Tiên Nữ Tỷ Tỷ


Người đăng: buingoctu1995

“Này, năm người các ngươi, đừng có sầu mày khổ mặt bộ dáng không cam nguyện
nữa, tốt xấu gì cũng làm dáng POSE cho mọi người xem, để mọi người chọn hàng
một chút, bằng không còn tưởng hàng ta bán là hàng giả nữa, cáo ta tới tận
hiệp hội người tiêu dùng thì làm thế nào?” Tịch Thiên Âm bất mãn lẩm bẩm nói.

“Đại thiếu gia, đừng mà, những tư thế kia của người rất buồn cười mà~” một
trường công lớn gan hơi kháng nghị, lập tức nhận được một cái gõ đầu của người
kia.

“Cái gì buồn cười, những POSE kia chính là kết tinh trí tuệ của nhân loại, là
thể hiện giữa sức mạnh và cái đẹp, hóa thân của gợi cảm... Mau làm cho ta,
bằng không không có bạc”

Rất nhiều người xung quanh không biết Tịch Thiên Âm đang nói ý gì, nhưng những
nô tài đã ở chung với hắn lâu đã hiểu được giọng điệu kỳ lạ của hắn. Thế là,
hai trường công một người vòng lại ở hai bên eo, bày ra tạo hình lực sỹ, mà
một người lại là tạo hình chiến sỹ trầm tư. Ba nha hoàn còn lại, một người làm
tư thế Marilyn Monroe, môi hơi bỉu ra, vô cùng gợi cảm. Một người khác quay
người lại dùng tạo hình kinh điển chiến sỹ thiếu nữ quay người lại cười, mắt
một mí vừa chớp, thanh xuân vô cùng. Một người còn lại thì cầm hoa sen chỉ,
thái độ của tiêu thư khuê các nhà đại gia (tham kiến bạch nương tử).

Người xung quanh cười to thành tiếng, khiến 5 người vô cùng xấu hổ.

Đã nói đừng có làm rồi, nhưng vị đại thiếu gia chỉnh người không đền mạng này
cứ đòi như vậy, bọn họ không còn mặt mũi gặp người rồi... “Chủ nhân, lão gia
tới rồi!” Huyền Bích đột nhiên bừng tỉnh nói.

Đang chấm điểm tạo hình, Tịch Thiên Âm ngây người, run run quay đầu nhìn lại,
trong đám người mọc ra một nam tử trung niên vốn nên mặt mang ý cười mà giờ
lại mày oán dương cao.

Nam tử thoạt nhìn bốn mươi mấy tuổi, mắt mặt có chút giống với Tịch Thiên Âm,
chỉ thấy hắn sải bước đi tới, mỗi một bước đi, dường như đều có thể nhìn thấy
khói trắng từng lọn bốc lên từ dưới gót giầy.

Tịch Thiên Âm khó khăn mà nuốt nuốt ngụm nước bọt, quay người nhắm mắt tự nói
“Ta không nhìn thấy, ta cái gì cũng không nhìn thấy, cha đang thượng triều,
không có ở đây...”

Người nào đó sau khi tự thôi miên mình, mở mắt ra, lại không còn có thể rời
mắt nữa rồi——người đẹp quá đi! Tuy là tóc trắng, lại rất có phong tư.

Nơi mà ánh mắt cập tới, người tuyệt sắc như bạch liên đứng thẳng, ôn nhu,
thanh nhã, xuất trần, mặt tự trăng thu, mày tự tranh mực, mắt tự sóng thu,
tuấn nhãn tu mày, thần thái thần phi. Mái tóc bạch ngân thả trên đầu giống như
tuyết trắng dưới ánh trăng, một thân bạch y xuất trần lại càng khiến người này
tự trích tiên, phảng phất tuế nguyệt giữa mây bay, phiêu phiêu tựa khổ lưu
phong hồi tuyết~ ánh mắt người kia bắt gặp cùng hắn, chỉ là nụ cười nhàn nhạt
đã tước đoạt đi trái tim y. Tịch Thiên Âm lúc này cảm thấy tim gan mình giống
như không còn là của mình vậy, tần số đập của nó ư~~ xin hãy cho tôi
su——xiao——jiu——xin——pill. (Suxiao jiuxin pills là thuốc chuyên trị hoạt huyết,
ứ và giảm đau, tăng lưu lượng máu mạch vành, giảm các cơn đau thắt ngực, thích
hợp dùng cho các bệnh tim mạch vành, phù tim...)

“Tiên nữ tỷ tỷ...” Lẩm bẩm lặp lại, ánh mắt si mê, nhìn chăm chú người đẹp áo
trắng cũng đang nhìn chằm chằm hắn.

Hai người bên này “thâm tình” nhìn nhau, bên kia Tịch Triển Linh hai tay xua
xua trước mặt Tịch Thiên Âm, không phản ứng?

“Nhóc con, còn dám giả vờ với ta... Thế nhưng dám nhân lúc ta thượng triều mà
bán nô tài trong nhà, nói, đây là lần thứ mấy rồi?” Tịch Triển Linh rống giận
mà hét vào tai Tịch Thiên Âm, ép hắn đối mặt với mình.

Người nào đó cuối cùng đã phản ứng lại bởi đau tai “A~~~cha, đau mà! Nhanh
buông tay, ở đây có nhiều người nhìn như vậy? Muốn làm trò cười cũng không dễ
nhìn đâu!” Đặc biệt là tiên nữ tỷ tỷ của hắn, đừng có mất mắt trước mặt nàng
mà.

Vừa nghĩ tới đây, Tịch Thiên Âm nhẫn lại đau nhói ở tai, hơi hơi liếc đầu chào
hỏi với người đẹp “Hi~”

“Tuyết Thương, hắn hình như đang chào hỏi ngươi...” Tông Chính Ngọc Minh cười
nhìn Tịch Thiên Âm đang đau, không quên trêu ghẹo mỹ nhân áo trắng bên cạnh,
tuy rằng thanh âm nghe có chút ghen tị.

“Ừ~ quả thật là tiểu tử rất đáng yêu, quả nhiên mấy người kia nói không sai”
Tần Tuyết Thương cũng đáp lại gương mặt cười vừa mới tuy rằng có chút vặn vẹo
nhưng vẫn nhìn ra là đang cười của Tịch Thiên Âm, cùng với kéo ra “nụ cười” và
“Hi” không biết là nghĩa gì kia.

“Hoa hoa thái tuế ư? Ta ở đây sống lâu như vậy mà không biết có người như vậy”
Tông Chính Ngọc Minh nhìn Tịch Thiên Âm đang đau đớn tới mức miệng cũng chảy
nước mắt, mắt lóe qua ánh sáng bừng chỉ có thợ săn mới có.

Tần Tuyết Thương như có suy nghĩ mà nhìn Tông Chính Ngọc Minh, trước khi người
kia chưa phát giác mà chuyển tới trên người Tịch Thiên Âm, khóe miệng lộ ra ý
cười.

“Tịch thừa tướng đã phát hiện chúng ta rồi, có cần đi chào hỏi hay không?” Nam
tử áo đen hỏi, thanh âm băng lãnh.

t r u y
e n c u a t u i N e t Tông Chính Ngọc Minh lắc lắc đầu “Tịch Thừa Tướng đã sớm
phát hiện ra chúng ta rồi, có điều nếu hắn đã không tới, chúng ta cũng đừng có
làm phiền người ta dạy con!”

“Mày không phải nói là không sợ bị xem trò cười, còn nói mình là công dân ăn
cơm của bách tính có nghĩa vụ phải cung cấp tư liệu trò cười sau bữa cơm cho
các quán trà hay sao?” Tịch Triển Linh cười lạnh nói.

“Cha à, con chưa từng nói mà... A~~~ đau, cha nhẹ tay chút” oa oa oa oa~người
đẹp, đừng nhìn ta mà, quay đầu đi, bây giờ ta đang rất xấu hổ.

“Cái gì, ý của mày là lỗ tai của mày đã hỏng không còn dùng được, tới lời nói
của mình cũng không nghe rõ ư? Có phải còn muốn nói tao không xứng làm cha của
mày... Phải không?” Cười lạnh tiếp tục.

“Cha, không phải mà, tai của con rất tốt, vẫn là người cha mà con kính phục tự
như nước sông chảy không ngừng không nghỉ, càng giống như dòng nước lũ lớn vừa
tràn bờ!” Tịch Thiên Âm lập tức chân chó ôm lấy Tịch Triển Linh, sùng bái mà
“khóc to”, ánh mắt không quên liếc về phía người đẹp áo trắng.

“Hừ, mồm miệng trơn tru, về nhà cho ta... Con từ khi nào để lại hai vệt râu
cho ta thế này? Con còn sợ danh tiếng Hoa hoa thái tuế của mình chưa đủ vang
xa ư?” Nói xong, tay mạnh mẽ, giật đi hai vệt râu chữ bát đáng yêu của người
kia.

“Ôi~” giữ chặt lên chỗ đau, Tịch Thiên Âm hàm lệ nói “Cha à, lần sau muốn giật
râu làm phiền người cảnh báo trước một tiếng cho con, rất đau mà... Bộ râu số
1 đáng thương của con, cha bình tĩnh đi~”

Tịch Thiên Âm nhặt lên bộ râu bị ném trên đất, nhân lúc này quay người, nhìn
tiên nữ tỷ tỷ của mình. Vẫn là tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp, nào có vỏ cam giống như
mặt cha mình đâu.

“Thiếu gia, nước miếng chảy ra rồi kia” Quản Giác nhịn không được trêu ghẹo.

Nước miếng ư? Ôi... Tịch Thiên Âm vội vàng lau khóe miệng, lại không có gì cả,
đang muốn mắng Quản Giác chơi ác, lại nhìn thấy người đẹp áo trắng cười nhẹ vì
mất mặt vừa mới của hắn, lập tức mê tới mất trí.

Tiên nữ tỷ tỷ đang cười với hắn nha Oh ~~YEAH! YEAH! Người nào đó trong lòng
đang vui tới nổi bọt đột nhiên cảm thấy tai đau “Ai ~đau, cha, đừng véo nữa,
đau chết người rồi!”

Tiên nữ tỷ tỷ, đừng cười mà

Cười tới hắn không còn mặt mũi!

Tông Chính Ngọc Minh nhìn ánh mắt si mê của Tịch Thiên Âm, sắc mặt hơi trầm,
trong lòng có chút không vui “Kịch cũng gần kết thúc rồi, chúng ta đi thôi!”

Nhìn lửa giận đột nhiên của Tông Chính Ngọc Minh, lần này lại là Tần Tuyết
Thương cảm thấy thú vị rồi, ha ha ha... Vừa nghĩ tới đây, cố ý lại lần nữa nở
nụ cười mị hoặc với Tịch Thiên Âm, sau khi nhìn thấy ánh mắt si mê của người
kia và đường trừng của Tông Chính Ngọc Minh thì hài lòng mà quay người rời đi.

“Người đẹp... Đừng có đi mà...” Tịch Thiên Âm muốn chạy tới kéo nàng lại,
nhưng cha ở đây không dám quá mức phóng đãng.

Tông Chính Ngọc Minh đi được một nửa, nghĩ tới gì đó, đột nhiên dừng lại, quay
đầu lộ ra nụ cười thâm ý với Tịch Thiên Âm.

Tịch Thiên Âm vốn đang thất vọng thương tâm nhìn người đẹp áo trắng đi khỏi
tầm nhìn của mình, không ngờ một mắt liếc tới người đàn ông thối mông tuấn mĩ
bên cạnh người đẹp áo trắng đang nở nụ cười dựng lông gáy với hắn, lập tức
rùng mình một cái, cảm thấy toàn thân bị dòng điện xẹt qua.

Gã kia thế nhưng cười với hắn ư? Sẽ không phải là Gay chứ? Tịch Thiên Âm rất
muốn đi đánh người kia một trận, đại ca, người ta có hứng thú không phải là
ngươi mà là người đẹp áo trắng bên cạnh ngươi cơ, đừng có nhầm nha, ta chính
là không phải đồng tính nha! Cứ coi như thế, cũng không hi vọng là ngươi đâu!

Nhìn con mắt lớn sợ hãi và cơ thể co rụt lại của đối phương, nụ cười của Tông
Chính Ngọc Minh càng đậm thêm, còn cười ư? Tịch Thiên Âm nuốt nuốt nước bọt,
lại lần nữa rùng mình một cái. Mà ở một bên, Cơ Tinh Nha trước khi rời đi đã
cho Tịch Thiên Âm một ánh nhìn sắc đầy khí lạnh.

Tịch Thiên Âm đáng thương bên này mới nhận được 2 nụ cười dựng lông, bên kia
nhận được ánh mắt băng lạnh tới thấu xương, càng là ớn lạnh vô số cái “Lạnh
quá, lạnh quá... Khí lạnh này cũng quá mạnh rồi, tôi đã chọc ai ghẹo ai rồi?”

“Đại ca, đừng có chọc cha tức giận nữa được không, cũng không xem xem mình đã
bao tuổi rồi, không khiến cha tức giận tới nhảy dựng mới chịu nghỉ ngơi, lần
này đệ còn có thể xoa dược cho đại ca, lần sau nếu đệ không ở thì sao? Huynh
lại không thích Huyền Bích bọn họ động vào người mình, tới lúc đó xem ai sẽ
thoa cho, cha thì huynh đừng có mong đợi rồi, tám vị nương thân lại sớm đã chờ
mong có thể niết niết cái mông nhỏ của huynh, nếu đệ không ở, cũng không biết
thế nào...”

“Dừng lại, dừng lại... Ta nói này Mộ Viễn, đệ đừng có vừa về nhà đã thuyết
giáo nữa, tốt xấu thì ta cũng là đại ca mà, vài ba bữa lại bị đệ nói thì ta
còn mặt mũi không?” Tịch Thiên Âm bất mãn mà trừng đầu giường trống không, nhị
đệ Tịch Mộ Viễn trong miệng nghiến răng mà ngồi phía sau hắn thoa dược cho
hắn.

Nhị đệ này của hắn rõ ràng đối với người khác đều lạnh lạnh nhạt nhạt, làm sao
lại cứ cằn nhằn than vãn với người ca ca như hắn vậy, giống như bà mẹ già vậy.
May là bây giờ làm quan rồi, bởi vì chức vụ không thường xuyên về nhà, bằng
không cái tai của hắn sẽ bị hành hạ tới thế nào.

“Huynh cũng đừng có chú ý tới đám nô tài đó nữa, huynh biết cha bảo vệ đám nô
tài đó lắm mà. Nếu huynh thiếu tiền có thể tìm đệ đòi, tam đệ mỗi tháng đều
đưa tiền tiêu vặt mà, còn có lương tháng của đệ cũng đủ dư giả. Nói thế nào đi
nữa, huynh cũng tiết kiệm chút, đừng có lần nào ra đường cũng tiêu phung phí
tiền, bạc này phung phí vậy, tam đệ kiếm cũng vất vả”.

“Đại ca chính là biết đệ ấy vất vả, vì thế mới không tìm đệ ấy tiếp tục đòi”
huống hồ tam đệ cái tên quỷ keo kiệt đó cũng không có hào phóng thế, muốn bạc
không hỏi rõ cặn kẽ thì sẽ không cho, hắn còn có thể có chuyện riêng để nói
không?

“Vậy nên huynh mới đi động vào đám nô tài đó ư?” Một giọng nói có chút lạnh
nhạt từ cửa truyền vào. Không cần nhìn cũng biết đó là tam đệ, Tịch Quân
Huyên.

Tịch Mộ Viễn và Tịch Quân Huyên là con của đại nương và ngũ nương, đều là
những chàng đẹp trai tượng trưng cho tuấn mỹ, người đầu tiên thì ôn hòa người
sau thì nghiêm túc.

Còn Tịch Thiên Âm, là con của phu nhân chính phòng đã sớm mất, người cha đáng
thương vừa mới kết hôn được hai ba năm đã trở thành góa phu, còn mang theo một
gánh nặng, nếu không phải sau này đỗ trạng nguyên, còn không chừng bây giờ vẫn
còn đang dắt hắn đi bán đậu phụ khắp nơi!

“Quân Quân à, ca ca ta thật sự là nhớ đệ chết đi mà, mau lại đây cho ca ca sờ
một chút...” Nói xong, sắc thủ thò về phía Tịch Quân Huyên đã cúi thấp eo đánh
giá. Chỉ tiếc bị “bộp” một tiếng đánh rơi. Vô tình mà, vô tình mà... Hai tiểu
đệ này chính là hắn nuôi từ bé, tuy rằng chỉ ở chung có vài năm, nhưng trong
quá trình trưởng thành của người kia không thể thiếu được vai trò quan trọng
của hắn, làm sao có thể đối xử với hắn như vậy chứ, ai ai cũng nói trưởng
huynh như cha, thẳng nhóc nhỏ mông này chính là bất hiếu mà, lần nào cũng dùng
ánh mắt rạch hắn.

Nhớ lại lúc trước, những ngày tháng tươi đẹp biết bao, bộ dáng hai thằng nhóc
nhỏ mông mới cao hơn một thước một trước một sau bám lấy bên cạnh hắn, lúc đó
đáng yêu biết bao, nhưng mà sau khi lớn rồi thì sao? Đứa trước thì trở thành
một con hồ ly phúc hắc, đứa sau thì trở thành một tiểu lão đầu nghiêm túc.

Oa oa oa, đây là cuộc sống của con người sao? Hắn có phải nên để cha sinh thêm
vài tiểu đệ nữa chơi cùng không?

“Còn muốn cha sinh cho huynh tiểu đệ sao?” Tịch Quân Huyên ngồi trên giường,
có chút phẫn giận mà nhìn đại ca của mình.

“A~” nó làm sao biết được, vừa mới không phải là mình đã lỡ nói ra chứ? Không
dám ngẩng đầu nhìn tam đệ của mình, Tịch Thiên Âm dứt khoát vùi đầu vào
gối——giả vờ ngủ.

“Nhị ca, đệ lâu rồi chưa nhìn thấy đại ca rồi, huynh hãy đi làm việc công của
mình trước đi, đệ thoa dược cho đại ca” Tịch Quân Huyên hiếm khi mỉm cười, nụ
cười này khiến Tịch Mộ Viễn rất lâu chưa nhìn thấy tiểu đệ của mình mỉm cười
có chút kinh ngạc, trong kinh ngạc này, cái hộp trên tay cũng đã bị Tịch Quân
Huyên lấy đi.

Vừa nhìn trên tay trống rỗng, Tịch Mộ Viễn vô lực mà cười cười, nhìn người nào
đó đang nằm trên giường không biết sống chết một cái, trong lòng cầu nguyện
hắn tích nhiều phúc đức.

“Đại ca, đệ còn có công vụ phải làm, không ở bên huynh được rồi, để tam đệ
thoa dược cho huynh vậy” đợi rất lâu không thấy người nào đó trả lời.

“Ngủ rồi” Tịch Quân Huyên nhìn nói. Hắn còn không hiểu được đại ca nhà mình
hay sao, vừa ngủ, vành tai sẽ tựa như sủng vật nhỏ vậy, tuy rằng không cụp
xuống, nhưng ít nhất cũng sẽ mềm đi một chút.

Đại ca quả thật không có cảm giác nguy hiểm, nói ngủ liền ngủ, không hổ tự
mệnh danh cái gì mà “vua ngủ”. Tịch Mộ Viễn lắc lắc đầu, vỗ vỗ vai Tịch Quân
Huyên, ngữ trọng tâm trường mà căn dặn một câu “Đệ nhẹ tay chút, huynh ấy lần
này đã bị đánh không nhẹ” sau đó liền rời khỏi phòng, đồng thời cẩn thận mà
đóng cửa lại.

Tịch Quân Huyên nhìn cái mông chằng chịt những vết máu, đã bị sưng gấp rưỡi,
cẩn thận mà xoa dược, trong mắt tràn đầy đau tiếc và không nỡ.

Lần này sao cha lại đánh nặng như vậy, lúc thường cũng chỉ là giơ cao đánh nhẹ
thôi, hôm nay đã làm sao rồi. Hắn vừa về nhà đã nghe thấy ba vị nương thân
khóc thảm thiết, nói là cha lần này đã nặng tay rồi. Riêng cái cán chổi được
vất trên mặt đất đã khiến hắn biết rồi, hung hăng trừng người cha đang bồi tội
cho 8 vị nương thân một cái, bèn chạy tới. Không ngờ đã bị đánh thành như vậy!

“Cha à, đau...” Người nào đó ngủ không quá ngon, hai tay hai chân bắt đầu chồm
lên, mà động tác này đã kéo da thịt ở mông, đau càng thảm hơn nữa, gần như là
đau tới tỉnh giấc, nhưng lại nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

“Tôi hận các người... Tại sao các người lại bỏ tôi đi...” Tịch Thiên Âm vẫn
luôn nói mớ, đầu mày chau chặt, tay cũng nghiến lấy thành giường, lực đạo rất
lớn, khiến thành giường kia vỡ vụn.

Đại ca quả nhiên còn chưa quên. Tịch Quân Huyên nhìn Tịch Thiên Âm như thế
này, trong lòng đau nhói. Hắn biết thân phận thật sự của đại ca, chính là bởi
vì đã biết, mới cảm thấy đau lòng.

Khi đại ca 10 tuổi không cẩn thận đã uống rượu, thổ lộ ra sự thật, đời trước
chết rồi vẫn giữ được ký ức mà sống lại ở thời không này. Một linh hồn nhảy
qua thời gian và không gian, cô đơn mà sống trong một môi trường không có
người thân, cô độc biết bao! Nhất thời mọi người đều hoang mang, trốn vào thư
phòng của cha để thương lượng làm sao để chăm sóc anh ấy, không để ý tới đại
ca đã tự mình chạy mất bởi vì sợ hãi lại một lần nữa bị bỏ rơi. Mà lần chạy
này liền 10 năm, cuối cùng mới được cha tìm thấy. Đại ca của 10 năm sau vẫn
hoạt bát hòa đồng như thế, nhưng vết thương trong lòng kia lại chưa từng khỏi
hẳn. Cho dù được cả nhà yêu thương bảo vệ, nhưng ký ức một đời trước nói bỏ đi
nào có dễ dàng bỏ đi như thế được.

Đại ca thường ngày luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng chỉ khi không còn người
khác ở cạnh mới trở về bộ dạng cô độc thật sự.

“Bọn đệ không phải là người thân của huynh sao? Cha, tám vị nương thân, nhị
ca, còn có đệ, còn có ba đồng nhi của huynh, huynh không thích hết sao?” Tịch
Quân Huyên vuốt đầu của Tịch Thiên Âm, một chút một chút.

Dường như đã nghe thấy lời của hắn, Tịch Thiên Âm cũng không còn đau thương
như thế, chìm vào ngủ say. Có điều, trong miệng không ngừng lảm nhảm “Tiên nữ
tỷ tỷ” còn phối hợp thêm vào nụ cười si ngốc.

“Tiên nữ tỷ tỷ, ha ha ha”

Ngồi ở bên cạnh hắn, Tịch Quân Huyên nghe được lời gọi lần thứ 100 của hắn,
nhìn thấy nụ cười lần thứ 100 của hắn thì không còn có thể ngổi nổi, chau mày
đứng dậy chuẩn bị tìm bọn Huyền Bích hỏi rõ ràng.

Đại ca có người trong lòng rồi ư? Không biết gia thế có thanh bạch hay không,
có ôn thuận hay không, có hung hãn giống như tám vị nương thân không... Đại ca
tuyệt đối không thể trở thành “sợ vợ” được! Không thể để đại ca bị ức hiếp
được!


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #2