười mấy tuổi đã bắt đầu kinh doanh rồi, bây giờ chính là ông
chủ lớn trên bảy nước. Có điều bởi vì công việc quá bận rộn, vì thế thời gian
ở nhà vẫn luôn không nhiều.

“Đợi cái mông của huynh khỏi đệ sẽ đi luôn, ở bên Li quốc có một lô hàng xảy
ra vấn đề, đệ phải tới xem một chút”

“Vậy sao đệ còn chưa đi ngay đi, làm gì cứ phải đợi mông của đại ca khỏi?”
Quân Quân người này, luôn lấy lợi ích của hắn lên làm đầu. Thật sự là một đệ
đệ ngoan, cũng là một đệ đệ ương bướng.

“Nhị ca đêm nay phải trở về lễ bộ ở, huynh còn mong đợi ai thoa dược cho mình
nữa?”

“Tự mình thoa là được rồi” Tịch Thiên Âm nói, tay của mình lại không phải
không với tới, lại nói mỗi lần bị đánh đều đợi đệ đệ thoa dược cho, quả thật
là mất mặt.

“Việc đã được định rồi”

“Kháng nghị”

“Phản bác”

Cứ nói chuyện như vậy, một chút đã rẽ vào nhà ăn, Tịch Triển Linh và tám vị
nương thân cùng với Tịch Mộ Viễn đã ngồi ở đó đợi rồi.

“Thiên Âm cục cưng, có đau không? Đại nương hỏi dồn “Thiên Âm, tim can của ta,
có cần tam nương xoa mông cho không?”

“Thiên Âm...”

...

“Tám vị nương thân, đại ca đã thoa dược rồi” Tịch Mộ Viễn nhìn nụ cười sững
xấu hổ của Tịch Thiên Âm và đầu mày càng lúc càng chau lại của Tịch Quân
Huyên, vội vàng tới giải vây “Mọi người không nghe thấy bụng của đại ca đang
sôi ục ục sao, mau về chỗ ăn cơm đi”

“Đúng đúng đúng, các chị em trở về chỗ hết đi, ăn xong cơm chúng ta tới phòng
của Thiên Âm thăm” đại nương phát huy phong phạm lãnh đạo, một chút đã khuyên
được mấy vị chị em đang vây xung quanh Thiên Âm trở về.

“Tịch An, lấy vài cái gối mềm cho đại thiếu gia” đại nương lại lần nữa nói.

Quản gia Tịch An lập tức mang vài cái gối đặt lên trên ghế, Tịch Quân Huyên
lúc này mới đặt Tịch Thiên Âm xuống. Tám vị phu nhân lại bắt đầu nhiệt tình
bắt đầu gắp thức ăn cho hắn.

“Thiên Âm, ăn giò hầm”

“Còn có cá chua ngọt này nữa”

“Nộm gà, không bỏ đậu nành, sẽ không để lại sẹo”

...

“Tám vị nương thân, đủ rồi, bát của con đã sắp đầy rồi” Tịch Thiên Âm quả thật
không nhìn nổi tiếp nữa, một cái bát lớn như vậy, hắn sẽ phải ăn bao lâu đây.

“Thằng nhãi chết tiệt, sống trong sung sướng mà không biết” Tịch Triển Linh
lành lạnh một tiếng. Hắn không có người gắp thức ăn đây, trong bát trống rỗng
này. Theo lí mà nói, tám vị phu nhân nên thương người tướng công này như hắn
chứ, khư khư thương thằng con này tới khủng khiếp vậy. Mới hừ xong, lập tức
gọi tới tám tiếng “Hừ”, còn có một ánh mắt vừa lạnh vừa sắc nhọn.

Tịch Triển Linh co vào một chút, ngoan ngoãn ngậm miệng, vẫn là chỉ có Tịch Mộ
Viễn ôn hòa không nói gì, chọn một miếng thịt gà vào trong bát hắn.

“Vẫn là Mộ Viễn quan tâm” Tịch Triển Linh cảm động mà gật rụp đầu, nhưng khi
nhìn thấy miếng thịt trong bát, cảm động lập tức hóa thành khí giận “Mày rõ
ràng biết cha ghét ăn phao câu gà! Còn chọn cho cha à?!”

“Vậy sao?” Tịch Mộ Viễn ôn hòa mà cười nhìn Tịch Triển Linh ở một bên, ánh mắt
vô tội tới cực hạn.

Người này thật sự chính là ‘phúc hắc’ mà Thiên Âm đã nói nha! Thể nghiệm sâu
sắc! Tịch Triển Linh lau lau mồ hôi trên trán “Không sao, không sao, sau này
chú ý là được rồi!”

Đáng thương cho ông lão “hoàng hôn” như hắn, vợ không hiền con không thảo,
ngày nào cũng bị ức hiếp ~ đáng thương quá mà... Ánh mắt không khỏi hung hăng
liếc về hướng “đầu sỏ”.

“Cha, người muốn ăn ư, vậy cái này cho cha đấy” cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của
người nào đó, Tịch Thiên Âm hiếu thuận mà gắp chiếc đùi gà lớn trong bát của
mình cho Tịch Triển Linh.

Ánh mắt vừa mới còn giận dữ củaTịch Triển Linh lập tức chuyển hóa thành cảm
động, đưa bát ra vội vàng nhận lấy.

“Thật là con trai ngoan biết quan tâm, lần sau cha sẽ đánh nhẹ chút” lập tức
tám đường nhìn sắc như dao cộng them nụ cười có thâm ý đồng thời phóng về
hướng người nào đó đang vui.

Một câu nói không biết sống chết của người trì độn nào đó, đã gặp báo ứng ở
sau tháng này.

“Tại sao tiền tiêu tháng này lại giảm mất 100 lượng vậy?” Tịch Triển Linh khóc
ủ rũ mặt hỏi quản gia Tịch An.

Tịch An nói “Lão gia, tam thiếu gia nói người thường ngày chi tiêu không nhiều
đến thế, vì thể giảm bớt một nửa chuyển sang chỗ của đại thiếu gia rồi”

“Oa oa oa, tiểu tử thối không có lông, chỉ thương đại ca mày, không thương
cha!”

Buổi tối “Các phu nhân, bức thư tình này thật sự không phải ta viết mà, ta
thề” người nào đó giơ nến quỳ trên phản giặt quần áo run rẩy giải thích.

“Chữ viết trên này rõ ràng chính là của ngươi, còn là gửi cho Ngưng nương cô
nương của Vãn Hoa Uyển nữa, làm sao, thấy chúng tôi cũ kĩ rồi, muốn phát triền
tuổi xuân lần thứ 9 của mình ư?” Đại nương nhéo tai hắn, tức giận chế giễu
nói.

“Các phu nhân ơi, đó thật sự không phải là ta viết mà, ta không có làm mà,
khẳng định là thằng nhóc Mộ Viễn làm” chỉ có nó mới có thể mô phỏng được nét
bút của mình.

“Mộ Viễn ngoan ngoãn hiếu thuận như thế làm sao có thể làm những việc kiểu
này? Ông cái lão già không biết xấu hổ lại còn không tự nhận sai mà còn đổ tội
lên đầu con trai của mình...” Vừa nghe thấy hắn nói con trai đẻ của mình, đại
nương càng tức giận hơn.

“Đại tỷ, đừng để ý lão nữa, chúng ta về phòng ngủ đi, đợi lão quỷ ở đây một
ngày, xem hắn có thừa nhận hay không!” Ngũ nương nói, nhận được sự đồng ý nhất
trí của mấy vị phu nhân khác. “Các chị em, về phòng, Tịch An, trông coi lão
gia, đợi nến tắt rồi mới được đi ngủ, nếu ngươi mà thả người, chúng ta sẽ cho
ngươi quỳ một ngày” đại phu nhân giao cây nến còn sót lại trong tay cho Tịch
An.

“Vâng, đại phu nhân” Tịch An nhận lấy, run rẩy gật đầu.

Tám vị phu nhân hùng dũng rời khỏi thư phòng.

Tịch Triển Linh khóc rống “Tám bà vợ đã khổ thế này rồi, lại thêm một người
nữa ta còn có thể sống sao...”

“Lão gia, đừng có than vãn nữa, các phu nhân vẫn còn thương ngài, cái cây nến
này nhiều nhất cũng chỉ cháy trong một canh giờ là hết thôi (2 tiếng)”

“Phản đồ!”

Tịch Thiên Âm dưới sự chăm sóc đại biệt mấy ngày, vết thương trên mông đã sớm
khỏi, Tịch Quân Huyên cũng yên tâm mà rời đi.

Hôm nay là thất tịch, Tịch Triển Linh và mấy vị phu nhân làm hoa đăng ở sân
sau.

Triều đình cho những quan viên còn độc thân nghỉ, vì thế Tịch Mộ Viễn còn chưa
thành hôn hôm nay về nhà.

Mà nhân vật chính của chúng ta thì sao?

“Tiên nữ tỷ tỷ ơi... Tiên nữ tỷ tỷ à... Ta nhớ nàng chết được... Nàng tại sao
còn chưa xuất hiện vậy... Nàng có biết ta đã tìm nàng rất lâu rồi không...”
Tịch Thiên Âm gối hai tay lên đầu, nằm lên ghế bập bênh, ngây ngốc nhìn bầu
trời, trong lòng tự vẽ ra phong tư người đẹp.

Ba tiểu đồng ở bên cửa nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của công tử nhà mình,
đều lắc đầu.

“Chủ tử đã tìm cả nửa tháng rồi, cũng chưa gặp được ‘mỹ nữ’ áo trắng kia”
Huyền Bích nhìn Tịch Thiên Âm vẫn còn đang chìm đắm trong trầm tư, có chút lo
lắng.

Cổ Ngọc cũng gật đầu “Đã lật gần hết cả phủ Mộc Dương lên rồi... Nếu còn tiếp
tục như vậy, chủ tử còn không phải sẽ chán chết hay sao?” Lời này vừa nói, đã
bị gõ nhẹ hai cái.

Quản Giác nói “Đừng rủa chủ tử! Có điều, ta vẫn cảm thấy việc này không đơn
giản như thế, người đẹp áo trắng kía tuyệt đối không thể nhầm lẫn, xem khí
chất của y thì càng không phải tìm kiếm người thường là có thể thấy.”

“Nếu nói như vậy, ta lại nhớ tới một người” Huyền Bích suy nghĩ một chốc, nói
ra kết luận của mình.

“Nếu mà đoán không sai, người đẹp khuynh thành áo trắng này chỉ có một...”

Quản Giác và Huyền Bích nhìn nhau cười khổ, người sau cũng nhịn không được mà
lắc đầu “Người kia không phải người chủ tử muốn là sẽ có được...”

“Chủ tử đáng thương... Bị lừa rồi...” Quản Giác vì vậy đào ra nước mắt đồng
tình, mặc niệm cho tình yêu đầu của hắn. Nếu mà thường ngày người bớt đùa cợt,
chú ý tới việc thiên hạ nhiều hơn thì sẽ không đau lòng thế này rồi.

“Các ngươi rốt cuộc đang nói tới ai?” Cổ Ngọc không hiểu bọn họ rốt cuộc đang
nói tới ai, chớp đôi mắt to mà bức thiết hỏi rõ ràng.

“Không có việc của ngươi” hai người đồng thanh nói.

“Các ngươi đang làm cái gì ở cửa của ta vậy” thanh âm không vui của Tịch Thiên
Âm truyền tới, người ta đang nhớ nhung người đẹp đây, bọn họ lẩm bà lẩm bẩm
phiền chết được.

Ba người bước vào phòng ngủ, Huyền Bích nói “Chủ tử, đêm nay người không phải
đã mời lục công tử thương lượng việc sao? Cũng sắp tới giờ rồi, có phải nên đi
rồi không?”

Đúng nha, mình làm sao lại quên mất cuộc hẹn này. Nửa tháng không tìm được
người đẹp, vì thế muốn thông qua mạng thám tử của Long ca thăm dò, thế này hôm
trước gửi bồ câu đưa thư đi, mượn cớ gặp tình cũ, thật ra là muốn nhờ hắn giúp
đỡ, dù sao mình cũng lâu rồi chưa gặp Long ca.

“Được, các anh em, mang đàn trống theo, chúng ta đi!” Người nào đó tăng lên hi
vọng vô hạn, lại lần nữa nhóm lên ngọn lửa.

Tối nay có lễ hội thất tịch một năm một lần, bốn phía phủ Mộc Dương đều treo
đèn hoa đăng nhiều màu, hàng bán rong cũng xuất hiện khắp nơi, có bán hoa đăng
chữ tranh, có bán những đồ trân quý trang sức, còn có bán đồ ăn vặt, tiếng nói
cười vui tràn ngập kinh đô. Trong đám người tấp nập, có ba nhân vật xuất chúng
chậm bước, khi nói khi cười. Người nam nhân ở giữa vô cùng phi phàm, tuấn mĩ
vô song. Người tóc trắng áo trắng bên trái, xuất trần thoát tục, như tiên nhân
hạ phàm. Người bên phải, cũng anh tuấn xuất chúng, nhưng ánh mắt băng lãnh,
nói cũng không nhiều.

Ba người vừa xuất hiện, lập tức thu hút được vô số trái tim, rất nhiều cô gái
bạo dạn muốn tiến lên bắt chuyện, đều bị ngăn về. Nhìn cảnh đêm phồn hoa trên
đường phố, người người tấp nập, đàn ông thì tưng bừng phụ nữ thì vui vẻ, tình
nhân đâu đâu cũng thấy, Tông Chính Ngọc Minh thở dài “Lễ hội thất tịch năm nay
lại có thể thu hút được nhiều người như vậy!”

“Vì thế mới khiến ngươi ra ngoài góp vui, người sống hai mươi mấy năm mà tới
lễ hội cũng chưa từng đi dạo” Tần Tuyết Thương chế giễu.

“Hắn khi nhỏ đã ra chơi một lần, gặp phải vài nữ nhân ác tâm, vì thế đã bị dọa
về nhà” Cơ Tinh Nha không lạnh không nóng mà hé ra việc xấu hổ hồi nhỏ của
Tông Chính Ngọc Minh.

“Khó trách hắn lại ghét nữ nhân như thế, nhiều thê thiếp như vậy cũng không
thấy hắn sủng hạnh mấy người...” Tần Tuyết Thương cười nói.

“Các ngươi còn dám lấy ta ra đùa cợt thật, có tin ta sẽ chặt đầu các ngươi
không?” Tông Chính Ngọc Minh thốt ra những lời dọa người, trên mặt lại cười
tươi vui vẻ.

“Ta nói, chúng ta dường như đã bị đám nữ nhân này nhìn chằm chằm rồi...” Tần
Tuyết Thương nhìn nữ nhân đang nhìn thẳng chằm chằm vào bọn họ, trong lòng có
chút không vui.

“Nên là chúng ta, còn ngươi, chỉ có nam nhân nhìn chằm chằm thôi” Tông Chính
Ngọc Minh độc ác mà nhắc nhở, trong lòng hoan hô cuối cùng đã báo được thù.

“Vẫn là nhanh tìm chỗ nào trốn một chút thôi, cũng sẽ không sợ đêm hội này đêm
dài lắm mộng” Tần Tuyết Thương hung ác trừng gã bạn của mình.

“Chỗ góc ngoặc có một quán rượu” Cơ Tinh Nha dẫn trước vượt qua đám người dùng
khinh công lên đỉnh quán, hai người phía sau cũng không chịu thua kém mà theo
sau, để lại một đống nữ nhân si mê phía sau.

Tịch Thiên Âm và mấy người xuyên qua đám người đông đúc, tiến về nơi đã hẹn
gặp Tông Chính Tiễn Long — “Túy Tiên Lâu”.

Lễ thất tịch ở bên ngoài náo náo nhiệt nhiệt, mà Túy Tiên Lâu lại lãnh lãnh
thanh thanh. Thực khách ngày thường đều tập trung về lễ hội, không nhàn rỗi
tới đây mất tiền.

“Thái tuế gia, nhã gian phía trên đã có khách bao rồi... Ngài xem có cần đổi
một nhã gian khác không?” Chưởng quỹ vẻ mặt phục tùng, gật đầu cúi lưng.

“Bao rồi ư? Là kẻ lớn gan nào, tới đồ của ta cũng dám chiếm, xem ta không đánh
hắn tới tìm răng khắp sàn” Tịch Thiên Âm vừa nghe, lập tức giận dữ, chuẩn bị
tới trước tìm mồi lửa. Nhìn đại sảnh vắng vẻ, hắn còn tưởng không có người cơ,
thì ra đã chạy tới nhã gian rồi.

“Chủ tử, người đã quên lão gia và tam thiếu gia đã nói gì với người sao, hơn
nữa chúng ta đang lén lút chạy ra ngoài mà, vạn nhất lão gia biết được, hậu
quả quả thật không dám tưởng tượng...” Huyền Bích đầu tiên ngăn hắn lại.

“Mày ngoan ngoãn ở lại trong phòng tự kiểm điểm lại cho cha, không được ra
ngoài, bằng không cha sẽ đánh gẫy chân của mày!” Tịch Thiên Âm nhớ lại lời răn
cha đã nói sau khi xách hắn về nhà đánh một trận.

“Ngoan ngoãn ở nhà, bằng không tiền tiêu vặt nửa năm tới không còn” ——uy hiếp
của Quân Quân.

Tịch Thiên Âm rùng mình một cái, chỉ có thể lui lại một bước “Chưởng quỹ, tìm
một chỗ ngồi gần cửa sổ đối diện với sông Mãn Nguyệt trên lầu 2 cho ta”

Đành chịu vậy, trong năm gian nhã gian kia chỉ có một gian là mãn nguyệt cư
đối diện với sông Mãn Nguyệt, còn những gian khác đều ở cạnh cửa sổ đối diện
đường phố, đồng người tạp nháo.

“Được~ tiểu nhị, đưa thái tuế gia và ba vị công tử lên lầu, ta tới phòng bếp
làm thức ăn, bảo đảm là đồ mà thái tuế gia thích ăn...” Chưởng quỹ nói.

“Không cần, mang lên vài đồ ăn nhấm rượu là được rồi, thêm một vò rượu Hoa
Điêu” Tịch Thiên Âm gọi chưởng quỹ sắp tới phòng bếp lại. Hắn mới ăn cơm tối
xong, nào có nhiều bụng chứa đồ ăn như thế?

“Được, tiểu nhân đưa thái tuế gia lên trước, tiểu nhị đi bưng vài món ăn lên
đây” chưởng quỹ lập tức phân phó, ôm ra một vò rượu từ trên tủ, dẫn bọn họ lên
lầu.

“Thái tuế gia, vị trí này được không?” Chưởng quỹ dẫn bốn người họ lên chỗ
ngồi gần cửa sổ, đặt vò rượu xuống, cẩn thận dùng tay áo lau lau vết màu xám ở
trên bàn.

“Thái tuế gia, đồ ăn nhắm rượu tới rồi” tiểu nhị cũng không chậm chạp mà chạy
tới, bưng xuống năm đĩa thức ăn. “Không tồi, các ngươi xuống trước đi” Tịch
Thiên Âm hào phóng mà đưa tiền.

“Thái tuế gia, mấy ngày trước Tịch tam thiếu gia đã đặt 3 nghìn lượng bạc ở
quán chúng tôi, chuyên dành để trả tiền rượu và đồ nhắm cho ngài, vì thế số
tiền này ngài cất đi, tiểu nhân nhớ giá là được rồi” chưởng quỹ sợ hãi mà lùi
đi.

“Oh, vậy được, các ngươi xuống trước đi” Quân Quân vẫn thật là có tâm, không
hổ là đệ đệ của ta!

“Vâng, thái tuế gia, có gì ngài cứ phân phó tiểu nhân, Tịch Thiên Âm nhìn xung
quanh một chút. Đời này vẫn chưa từng ngồi ở đại sảnh, nhã gian của ta ơi

~~ “Chủ tử, ngài rồi cuộc hẹn gặp lục công tử lúc nào?” Cổ Ngọc bất an mà ngọ
đi nguậy lại trên ghế.

“Kẻ đáng ghét kia, nếu đã tới rồi không biết còn đang ở đâu nghe trộm nữa, nếu
mà vẫn còn đang trên đường tới...” Mình còn không biết thói quen ác độc của kẻ
đáng ghét kia sao, thích nhìn người khác đợi y... Vừa nghĩ tới đây, người nào
đó tức giận mà vỗ bàn.

“Vậy chúng ta còn phải đợi bao lâu, nếu là lão gia phát hiện chúng ta không có
nhà...” Cổ Ngọc tiếp tục hỏi, không giống Quản Giác và Huyền Bích đều an tâm
chờ đợi.

“Yên tâm đi, ta đã thêm chút đồ vào trong canh của cha và mấy vị nương thân
rồi, không tới ngày mai thì sẽ không ra được... Oh ha ha ha...” Người nào đó
phát ra nụ cười nhếch mép.

“Chủ tử, ngài thật độc...” Tới Huyền Bích cũng không nhịn được nói.

“Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu... Ha ha...” Tuyệt đối.

“Nếu đã như vậy chúng ta cũng không cần lo lắng nữa, đợi thêm một lúc nữa, tin
rằng lục công tử sẽ tới rất nhanh” Cổ Ngọc cũng coi như có thể an tâm lại.

“Ta thấy kẻ đó đã sớm tới rồi, không chừng đang ở ngay ngoài cửa sổ. Huyền
Bích, Quản Giác, Cổ Ngọc, mang đàn ra, chúng ta hát, ta không tin hắn nghe bài
hát mình thích nhất mà không ra...” Một cái búng tay, Tịch Thiên Âm ra dấu mọi
người bắt đầu hát, lập tức 3 đồng nhi bắt đầu gảy nhạc khí của mình.

Cầm một chiếc đũa gõ vào cốc rượu theo tiết tấu, Tịch Thiên Âm đọc “One, two,
three” tiếp đó là một tiếng sao du dương mở đầu, dẫn dắt tiếng đàn tranh và
tiếng trống lớn mạnh, một khúc hân hoan như rót ra. Lúc này Tịch Thiên Âm đứng
lên bưng cốc rượu trong tay mình, hát rằng “Cùng Long ca uống bầu rượu thủy
tương phù là bạn, thế gian gặp nhau không dễ dàng mời người uống cốc rượu này”

Vừa hát 2 câu, một giọng hát nam nồng nhiệt hát tiếp, một bóng người bay từ
ngoài cửa sổ vào, đứng trước mặt Tịch Thiên Âm, nhận lấy cốc rượu “Hảo hiền đệ
may mắn gặp nhau như cổ nhân nói gió thổi, duyên phận là huynh đệ tốt đêm nay
cùng đệ uống say”

Người này hơn hai mươi tuổi, y bố nam tử phổ thông màu nâu nhạt, dáng người
cao thẳng, gương mặt anh tuấn lúc này tràn ngập nụ cười vui vẻ, khiến vết sẹo
dọa người dưới khóe mắt trái thoạt nhìn ôn hòa đi không ít.

Âm: Xưng huynh đệ cùng Long ca nghìn chén không say thong dong nhàn nhã

Long: Hảo hiền đệ uống một cốc nhân sinh mộng rồi quay đầu

Rượu ngon trăm năm nghìn cốc cho dù ông chủ muốn ta đi

(Chưỡng quỹ đột nhiên chèn một câu: Aizz! Sao lại liên quan tới tôi?)

Âm: Kim tương ngọc phụng cầu hoàng nhân gian khó nhất thành đôi

Thiên hạ có người là bạn ta chỉ hận thời gian trôi quá nhanh

Long: Nói không hết uống không đủ là bạn bè tốt hiếm có

Uống rượu nghìn cốc chưa đủ chỉ hận thời gian trôi quá nhanh

Âm: A Long ca ở mọi nơi (Long: Ở mọi nơi)

Âm: Bầu trời kia ánh trăng kia lại một đôi (Long: Lại một đôi)

Âm: Đêm nay càng thay phiên nhau không rời (Long: Mãi không rời)

Hợp: Tương huy tương ứng như đôi ta

Long: Âm lão đệ đệ say rồi (Âm: Đệ chưa say)

Long: Nhật nguyệt nào có thể cùng chiếu? (Âm: Nào có thể cùng chiếu sáng?)

Long: Ngày đêm thay phiên cùng nối đuôi

Âm: Cùng nối đuôi

Hợp: Còn không bằng học những ngôi sao kia từng đôi từng đôi cùng sinh cùng
tử, Tịch Thiên Âm và Tông Chính Tiễn Long ôm chầm lấy nhau thật mạnh.

“A Long ca, tiểu đệ nhớ huynh chết được”

“Tiểu Âm đệ, vi huynh cũng nhớ đệ chết mà”

Ba tiểu đồng bên cạnh không giữ mặt mũi mà quay người nôn khan. Nhóm hai người
thối mông không tự giác!

“Long ca, dạo này càng ngày càng gợi cảm nha!”

“Thường thôi thường thôi, Tông triều đệ tam”

“Âm đệ, đệ cũng càng ngày càng tuấn mĩ nha!”

“Rất xấu rất xấu, thiên hạ đệ cửu”

Đối thoại thiếu dinh dưỡng tiếp tục, ba đồng tử nôn càng lúc càng thảm, hai
tên đầu sỏ mới ngừng lại.

(Phía trên là lời đại khái của bài hỉ tương phùng, quả thật là lời khó hiểu,
ta dịch không nổi, nên cố được câu nào thì hay câu đó, hjx, k thì ta ném âm
Hán Việt vào ~ haha)

“Nói đi, rốt cuộc mời ta tới có chuyện gì? Giục mạnh như thế.” Tông Chính Tiễn
Long dùng chân khều một chiếc ghế ngồi xuống, tự rót một cốc rượu.

“Giúp đệ tìm một người” Tịch Thiên Âm nhìn ngoài cửa sổ, rất có cảm tình mà
hôm nay đã dán bộ râu số 2——tiên phong đạo cốt. Ai ya, quá đẹp trai mà, không
hổ mà bộ râu số 2, nhanh như vậy đã khiến ta tìm thấy cảm giác giống như tiên
nhân.

“Sao? Rốt cuộc là vị mĩ nhân nào có thể hấp dẫn được Hoa hoa thái tuế đáng yêu
của chúng ta đích thân gửi gắm ta?” Y quả thật là đã khơi lên một chút hứng
thú “Có điều, đệ vẫn là đừng có tự vờ thâm tình mà vuốt vuốt râu có được
không, làm ta rất muốn nôn ~”

Phẩm vị của vị nghĩa đệ này thật sự là không bình thường nha, lần nào cũng mặc
giống như nhà giàu mới nổi, cứ nhiên lần nào cũng còn dán thêm các loại hình
râu khác nhau! Râu của hôm nay... Thật sự là có chút không dám lãnh giáo!

“Đệ không biết tên của nàng, chỉ gặp qua một lần, ở ngay trên phố nửa tháng
trước, cả người bạch y xuất trần, tóc trắng như tuyết, đẹp tới không thể nhầm
lẫn... Tiên nữ trên trời cũng không sánh bằng! Trên đời sao lại có thể có
người đẹp khuynh quốc tới vậy nha?...”

“Áo trắng tóc trắng, tiên nữ trên trời cũng không sánh bằng... Nữ thì ta không
biết, còn nam ư...” Biết một người, có điều hắn không dám chọc vào, kẻ đó là
một ‘người xấu’ tiêu chuẩn đó nha~

“Nói bừa, tiên nữ tỷ tỷ sao có thể là nam được?!” Tịch Thiên Âm giận dữ trừng
hắn một cái, lại thêm vào nắm tay uy hiếp.

“Nói đùa, nếu đã không biết tên, vậy không dễ làm rồi” làm thế nào để điều tra
đây? Tông Chính Tiễn Long vuốt cằm suy nghĩ. Tịch Thiên Âm đi đến bên cửa sổ,
nhìn bán nguyệt mông lung trên trời, thở dài “Jay Chou à, nếu không phải là
anh gặp được tiên nữ tỷ tỷ của tôi ở trong mơ, bằng không làm sao có thể viết
ra được khúc nhạc này, còn có Phương Văn Sơn anh... Làm sao có thể viết ra
được lời bài hát hay như thế!?”


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #3