Biến Cố


Người đăng: buingoctu1995

“Môn chủ, Ương triều bệ hạ phái người tới mời người tiến cung một chuyến”

Buồi tối, Vong Ưu đang nghe Huyền Bích điều tra tình huống về án giết người,
lúc này Cổ Ngọc đến đưa một bức thư.

Ương Huyền Nguyệt lúc này muốn hắn tiến cung, nhất định là muốn hắn đem ra
tình huống hai ngày điều tra, cũng được, trước đi xem đi.

“Ngọc Minh” Vong Ưu gọi Tông Chính Ngọc Minh đang ngủ bên cạnh, người sau
chậm rãi mở ra mí mắt nặng nề một chút bất mãn mà hỏi “Chuyện gì?”

Hắn là đang ngủ... Mệt mỏi một ngày một đêm rồi, đặc biệt là buổi chiều!

“Ương triều bệ hạ gọi ta tiến cung một chuyến, ta lo lắng ngươi, ngươi theo ta
được chứ?” Vong Ưu hỏi, không an tâm để lại hắn trong khách phòng, mặc dù có
Li Liệt và Ngọc Nghiễn ở bên, nhưng hai người này tình chàng ý thiếp không
hề đế ý đến bên ngoài, ai biết có thể hay không xảy ra cái gì ngoài ý
muốn. Ngọc Minh võ công mặc dù cao, nhưng trong chốn võ lâm người có võ
công xuất thần nhập hóa (ý nói võ công cao cường, khó lường được) cũng
không ít, nếu đung phải, cũng không dễ đối phó.

Thành thật mà nói, hắn vẫn nghĩ chuyện này có quan hệ với hung thủ án mạng vô
cùng lớn. Bởi vì xem qua cảnh tượng của những người đã chết, mỗi người không
nhiều thì ít đều có chỗ tương tự, cũng là nguyên nhân Ương Huyền Nguyệt
điều tra. Việc này quá mức quỷ dị, biết rằng ba mươi mốt năm qua vẫn chưa
đắc tội bất cứ kẻ nào. Hơn nữa nhãn thần biến thái hôm nay lại tại thời
điểm ôm lấy Ngọc Minh mà hóa thành cường đại sát khí. Tất cả, tựa hồ
rất đơn giản, nhưng tựa hồ cũng không đơn giản. Nếu là tự kỷ lý
giải... Vậy phi thường giản đơn. Về phần cái khác phỏng đoán, rất khó
nói.

“Ta muốn đi” Vừa còn mông lung buồn ngủ Tông Chính Ngọc Minh lập tức tinh thần
chấn hưng (chấn hưng: Tỉnh táo, phấn chấn lại), bắt đầu tiến nhập trạng thái
chuẩn bị chiến tranh. Chê cười, nhưng là nhất định không thể cho tình địch
có khả năng thừa cơ hội. Ương Huyền Nguyệt, sáng sớm không gọi, buổi chiều
không gọi, hết lần này tới lần khác buổi tối mới mời, muốn nói hắn ta
không có ý đồ... Ta mới không tin. Hôm nay, ta sẽ ngả bài với ngươi (ngả
bài: Thách thức, quyết đấu), muốn cướp tướng công của ta, ngươi đúng
là không muốn sống nữa!

“Thế nào đã tỉnh táo lại rồi?” Vong Ưu lắc đầu, giúp hắn mặc quần áo, thuận
tiện phân phó với Huyền Bích “Chúng ta tiến cung, các ngươi lưu lại bảo hộ
Ngọc Nghiễn bọn họ.”

“Vâng”

Võ nghệ của Huyền Bích được chỉ điểm hiện tại đã tiến bộ không ít, lưu lại bảo
hộ bọn họ hẳn là không có chuyện gì.

“Aiz, Ngọc Minh, ta biết ngươi cùng Ngọc Nghiễn tựa hồ đối với Ương gia huynh
đệ có thành kiến, nhưng là, chúng ta đi đến nơi của người ta, ngươi cũng đừng
nên vô lễ quá.” Trên mã xa (mã xa: Xe ngựa) Vong Ưu đối vối Tông Chính Ngọc
Minh hai mắt lóe tà ác ánh mắt nói.

Tông gia huynh đệ cùng Ương gia huynh đệ tựa hồ tồn tại không ít mâu thuẫn,
cũng không biết rốt cuộc là quốc sự xung đột lợi ích gì khác hay là có hiểu
lầm gì.

“Thiên Âm, ngươi có biết vì sao Ngọc Nghiễn cùng Ương Huyền Hiên đều ghét
nhau?” Tông Chính Ngọc Minh tựa ở trên người Vong Ưu hỏi.

“Sao thế?”

“Ta mới đăng ngôi được một năm, Ương Huyền Hiên là sứ giả Ương triều, hắn và
Ngọc Nghiễn đều là hoa hoa công tử của hai nước, bất quá Ngọc Nghiễn thoạt
nhìn sắc (sắc: Háo sắc), kỳ thực ngực rất thuần khiết, không giống như hắn
muộn tao, thoạt nhìn không gần nữ sắc, kỳ thực sắc hơn bất cứ ai. Ngọc
Nghiễn mặc dù trong ngoài không đồng nhất, nhưng là thiện lương khả ái,
không giống hắn ra vẻ đạo mạo, bên ngoài là chính nhân quân tử bên trong
lại là đăng đồ tử*, một đôi mắt hạ lưu còn có... Ôi!”

“Vào đề” Nhìn hắn càng ngày càng dùng hiềm nghi phỉ báng người khác để phụ
trợ tán tụng người trong nhà, Vong Ưu búng cái trán của hắn.

“Là như thế này a” Tông Chính Ngọc Minh bưng cái trán “thụ thương” trình bày
chi tiết.

“Tiếp tục, đừng... Thêm vào phân tích chủ quan nữa.”

“Chủ quan?”

“Là ý kiến cá nhân”

“Nga nga, tiếp tục” Tông Chính Ngọc Minh gật đầu, tiếp tục nói: “Hai người
ngày đầu tiên gặp mặt vì một gã ca cơ trên điện xém chút nữa đánh nhau, bất
quá nói thật, cái ca cơ kia thật sự xinh đẹp, một đôi mắt to ngọc lưu ly,
giống như bảo thạch, da thịt trắng nõn... Ngô...”

Bị Vong Ưu đột nhiên ôm vào trong lòng hôn nồng nhiệt, Tông Chính Ngọc Minh
thiếu chút nữa không thở nỗi, mặt đỏ lên, trừng to mắt giống như Vong Ưu ở
phía đối diện trừng mắt, bất quá người trước là vì kinh hoàng, người sau là
vì bất mãn.

Buông ra vợ sắp ngạt thở, Vong Ưu dùng đôi mắt tà mị của hắn chăm chú nhìn
Tông Chính Ngọc Minh, đe dọa nói “Ngọc Minh không nên ở bên cạnh ta mà nhắc
tới nữ nhân hay là nam nhân khác, không thì ta sẽ cho ngươi mỗi ngày đều
không xuống giường được.”

“A... Nga” Đột nhiên ý thức được nguyên lai chỉ vì một câu nói vừa nãy đã daẫn
tới ái nhân ghen, Tông Chính Ngọc Minh mặc đỏ nóng lên, nhẹ nhàng gật đầu.

“Ngươi như vậy... Thật là là khả ái” Vong Ưu nhìn hắn đỏ mặt, ôm hắn càng
thêm chặt, thổi nhiệt khí ở bên tai hắn, mê hoặc nói “Ngọc Minh, khi trở về
thử xem ở trên xe ngựa làm một số chuyện”

“Trên xe ngựa?” Đột nhiên cảm giác dưới mông có cái đông tây đứng thẳng đứng
lên, vào lúc này trên xe ngựa xóc nảy càng thêm lợi hại, mà cái gì đó
cách vải vóc hung hăng trạc một chút, Tông Chính Ngọc Minh càng thêm nóng
lên. Ngực đột nhiên có chút sợ hãi cũng có chút khác vọng, nhưng mà
vẫn còn xấu hổ, trên xe ngựa làm chuyện này... Nếu như ở bên ngoài nghe
được làm sao bây giờ?

“Thế nào?” Vong Ưu đưa tay tham nhập vạt áo cúa hắn, vuốt ve hạt đậu trên
ngực, hàm trụ đôi môi của hắn tinh tế mà khiêu khích.

“Ngô...” Dục vọng bị Vong Ưu khơi mào, Tông Chính Ngọc Minh sao có thể nói
không tốt?

Bất quá nghĩ tới đây là xe ngựa của Ương Huyền Nguyệt đưa tới, người bên ngoài
cũng chính là người của hắn.

Nghĩ đến điều đó, như vậy nếu hắn cùng Vong Ưu ở trên xe ngựa làm chuyện
này... Hừm, tức chết tên Ương mầm chết tiệt kia!

Nghĩ đến đây, Tông Chính Ngọc Minh hóa bị động thành chủ động, xoay người đè
nặng Vong Ưu, nói “Thiên Âm, hiện tại liền làm, ta không đợi nổi đến lúc trở
về đâu”

“A?” Vong Ưu thật không ngờ hắn sẽ chủ động và gấp gáp như vậy.

Bất quá, Vong Ưu cũng là cảm quan động vật, Tông Chính Ngọc Minh ngồi ở trên
đùi theo xe ngựa nhích tới nhích lui, dục hỏa trong người càng ngày càng
lớn.

“Ta đến...” Tông Chính Ngọc Minh chủ động cởi ra quần của hai người, cầm côn
thịt đã gắng gượng của Vong Ưu mà thẳng tắp ngồi xuống.

“Ngô...” Chân không dễ chịu... Xe ngựa xóc nảy làm cho hắn thoáng cái bị sáp
nhập triệt để, cũng may buổi chiều đã làm, không thì hiện tại nhất định chảy
máu.

“Có nặng lắm không?” Vong Ưu lo lắng khởi động thân thể kiểm tra.

“Không có việc gì... Bắt đầu được rồi” Tông Chính Ngọc Minh từ từ thích ứng,
chống bụng Vong Ưu bắt đầu chậm rãi đứng lên.

Nhưng hắn chậm rãi tại xe ngựa xóc nảy có vẻ có chút hổn độn, thử vài lần
nhưng đều trượt ra.

“Ân... Ngọc Minh, đè nặng ta là tốt rồi, ngươi không cần động” Nhìn vợ vô thố
cấp thiết, Vong Ưu thật sự là nhịn không được, dục hỏa cũng là nhẫn nại đến
giới hạn lớn nhất rồi, nếu không để hảo hảo phát tiết một phen sợ rằng hậu
quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Tông Chính Ngọc Minh nghe lời không hề động, nhưng xe ngựa xóc nảy cũng trở
thành động lực tốt nhất.

“Ân... A...”

Trong xe ngựa, Vong Ưu tình cảm mãnh liệt đĩnh động, theo xóc nảy của xe ngựa,
đem dục vọng của mình một lần lại một lần cắm sâu vào trong thân thể vợ.

“A.. Thật sâu..”

“A... Dừng... Phá hủy.. Ân...’

“Đủ... Đủ rồi.. Ân...”

Mỗi tiếng rên rỉ lồng vào âm thanh va chạm của cơ thể “Ba ba”, pha trộn hỗn
hợp với tiếng xe ngựa chạy, có vẻ mãnh liệt mà mơ hồ.

“Đến, từ từ thôi, có đau không?” Vong Ưu đỡ Tông Chính Ngọc Minh chậm rãi
xuống xe ngựa, nếu không phải thấy đây là hoàng cung không giống trên đường
như nhau, không thể quá tùy tiện, hắn đã sớm ôm vợ xuống.

“Không sao, lần sau... Ta còn muốn” Tông Chính Ngọc Minh cố ý nói to, đứng ở
bên cạnh chờ đợi từ lâu Ương Huyền Nguyệt cũng nghe được.

Ương Huyền Nguyệt đối với Vong Ưu không sai, bất quá hắn phải bận tâm thân
phận hắn. Hắn cùng Vong Ưu thời gian ở chung không lâu, còn chưa tới ba ngày.
Chình bởi vì thời gian ở chung không nhiều lắm, cũng không có giống như Ngọc
Minh tưởng mà bàng hoảng, bởi vì bàng hoàng đến từ một vị hoàng đế
khuyết thiếu và khát vọng “tình yêu”. Hắn cũng muốn đặt tình yêu lên
trên tất cả, nhưng khi hắn thấy trong mắt Vong Ưu không có hình bóng
hắn, liền biết mình không có cơ hội.

Nghe lời nói của Tông Chính Ngọc Minh có ý khiêu khích, nhìn nô tài chính
mình phái đi không ngừng máu mũi chảy cùng ngu ngốc mặt, Ương Huyền Nguyệt cảm
thấy người tới nhất định là một người phiền phức, nhưng... Chính mình lại
có lạc thú muốn chỉnh người.

Người Vong Ưu thích sao? Hừm... Ta nhất định sẽ nhiệt tình chiêu đãi.

“Vị này chính là...?” Hai vị hoàng đế kỳ thức còn chưa chính thức gặp mặt.

“Ta là thê tử của Vong Ưu” Tông Chính Ngọc Minh “hữu lễ” điểm đầu.

Chú thích:

muộn tao: Là chỉ người bên ngoài như thế này, nhưng bên trong còn tiềm ẩn cái khác mà ít khi thể hiện ra; Ở đây, ý nói anh Ương Huyền Hiên là kẻ háo sắc ngầm.

** Đăng Đồ Tử: Ý chỉ kẻ háo sắc.

Có cả câu chyện về cái này luôn:

“Theo ghi chép trong” Đăng Đồ Tử háo sắc phú “, Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương
rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên
đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích. Anh
ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử
ai háo sắc hơn? Trước hết, Tống Ngọc trình bày, mỹ nữ trong thiên hạ không đâu
sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê
hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân. Theo Tống
Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt
đi một phân thì quá thấp; Nếu thoa them ít phấn thì quá trắng, thoa them ít
son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon,
răng trắng. Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3
năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại,
Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối
bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau,
lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có
liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử
thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần. Thực ra, nhìn từ góc độ người đời
nay, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc
phi phàm, làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc.
Bằng phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh
từ dành cho những kẻ háo sắc.”

Thê tử? Nam thê? Ương Huyền Nguyệt trong lòng giật mình, nhưng trên mặt vẫn là
mỉm cười.

Xẹt xẹt xẹt xẹt... Tia lửa màu xanh xẹt giữa hai người!

“Thê tử không hiểu nhiều lễ nghi trong cung mong hoàng thượng thứ tội.” Tuy
rằng miệng nói như vậy, nhưng Vong Ưu biết Ương Huyền Nguyệt sẽ không giận dữ
thật.

Ương Huyền Nguyệt mỉm cười “Nào có, Vong Ưu lo lắng nhiều, đều là bằng hữu,
nào có cái gì lễ nghi cản trở, nào... Vào ngự thư phòng nói tiếp đi”

Sau đó, như huynh đệ tốt lấy tay đặt lên vai Vong Ưu, quay lại ném cho Tông
Chính Ngọc Minh một ánh mắt khiêu khích.

Nhưng thật ra – thái giám, nha hoàn đứng ở một bên mở to mắt nhìn, không thể
tin được hoàng thượng xưa nay chỉ lộ vẻ mặt cười nhạt cư nhiên cười đến
thật... “Tiện”!

Giữa hai hàng chân mày của Tông Chính Ngọc Minh nhăn thành một ngọn núi, vội
vàng dẹp qua cảm giác không khỏe của hạ thân, chuẩn bị đối với Ương Huyền
Nguyệt tùy thời trả thù.

“Hoàng thượng, ta đã phái người tra qua các dữ kiện của vụ án, nhưng vẫn
không có phát hiện bất kì dấu vết gì, mục tiêu của hung thủ là gì, ta vẫn
không thể đoán được” Vừa ngồi xuống, Vong Ưu đã đem sự tình chủ yếu của
lần tiến cung này nói ra “Ta hiện tại vẫn không biết được rốt cuộc mục
đích của hung thủ là gì... Ta đã xuất hiện ở Ương triều năm ngày rồi,
vẫn như cũ không xuất thủ... Chẳng lẽ mục tiêu của hắn không phải nhằm
vào ta mà còn có dự định sâu xa khác.”

Chính là mơ hồ nghĩ đến chuyện này... Thật đúng là làm cngười ta khó chịu,
hy vọng hung thủ không nên hại Ngọc Minh, không được, nhất định không buông
tha hắn.

“Nếu đã là như vậy, thì cứ tiếp tục nhìn lại, xem hắn có hành động khác hay
không” Ương Huyền Nguyệt gật đầu, ánh mắt không tự chủ được nhìn Tông Chính
Ngọc Minh ngồi ở bên cạnh Vong Ưu đang nhìn chằm chằm mình.

“Ân, đã như vậy, chúng ta trước hết cáo từ.” Vong Ưu chuẩn bị ly khai.

“Không vội, không vội...” Ương Huyền Nguyệt lập tức đứng dậy giữ lại bọn họ
“Ngày hôm nay, Vong Ưu lần đầu tiên giới thiệu thê tử. Làm bằng hữu cũng nên
chiêu đãi một chút, huống chi chúng ta đã lâu không có ngồi xuống hảo hảo tâm
sự. Người đâu, đem rượu tới ngự hoa viên.”

Phân phó xong, quay sang nói với Tông Chính Ngọc Minh: “Vong Ưu xưa nay tửu
lượng không sai, nói vậy có thể trở thành thê tử của Vong Ưu thì phu nhân
tửu lượng cũng giống nhau a.”

“Đương nhiên” Tông Chính Ngọc Minh đắc ý trả lời, cũng không xem ta Tông Chính
Ngọc Minh là người nào, biệt hiệu của ta là “Thiên bôi không say” *

*Thiên bôi không xay: Ngàn chén không say.

“Ngọc Minh...” Vong Ưu lắc đầu, người này cư nhiên mắc phải khiêu khích.

Ương Huyền Nguyệt khóe miệng lộ ra nụ cười không ngoài dự liệu, quả nhiên
ngươi sẽ mắc bẫy... Hôm nay không thể cho ngươi không say, để ta cùng Vong Ưu
hảo hảo bồi dưỡng cảm tình... Tức chết ngươi.

Ha ha ha...

“Thôi nào, đây là” Mai hoa thiêu đao “** nổi danh của Ương triều chúng ta,
không nên khách khí a...” Ương Huyền Nguyệt tự mình động thủ rót rượu cho ba
người.

**Mai hoa thiêu đao: Hoa mai đốt đao??? Chả pik nghĩa gì nhưng ở đây nó là tên
rượu mà anh Nguyệt mời hai anh còn lại uống.

“Xác thực có một cổ thanh u hương thơm của hoa mai, mới vào trong miệng cam
liệt (cam liệt: Ngọt ngào & tinh khiết) không gì sánh được, nhưng vừa đến cổ
họng, lại bắt đầu mạnh nồng lên, tới bụng lại như lửa cháy, ứng với” thiêu
đao “vừa nói, rượu thật sự rất tốt, có ngọt có nồng!” Vong Ưu cảm thán mà
uống ly tiếp theo.

“Hừ, không phải chỉ là rượu sao, mạnh nồng hơn ta cũng có thể uống” Tông Chính
Ngọc Minh nhìn dáng vẻ hân hoan của Vong Ưu, chua (chua ở đây là anh ấy đổ
bình dấm chua, aka ghen rồi) hừ nói, cũng không cam yếu thế một ngụm uống
xong.

“Nóng nóng nóng... A”

Sau một lúc, Tông chính Ngọc Minh xúc miệng, giải quyết thứ nóng bỏng trong
miệng. Thế nào so với rượu mạnh nhất trong cung còn mạnh nồng hơn, quả thật
không phải cho người uống.

“Phu nhân xem thường rượu cũng không nên một ngụm uống hết, phải chậm rãi
thưởng thức” Ương Huyền Nguyệt mang theo điểm trào phúng nói.

Nghe ngươi nói, làm như ngươi rất giỏi ấy. Ngươi bảo ta từ từ uồng thì cũng
phải từ từ uống... Ngươi là ai chứ a, Ương chết bầm!

Tông Chính Ngọc Minh lấy qua chén rượu, lại rót một chén, lòng nghĩ nhất định
không thể mất mặt trước Vong Ưu.

“Ngọc Minh, ngươi ăn chút thức ăn đi, rượu cũng uống đủ tồi, đã không nên uống
nữa” Vong Ưu nhìn Ngọc Minh bị Ương Huyền Nguyệt khiêu khích, vội vã ngăn cản
hắn, tiện đường cho Ương Huyền Nguyệt một ánh mắt cảnh cáo.

Bất quá, cái liếc ở trong mắt Tông Chính Ngọc Minh lại trở thành liếC mắt đưa
tình. Hừ... Không cho các ngươi đắc ý!

Vì vậy, nhân lúc Vong Ưu phân tâm, lấy một bình rượu uống hết. Say cũng tốt,
để Vong Ưu theo ta trở về, mặc kệ Ương chết tiệt ngươi.

“Ngọc Minh...” Vong Ưu kinh hô, người kia... Thực sự là... Làm cho hắn thất
bại.

Tông Chính Ngọc Minh cười hắc hắc, đánh một cái ợ rượu.

“Không có việc gì chứ?” Vong Ưu nhìn gương mặt đỏ ửng của Tông Chính Ngọc
Minh, thực sự là ngạo kiều*...


  • nguyên văn (逞能): Sính năng, đại khái là làm ra vẻ thể hiện tài năng,
    nhưng thấy cho vô kì kì nên đổi thành ngạo kiều cho hay.

Miệng và bụng đều đầy lửa nóng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ, Tông Chính Ngọc
Minh lắc lắc đầu nói “Không có việc gì...”

Vừa nói xong, liền thẳng tắp ngã xuống bàn.

“Ngọc Minh...” Vong Ưu vội vã ôm lấy hắn, nhìn kiểm tra xem, trừ bỏ đang ngủ
say, tất cả đều không có gì.

“Rượu này tại Ương triều còn có một tên gọi là” tam bôi túy (ba ly say) “, vị
kia của ngươi cư nhiên uống hết cả một bình...” Ương Huyền Nguyệt cười nói,
phân phó người tới dọn dẹp rượu và thức ăn bị Tông Chính Ngọc Minh đụng
vào.

“Vậy ngươi còn khiêu khích hắn?!” Vong Ưu liếc mắt trừng hắn, hoàng đế này
cùng Ngọc Nghiễn tương đương, chỉnh người chết không đền mạng.

“Hảo hảo... Ta xin lỗi, bất quá muốn đơn độc trò chuyện với ngươi một chút,
nhưng phu nhân của ngươi một dạng oán phụ trừng mắt ta, nên ta chỉnh hắn một
chút. Được rồi, tiếp tục uống nào.” Ương Huyền Nguyệt nói.

“Ta còn muốn chăm sóc hắn”

“Nơi này gió lớn, người uống say trúng gió dễ thụ hàn. Ta gọi người mang hắn
đi nghỉ ngơi, hảo hảo nói chuyên với ta, hôm nay lời ngươi nói ẩn chưa
không ít” Ương Huyền Nguyệt nói, từ trước ở trong ánh mắt của Vong Ưu khi
đó đoán được vài phần.

Vong Ưu phải bội phục bản lĩnh quan sát người của vị hoàng đế này, lúc đó bận
tâm Ngọc Minh, không dám nói hết.

“Được rồi” Nghĩ đến, dù lá gan của hung thủ có to, hẳn là cũng sẽ không dám
đến hoàng cung đâu.

“Người đâu, mang phu nhân đi trước nghỉ ngơi, chiếu cố cho tốt” Ưương Huyền
Nguyệt lập tức phân phó thái giám gần đó hầu hạ đem người đã say đến bất tỉnh
nhân sự Tông Chính Ngọc Minh dìu đi ra ngoài.

Tông Chính Ngọc Minh cất bước, Ương Huyền Nguyệt mới nói “Có thể nói’

“Hôm nay tại tửu lâu ta luôn cảm thấy có một cổ đường nhìn, cùng năm năm trước
cảm nhận được ở tửu lâu và võ lâm đại hội đồng dạng, nóng rực quá mức, đều
có gì đó biến thái” Vong Ưu vô tâm tư uống rượu chậm rãi nói rằng.

“Nga... Thế thì có gì liên quan đến hung án. Ngươi đi đâu đều bị ánh mắt nóng
rực nhìn, hay tại đây trong cung, ngươi thứ nhất, hai bên trái phải nha hoàn
thái giám của ta đều nhìn chằm chằm ngươi” Ương Huyền Nguyệt cười nói
“Ngươi thế nhưng ở chỗ nào cũng được hoan nghênh, quan lại của ta hơn phân
nữa là mê ca nhạc của ngươi, chưa tính các phi tử của ta, tất cả đều chờ
ta giúp tìm ngươi kí tên”

“Ta cũng không phải là nói giỡn, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao... Vì sao ta
không cảm giác được những người khác, trái lại cái ánh nhìn này ta nhớ
rất kỹ càng, thậm chí ta cảm nhận được ánh mắt cùng năm năm trước là một
loại, hơn nữa, những án mạng đều là trong năm năm xảy ra... Vì sao là
năm năm, cũng có thể nói là năm năm sau khi ta” chết “? Mà không phải là
sau bảy năm về trước?” Vong Ưu phân tích nói.

Ương Huyền Nguyệt nghe hắn nói như thế, cũng cảm giác có chút không thích hợp.

Vong Ưu nhìn qua khiến cho hắn chú ý, rồi nói ra trọng điểm tối quan trọng
“Chân chính làm ta hoài nghi chính là hôm nay tại lúc ta ôm Ngọc Minh thì
ánh mắt ấy liền trở thành cường đại sát khí”

“Này...” Ương Huyền Nguyệt cũng chấn kinh thật rồi, này.. Rốt chuyện là
chuyện này còn có bao nhiêu ẩn khúc.

Tự hỏi một lúc lâu, Ương Huyền Nguyệt đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu
“Vong Ưu, ngươi cũng biết là mặc dù ngươi không quá đẹp hay tuấn mĩ, nhưng
trên nười lại có một loại khí chất mà chúng ta không có được... Ta nghĩ đó
cũng là nguyên nhân mà bất luận nam nữ già trẻ đều bị ngươi hấp dẫn”

“Ân” Chính mình cũng không có tự kỷ, nhưng đó là sự thực.

“Nếu hung thủ cùng chủ nhân của ánh mắt ấy là một người, như vậy ta nghĩ có
đúng hay không? Ngươi năm năm trước xuất hiện ở Ương triều đã hấp dẫn ánh
nhìn của hung thủ, hắn đã thích ngươi, nhưng ngươi” chết “cho hắn đả kích
rất lớn, vì thế năm năm nay đều tìm người giống ngươi, nhưng những người
đó dù sao cũng không phải ngươi... Nên cũng có lí do sát hại... Năm năm sau
ngươi lai xuất hiện một lần nữa, hắn nhất định rất vui mừng, nhưng phu
nhân của ngươi xuất hiên... Tất nhiên làm hắn nổi lên sát ý...” Ương
Huyền Nguyệt phân tích nói.

“Ân, rất có khả năng, cùng trong lòng ta nghĩ giống nhau” Vong Ưu gật đầu,
ngực bội phục khả năng thu hút người của mình.

“Bất quá... Ngọc Minh cái tên này... Vị kia của ngươi sẽ không là Tông triều
cái kia...” Ương Huyền Nguyệt gian trá cười.

Vong Ưu không cẩn thận hô lên tên của người say không biết gì kia hay nói
chính là người nhiều lần giao thủ ở vấn đề chính trị với mình.

“Ta cũng không gạt ngươi, đúng vậy” Vong Ưu gật đầu, cũng không giấu diếm.

“Hắn rất hạnh phúc...” Ương Huyền Nguyệt ước ao nói.

“Hẳn là ta rất hạnh phúc” Vong Ưu nói lại.

Đúng lúc này, thái giám vừa mới đưa Tông Chính Ngọc Minh ly khai hốt hoảng
chạy vội tới “Không tốt rồi... Hoàng thượng!”

“Có chuyện gì mà ngươi hoang mang như vậy?”

“Phu nhân... Vừa bị... Thích khách... Bắt đi... Vị phu nhân ấy!” Thái giám
thở hồng hộc nói.

“Cái gì?”

“Ngọc Minh!”

Hai tiếng kinh hô vang lên!

Vong Ưu vẻ mặt kinh khủng, trong lòng là một mảnh lạnh lẽo, nắm lấy cái cổ của
thái giám hỏi “Chuyện gì xảy ra? Nói cho ta nhanh! Không ta giết ngươi!”

Thái giám bị kinh hách, lập tức nói thật nhanh: “Vừa đưa vị phu nhân kia đi
Thiên điện nghỉ ngơi, còn chưa tới cửa, liền có thích khách mang vị phu nhân
kia đi!”

“Ngọc Minh...” Vong Ưu hét lớn một tiếng, dùng khinh công chạy ra ngoài cung.

Ngọc Minh, ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện.

Tự trách mình, phải tự trách mình, rõ ràng nói đừng cho hắn ly khai khỏi
mình, nhưng chính mình lại bất cẩn!

Ngọc Minh... Ngươi ở đâu?

Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai...

Trong bóng đêm, có một người theo sát mình, Vong Ưu liền hướng người nọ đánh
tới.

“Vong Ưu!” Người nọ hô lên.

“Sư huynh?” Vong Ưu nhìn Bạch Thiên Tâm đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện! Nhanh đi theo
ta, không sẽ chậm trễ.” Bạch Thiên Tâm lập tức sử dụng khinh công chạy đi một
hướng.

“Ngươi có biết đúng hay không...” Vong Ưu cấp thiết hỏi.

“Lần này ta hạ sơn là để nói cho ngươi biết, năm năm trước đã nghĩ kêu ngươi
chú ý người nọ, bất quá sau đó lại cư nhiên quên... Vừa vào trong thành chỉ
biết người nọ đã tới, vì vậy đứng ở hoàng cung chờ, vừa đến hoàng cung
liền thấy người nọ ôm một người, Dương Ca đã đuổi theo trước! Ta liền đi
tìm ngươi!” Bạch Thiên Tâm vừa chạy như bay trên nóc nhà vừa nói.

“Các ngươi rốt cuộc là nói ai”

“Dương La”

“Hắn là ai?”

“Đại ca của Dương Ca”

“Ta không quen biết hắn!”

“Năm năm trước Dương La thấy ngươi, sau đó vẫn luôn muốn bắt ngươi làm vật
tàng trữ”

“Nhưng hắn bắt Ngọc Minh làm gì?”

“Lực chiếm hữu của Dương La rất mạnh, người mà bị hắn nhìn trúng sẽ bị giết
chết, sau đó trở thành vật tàng trữ của hắn mà cho vào trong hầm băng,
ngay cả phụ thân của Dương Ca cũng bị hắn giết như vậy. Mà người hắn vừa
mắt nếu thích người khác, như vậy người kia nhất định sẽ bị hắn hủy
diệt... Sẽ bị thiêu sống, sẽ bị chém nát, sẽ bị... Gian sát (hãm hiếp
rồi giết), mẫu thân của Dương Ca chính là chết như thế này.”

“Biến thái!”

“Đúng vậy... Người nọ đã điên rồi!”

“Ngọc Minh...” Vong Ưu lo lắng, máu trong người đều như sôi trào.

Không nghi ngờ gì nữa Dương La... Ngươi... Nhất định sẽ hối hận!


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #29