Cuối Cùng Hòa Hợp


Người đăng: buingoctu1995

Vong Ưu ngồi ở tửu lâu đã từng hát rong, dựa vào cửa sổ, hưởng thụ gió mát
ngày hè.

Tóc xám ánh màu nắng chiều, hai mắt nặng nề nhắm, khó được nhàn hạ chìm đắm
tại đây.

Theo trên lầu hai bắt đầu, vẫn có một đường nhìn dán tại trên người hắn.

Nóng cháy đường nhìn làm cho hắn nhớ tới năm năm trước, cùng dạng địa phương,
cùng dạng đường nhìn.

Vong Ưu nương chợp mắt suy tư có nên cùng chủ nhân của ánh nhìn ấy gặp mặt
không? Để cho hắn rút lại nhãn thần biến thái kia.

Bất quá... Không có khả năng mở miêng liền bảo người ta không được nhìn chằm
chằm vào mình...

Lời này tuyệt đối nói không nên lời, đến lúc đó mất mặt trái lại là mình.

Quên đi, quên đi, muốn nhìn chằm chằm liền nhìn đi... Hay thật là do chính
mình tự kỷ, chắc người ta đang nhìn xem mái tóc bạc này là thật hay do nhuộm
ra. Con người luôn luôn tò mò mà.

Nhìn chằm chằm a... Nhìn chằm chằm...

Vong Ưu thở dài lắc đầu, tiếp tục chìm vào suy nghĩ miên man, nghĩ tới vấn đề
mỗi ngày tâm thần đều không yên..

Tới chỗ này cũng đã năm ngày rồi, bái phỏng qua Ương Huyền Nguyệt, huynh đệ
Ương Huyền Hiên, ngay cả tiểu Hồng Kiều và Đường Lạc Phi cũng đã nhìn qua...
Tất cả mọi người đều ghé thăm xong, tựa hồ chẳng còn gì để làm.

Nghĩ quay về núi, nhưng ngực tổng thiếu một khối to, không có một khối lăp
đầy, liền không đi được.

Vì vậy, vẫn ở lại tửu lâu như trước, tự hỏi xem rôt cuộc thiếu cái gì.

“Thiên Âm...” Thanh âm quen thuộc chui vào đầu.

Cảm giác trái tim thoáng cái trướng đầy lên, mang theo vui mừng cùng nhảy
nhót.

Chẳng lẽ... Ta thiếu mất đó chính là một người.

“Ngọc Minh, là ngươi ư?” Lòng thiếu mất một khối đó có thật là ngươi?

Rất nhớ ngươi...

Ngươi là chính là cảm thụ tư niệm của ta đối với ngươi.

“Là ta” thanh âm rầu rĩ.

“A?” Vong Ưu rốt cục nghe ra những âm thanh vừa rồi không phải là huyễn thính
(ảo ảnh thính giác), vội vã mở mắt.

Người lúc này hẳn là phải đứng tại Tông triều dĩ nhiên lại đứng trước mình, u
oán nhìn chằm chằm mình.

“Ta đã đứng ở đây hồi lâu, ngươi dĩ nhiên không phát hiện, nếu ta không gọi
ngươi, ngươi sẽ đi vào cõi thần tiên luôn... A...” Tông Chính Ngọc Minh đang
lải nhải thì bị hành động tiếp theo của Vong Ưu làm ngừng lại môi.

“Đừng nhúc nhích... Để ta ôm ngươi”

“Ân’ Tông Chính Ngọc Minh dịu ngoan dựa ở trong lòng Vong Ưu, cảm thụ được
nhiệt khí (hơi thở nóng) của đối phương tựa đầu ở hõm vai mà phun ra.

Vị đạo của người yêu bao phủ, ôn nhu mà bá đạo.

“Ngọc Minh... Rất nhớ ngươi” Không muốn lo lắn vấn đề thân phận nữa, cũng
không lo lắng vấn đề sau này, hiện tại... Chỉ muốn được ôm ngươi trong vòng
tay của ta.

Suy nghĩ nhiều ngày như vậy, nghĩ nói với ngươi cự tuyệt... Thẳng đến giờ phút
này mới biết được, những... Cái này đều đánh không lại một ánh mắt của
ngươi, một biểu tình của ngươi, một câu nói...

Chỉ cần ngươi nhìn ta như vậy, con ngươi đen mà sáng bóng chỉ có ta một người
thân ảnh, trái tim ta sẽ phình lên.

Chỉ cần ngươi hơi nhíu mày, ta đã nghĩ lấy tay xoa lên để xóa đi những nếp uốn
không hợp với mi gian (mi gian: Giữa lông mày), luôn luôn chỉ có khuôn mặt
tươi cười.

Chỉ cần ngươi gọi tên của ta, ta đã nghĩ đem ngươi ôm vào lòng, dung nhập cốt
nhục, để ngươi hòa làm một với ta, ai cũng phân không ra.

Sau trốn tránh hoang đường, mới biết được kỳ thật ta vẫn luôn yêu ngươi, chỉ
là cố chấp không muốn bị thương tổn mà cự tuyệt ngươi, cố chấp vấn đề thân
phận mà cự tuyệt tình yêu của ngươi.

Thực sự là buồn cười... Ta như vậy cùng ngươi năm năm trước có khác gì nhau.

Xin lỗi, Ngọc Minh, để ngươi chờ lâu.

“Thiên Âm! Ngươi làm gì?” Tông Chính Ngọc Minh kinh hô.

Vừa nãy ôm một câu cũng không nói, giờ lại cư nhiên ôm lấy đi hiên ngang, hơn
nữa...

Nhìn đường nhìn kinh ngạc của mọi người, lại nhìn phương hướng Thiên Âm đi
tới – khách phòng, lòng có chút xấu hổ, cũng có chút ngượng ngùng cùng chờ
mong.

Cư nhiên tại ban ngày, làm trò cho nhiều người xem như vậy...

Bất quá, là Thiên Âm chủ động a.

Vừa đến cửa phòng, Vong Ưu khó nhịn nổi đem Tông Chính Ngọc Minh đặt ở trên
giường, lấy thân mình đè lên, hôn lên đôi môi mỏng của hắn, đầu lưỡi ẩm ướt và
trơn trượt cạy mở hàm răng của hắn, tàn sát bừa bãi tất cả bên trong, khuấy
động đầu lưỡi của hắn, trao đổi nước bọt, mang theo thô lỗ và bá đạo, phảng
phất phải lấy lại phần của hơn mười ngày trở về.

‘Thiên Âm...” Được buông ra, Tông Chính Ngọc Minh thở hổn hền nhìn Vong Ưu.

Thiên Âm làm sao vậy, sao hôm nay lại nhiệt tình, bá đạo như thế...

“Suỵt, đừng nói” Vong Ưu thấp giọng nói, tiếp tục mai phục đôi môi ngọt ngào,
thẳng đến chủ nhân của đôi môi đỏ mọng sắp thiếu khí mà chết.

Dọc theo hầu kết, gợi cảm mà duyên dáng xương quai xanh, lưu lại những nụ hôn
nhỏ vụn.

❤Truyện Của Tui chấm Net Hai tay cởi ra quần áo và đồ dùng hằng ngày của đối
phương, ngay sau đó tiếp tục nụ hôn chưa hoàn thành, cuối cùng tới ngực,
hàm trụ đứng thẳng núm màu nâu.

“Âm...” Khiêu khích như vậy năm năm chưa từng có, lần tiếp gặp mặt thì có 2
đêm, một đêm là chính mình chủ động, không hề có tiền hí. Một... Đêm khác
là chính mình hầu hạ, dùng tất cả khiêu khích ở trên người Thiên Âm.

Dùng đầu lưỡi khẽ đảo quanh đầu vú họa thành vòng tròn, Vong Ưu cũng không
quên lấy tay cởi ra quần của Tông Chính Ngọc Minh.

“Âm...” Tông Chính Ngọc Minh rên rỉ, toàn thân phiếm ra mà đỏ mê người.

Vong Ưu ly khai đã có chút sưng núm, kế tiếp dùng nhỏ vụn hôn kéo dài xuống,
đi xướng tới phân thân (phân thân: Cái jj, chắc ai cũng hiểu rồi ah =.=), lấy
tay cầm thẳng ngạnh thân, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đã tràn ra trong suốt dịch
thể.

“Ân... A...” Lòng bàn tay thô ráp cùng đấu ngón tay mang theo vết chai mỏng
tàn sát bừa bãi trên dục vông làm cho Tông Chính Ngọc Minh nhịn không được
rên rỉ.

Vong Ưu cầm lên dục vọng của đối phương, vươn đầu lưỡi tại hai tiểu cầu căng
tràn, nhẹ nhàng mà liếm.

“A...” Kích thích như vậy... Thực sự là nhịn không được.

Tông Chính Ngọc Minh không thể khống chế mà cuộn tròn ngón chân, trong miệng
phun ra âm thanh vui vẻ.

Vong Ưu ngồi chồm hỗm ở trên giường, đem hai chân của Tông Chính Ngọc Minh để
ở hai vai, nâng lên cái mông rắn chắc của đối phương, đem côn thịt thẳng đứng
của đối phương mà đưa vào trong miệng mình.

“Âm... Ân...” Hai tay nắm chặt lấy sàng đan (sàng đan: Như drap trải giường),
Tông Chính Ngọc Minh run lên thân thể, cảm thụ được trực tiếp kích thích nơi
hạ thân yếu ớt, rên rỉ không thể khống chế theo môi đỏ mọng tràn ra.

Dùng đôi môi ẩm ướt nóng bỏng phun ra nuốt vào nam căn thẳng đứng cứng rắn,
hai mắt sâu thẳm chăm chú nhìn biểu tình say mê của người dưới thân – đôi mắt
nhắm nghiền thấy không rõ biểu tình, nhưng lồng ngực phập phồng liên tục
cùng với âm thanh rên rỉ phun ra từ môi đỏ mọng chứng tỏ độ trầm luân của
chủ nhân.

Nghe hô hấp gấp gáp của đối phương, Vong Ưu đôi mắt tối lại, dừng lại động tác
phun ra nuốt vào, dùng hàm răng cắn nhẹ nơi đỉnh đầu.

“A... Ha...”

Uốn lưng, môi đỏ mọng của Tông Chính Ngọc Minh tràn ra tiếng rên rỉ khàn và
kéo dài, đem tinh hoa bắn vào không gian ẩm ướt.

“Hô...” Cơ thể căng thẳng mềm nhũn, Tông Chính Ngọc Minh thở hổn hển, còn vẫn
đắm chìm trong dư vị vừa rồi.

Vong Ưu nâng lên khuôn mặt đỏ bừng của Tông Chính Ngọc Minh, hôn lên đôi môi
đỏ mọng còn đang thở, cùng chia sẻ tinh hoa đang còn trong miệng với hắn.

Nuốt vào không ít tinh dịch và nước bọt của Vong Ưu, Tông Chính Ngọc Minh chăm
chú nhìn người yêu của mình.

Vong Ưu buông ra hai chân của hắn, khêu gợi mà ưu nhã động tác chậm rãi cởi ra
quần ao của mình, môi câu dẫn ra một tà tứ độ cung.

Tông Chính Ngọc Minh nuốt nước bọt, nhìn Vong Ưu chậm rãi lộ ra thân thể,
đường cong hữu lực, không khoa trương nhưng rắn chắc cơ ngực, rắn chắc bụng
nhỏ, cùng với phía dưới vận sức chờ phát động...

“Nước bọt chảy ra kìa...” Vong Ưu trêu đùa, không nghĩ tới có ngày chính mình
lại nói ra... Mọi thứ xoay chuyển a!

“A...” Tông Chính Ngọc Minh mờ mịt không ý thức lấy tay lau, cảm nhận được chỉ
có da thịt khô ráo và nóng bỏng, thế nên xấu hổ mà giận dữ trách mắng “Ngươi
lừa... Ngô...”

Ngăn chặn lời nói chưa xong của người yêu, đầu lưỡi lại một lần nữa đánh vào
đôi môi chưa kịp phòng bị của đối phương... Hút lấy cam tuyền ngọt ngào. (Cam
tuyền: Suối nước ngọt, ở đây là nói nước bọt...)

Tại nụ hôn lửa nóng Tông Chính Ngọc Minh vẫn nhắm lại hai mắt, chủ động lấy
tay năm lấy nam căn hùng dũng oai vệ của đối phương mà xoa nắn.

Vong Ưu cùng hắn hôn môi, cũng không quên dùng ngón tay thô ráp tham nhập hậu
đình đóng chặt của đối phương khai thác, xoáy quanh và co duỗi.

“Ngô...” Khó chịu cau mày, Tông Chính Ngọc Minh nổ lực bỏ qua đau đớn dưới
thân.

“Thả lỏng... Lát nữa là tốt rồi...” Vong Ưu đè lên, thì thầm bên tai đối
phương, không quên hàm trụ (hàm trụ: Ngậm vào) no đủ vành tai, liếm cắn.
Tay kia bao lấy nam căn mềm nhũn của đối phương, nhẹ nhàng hoạt động.

“Ân...” Kích thích trên người làm mềm hóa tất cả, ngay cả phía dưới cũng bắt
đầu tự phân bố dịch thể trong suốt, chuẩn bị nghên đón động tác kế tiếp.

Kéo qua chăn bông kê ở phía dưới người đối phương, nắm chặt lấy mông người
dưới thân, sáp nhập vào hạ thân của mình.

“A...” Cau chặt mày, Tông Chính Ngọc Minh khó chịu rên rỉ.

Cho dù có dịch tiết ra làm trơn, nhưng muốn tiếp thu ‘thật lớn’ của Vong Ưu
vẫn là có chút trắc trở.

“Không đau a... Ngọc Minh bảo bối...” Vong Ưu đem ‘cái gì đó’ đâm tại chỗ sâu
nhất thân thể đối phương, màu đỏ bất thường trên gương mặt tuấn tú cho thấy
sự thoải mái.

Nhỏ vụn hôn môi làm cho Tông Chính Ngọc Minh từ từ thả lỏng cơ thể, dần dần
thích ứng ‘thật lớn’ của đối phương. Nội bích mẫn cảm chăm chú bao vây lấy
cái thô lớn, trong đầu cũng chẫm rãi miêu tả hình đông tây của đối phương...

“Ân...” Tông Chính Ngọc Minh khêu gợi rên rỉ phun ra tại mỗi lần Vong Ưu nhẹ
nhàng di động.

“Tiểu yêu tinh...” Vong Ưu tà tứ cười, rút ra dục vọng của bản thân, tại đối
phương bất mãn một chút mà hung hăng đâm vào.

“A...” Tông Chính Ngọc Minh rên rỉ tại một kích mãnh liệt.

Vong Ưu lại một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người phạm tội, làm đối
phương càng đắm chìm sâu hơn vào tình dục.

Hùa theo ý của người yêu, Tông Chính Ngọc Minh chủ động tách chân ra đặt trên
thắt lưng Vong Ưu, đón chờ đối phương.

Mãnh liệt trừu cắm (đẩy về phía trước), Vong Ưu ôm lấy Tông Chính Ngọc Minh
hung hăng xỏ xuyên qua người nọ.

Tư thế như vậy, hai ngườ kết hợp càng thêm chặt chẽ, dục vọng vọng tiến vào
càng thêm triệt để.

Tông Chính Ngọc Minh nâng người lên vòng hai cánh tay nắm lấy cổ đối phương,
đưa lên môi của chính mình, liếm hút, trầm luân, mặc cho * loạn chỉ bạc theo
song phương (hai người, hai bên) giao triền mà theo đầu lưỡi chảy xuống.

“A... Ân... Chậm... Chậm một chút...” Không chịu nổi Vong Ưu trừu sáp rất
nhanh, Tông Chính Ngọc Minh rên rỉ đứt quãng phản khán, thế nhưng lại đổi lấy
động tác càng thêm mãnh liệt

“Chậm... Chậm.. Ân... Ô ô... A..”

“Chậm một chút? Được...” Vong Ưu cố ý trì hoãn động tác, nhẹ nhàng mà biên độ
nhỏ luật động.

“Ngô... Đều không phải...” Nước mắt chảy ra vì chịu không nổi trừu sáp mãnh
liệt mang đến cuồng loạn thoải mái trong lúc nãy, Tông Chính Ngọc Minh u oán
nhìn Vong Ưu khuôn mặt không có hảo ý.

“Rốt cuộc là có phải hay không?” Vong Ưu xấu xa hỏi.

“A... Xấu lắm...” Tông Chính Ngọc Minh than nhẹ một tiếng, giận dỗi mà hướng
trên ngực đối phương cho một đấm.

Vong Ưu nhẹ nhàng nắm lại, đặt ở phía phía sau lưng mình, áp đối phương lại
trên giường, tại bên tai thở ra nhiệt khí “Bảo bối... Nắm chặt lấy”

Tiếp tục hung hăng trừu sáp.

“A... Ân... Tên lừa gạt... A...” Mãnh liệt khoái cảm bắt đầu, Tông Chính Ngọc
Minh lại không chịu nổi mà cuộn ngón chân lại nhằm giảm bớt khoái cảm, ngón
tay thon dài khớp xương rõ ràng tại trên lưng đối phương hung hăng xẹt qua,
lưu lại vết máu đỏ tươi.

“Như vậy?” Vong Ưu không ý kiến, chỉ là động tác càng nhanh.

“A...”

“Tiểu yêu tinh... Cùng nhau” Vong Ưu tình cảm mãnh liệt luật động, biên độ
càng lúc càng lớn.

Trước măt một đạo bạch quan hiện lên, Tông Chính Ngọc Minh phun trào ra, bắn
lên người Vong Ưu. Khi dục vọng của hắn dần nhyễn xuống tiếp xúc với sàng đan
thì Vong Ưu cũng tại tình cảm mãnh liệt luật động mà tham nhập sâu bắn ra
nóng hổi tinh dịch ở trong cơ thể đối phương.

Thân thể mềm xuống, Vong Ưu ôm lấy Tông Chính Ngọc Minh trở mình một cái, để
đối phương nằm úp sấp trên người mình.

“Hô ~” hai bên đều thở hổn hển.

Vong Ưu nhìn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi cùng hắn dây dưa.

“Ân...”

Buông ra đôi môi ngọt ngào, Vong Ưu mỉm cười chọc nhẹ hai má e thẹn của đối
phương “Ngọc Minh... Ta yêu ngươi”

Tông Chính Ngọc Minh ngẩn ra, hơn nửa ngày sau mới chẫm rãi chảy nước mắt
xuống.

Thiên Âm nói... Thiên Âm rốt cuộc nói...

“Ô ô ô...”

“Sao lại khóc?” Vong Ưu như trước mỉm cười, ôn nhu đem đối phương ôm vào trong
ngực, dùng nhỏ vụn hôn môi hôn hắn.

“Thiên Âm...” Tựa đầu ở trong ngực Vong Ưu, nghe tiếng tim đập cua người yêu,
mỉm cười gạt nước mắt “Cảm tạ ngươi”

“Ngu ngốc... Chỉ có một câu nói, việc gì phải cảm tạ?”

“Như thế... Ta cũng vậy.” Hai má ửng hồng, Tông Chính Ngọc Minh chủ động hôn
môi.

Trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt, người đi ngang qua đều
đỏ mặt tới mang tai đi đường vòng mà qua, lớn tiếng thở dài “Mùa xuân a mùa
xuân.. Thanh xuân a thanh xuân... Lửa nóng a lửa nóng...”

Tựa hồ đã quên, hiện tại là mùa hè, bất quá – xác thực lửa nóng.

Chỉ có trong khách phòng đối diện, có một người bóp nát chén rượu trong tay,
bén nhọn mảnh vỡ đâm vào tay, máu chảy ra ào ào phản ánh vào trong đôi
mắt đen hẹp dài, làm cho con ngươi chậm rãi biến đỏ sậm, lóng lánh phát
ra âm ngoan quang.


  • Lời của editor: H gì mà dài quá ah, lúc đọc thì chả thấy gì, edit mới thầy
    mệt muốn chết, H ơi là H, em chỉ thích hợp để đọc thui, không thích hợp để
    chụy edit chút nào...

Tửu lâu ồn ào bởi vị sự xuất hiện của hai khách phòng bước xuống cầu thang
sảnh mà ngừng huyên náo.

Một nam tử mặc y phục đẹn ôm một nam tử mặc y phục xanh chậm rãi bước xuống
lầu hai.

Vóc người cả hai tương đương, nhưng nam tử mặc y phục đen cũng không tuấn mỹ
như nam tử mặc y phục xanh. Vừa... Vừa tóc xám vừa có một vết sẹo hình chữ
thập bên má phải cùng nam tử mặc y phục xanh gương mặt tuấn mỹ trắng nõn
và tóc đen bóng hình thành đối lập, nhưng mà nét mặt thua một bậc. Khí
chất trong sáng cùng với hỗn hợp của bá đạo, ôn nhu lạnh lùng tà tứ, mỗi
một loại đều khiến nam tử mặc y phục đen tản ra lực hấp dẫn vô cùng.

Nam tử mặc y phục xanh có thể là tà mị cao quý, nhưng mà lúc này ở trong
lòng nam tử mặc y phục đen cũng e thẹn giống như nữ tử.

“Thiên Âm... Thả ta xuống dưới...” Tông Chính Ngọc Minh đỏ mặt nói với Vong
Ưu, đôi mắt không dám nhìn tới biểu tình của mọi người ở dưới cầu thang.

“Ngọc Minh...” Vong Ưu ôm ngang hắn, ở trên mặt hắn vỗ nhẹ “Không cần phải để
ý bọn họ”

Dứt lời, đi xuông lầu, tìm một chỗ ngồi xuống.

Tông Chính Ngọc Minh liên tục cưỡi ngựa tám ngày, hơn nữa cả buổi sáng đến
trưa hoan ái (hoan ái: Làm chuyện xxx), hiện tại cái mông đau vô cùng, còn
có dạ dày càng khó chịu hơn – điểm tâm và bữa sáng đều chưa ăn.

Người xung quanh thấy động tác của Vong Ưu, ai cũng hít một hơi lớn “Cũng quá
lớn mật nha...”

“Hơn nữa hai người đều là nam...”

“Ngươi nói coi bọn họ có hay không là cái kia...”

“Đừng có nói lung tung, ngươi có biết người mặc áo đen đó là ai không?”

“Là ai?”

“Môn chủ Tiên Túc phái Vong Ưu”

“A... Không thể nào, ngươi làm sao biết?”

“Lần trước ta đi Tông triều tham gia nhạc hội, ngày đó...”

...

Vong Ưu đối với những lời nhàn thoại của người xung quanh ngoảnh mặt làm ngơ,
gọi tiểu nhị lấy một ít thưc ăn nhẹ ra, Vong Ưu liền bắt đầu khảo vấn (tra
hỏi) vợ*.

“Ngọc Minh, không phải bảo ngươi hảo hảo đợi mà? Thế nào bây giờ đã chạy tới
nơi này?” Vong Ưu hỏi, sắc mặt khó chịu.

“Nhớ ngươi... Ta cũng không tới một mình, còn có bôn Lục đệ, bất quá bọn họ
ngồi mã xa (mã xa: Xe ngựa), nên chậm một chút, ta cưỡi ngựa chạy đến trước”

“Lần sau không nên xung động (xung động: Bốc đồng) như thế...” Đối với vợ bảo
bối hiện tại Vong Ưu cũng chỉ có thể thở dài.

Tốt xấu cũng là một hoàng đế, nếu không cẩn thận, trên dường gặp phải nguy
hiểm thì làm sao?

Tuy rằng võ công coi như là cao thủ, nhưng mà nhận ngoại hữu nhân, thiên ngoại
hữu thiên**, mình ở xa cuối chân trời làm sao bỏ hộ được hắn.

** Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Bên ngoài bầu trời có bầu trời
khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ “vỏ quít dầy có
móng tay nhọn” hoặc “cao nhân đắc hữu cao nhân trị”.

Đó cũng là lý do không muốn để Ngọc Minh ở lại trong khách phòng, bởi vì buổi
sáng tại lúc ôm Ngọc Minh một khác, vẫn đường nhìn biến thái theo trên người
mình lại biến hóa thành cường đại sát khí... Xem ra, Ương triều cũng có
nguy hiểm không thể điều tra được.

Không xác định được sát khí rốt cuộc là nhắm vào Ngọc Minh hay không... Vì
thế, nhất định không thể để Ngọc Minh đơn độc ở lại trong phòng.

“Thiên Âm.. Có nghĩ đến ta?” Tông Chính Ngọc Minh hiếu kỳ hỏi, thấy Vong Ưu
lăng lăng chưa hoàn thần, vội vã gọi hắn “Ngươi nhất định là nhớ ta a? Bởi vì
vừa... Hắc... Hắc...”

“Ngọc Minh...” Vong Ưu hoàn thần, nhìn người đang cười thật rõ ràng, nhéo nhéo
mặt hắn “Đừng hoang tưởng... Ăn đi”

Vừa vào lúc này, tiểu nhị bưng cơm nước lên.

“Ân”

“Chính sự chỉ có mình ngươi lo, quốc sự ngươi gạc qua một bên?” Vong Ưu vì hắn
gấp thức ăn, nhíu nhẹ mày, không quá tán thành nói.

“Ngô... Ó am ệ (có tam đệ)” Đang nhai cơm mà nói, Tông Chính Ngọc Minh cũng
không chịu nổi. Vì thế nổ lực nuốt vào đồ ăn còn chưa nhai xong, nói lại một
lần nữa “Có tam đệ, không sợ”

“Ăn cơm đi, không nói chuyện nữa” Nhìn Tông Chính Ngọc Minh vừa nuốt vào cơm
thì có chút bị nghẹn, Vong Ưu lấy tay vỗ nhẹ lưng hắn, săn sóc vì hắn mà
rót một chén trà để ở một bên.

“Hảo” Thật sự là rất đói bụng...

Tông Chính Ngọc Minh hưởng thụ động tác săn sóc của Vong Ưu, cảm động gật đầu,
cũng không quên gắp rau cho hắn.

“A a a... Cư nhiên bỏ chúng ta một mình ở chỗ này ăn!” Một tiếng hô to đột
nhiên truyền đến.

Âm thanh sắc nhọn này... Không cần nói cũng biết là ai, chỉ có cái người rảnh
rỗi cố tình đi gây sự mới có thể phát ra cái loại âm thanh này.

‘Ngọc Nghiễn, không khát à? Muốn hay không uống chén nước?” Vong Ưu rót hai
chén nước, một chén đưa cho Tông Chính Ngọc Nghiễn, một... Chén khác để
trước mặt Li Liệt vô điện biểu tình bên cạnh.

Tông Chính Ngọc Nghiễn đang bị khô họng, vừa nhìn thấy nước trà, vội vã tiếp
nhận, ực ực uống xong, “phanh” đặt cái chén xuống, hét lên “Thêm một chén
nữa!” Giọng rất to.

“Nhã nhặn chút đi” Li Liệt kéo hắn ngồi xuống, hơi nhíu mày “Mọi người đều
đang nhìn!”

Thê tử của mình luôn hoạt bát như vậy... Mình đương nhiên thích, nhưng cũng
phải nhìn trường hợp a, bị người người nhìn cảm giác rất khó chịu.

Đột nhiên phát hiện khách nhân xung quanh đều biểu tình rất cao hứng, Tông
Chính Ngọc Nghiễn đóng vai người vợ nhỏ ngồi xuống, tinh mắt nhìn tư thế hiện
tại của Tông Chính Ngọc Minh, suy nghĩ chút, sau đó trêu trọc nói “Đại ca...
Cái mông của ngươi, cưỡi ngựa cưỡi thành như vậy à?” (Chết cười với câu này
của anh, anh độc thật =]]])

“Phốc...” Tông Chính Ngọc Minh đang ăn cũng không khách khí mà một ngụm phun
ra, dính đầy cơm nước trên bàn.

“Ôi... Ta còn chưa an.. Đáng tiếc quá” Tông Chính Ngọc Nghiễn nhìn thức ăn bị
ô nhiễm bằng vẻ mặt đáng tiếc, nhưng con mắt lại hàm chứa tiếu ý.

Hoàng huynh... Thật đúng là không buông tha cho bất kỳ cơ hội nào a...

Không biết rằng, không buông tha cơ hội chính là Vong Ưu.

Vong Ưu đối với trêu đùa của Tông Chính Ngọc Nghiễn cũng không thể nói gì, chỉ
là nhìn thấy vợ mặt đỏ tới mang tai cũng rất thương cảm. Vì vậy, liếc mắt hơi
trừng Tông Chính Ngọc Nghiễn, ý bảo hắn thu liễm, cho Li Liệt một ánh mắt –
quản tốt vợ của ngươi!

“Tiểu nhị, dọn xuống thức ăn và thay lại thức ăn mới, thêm hai món ăn, lấy
những món ngon nhất của các ngươi.”, Vong Ưu hô.

Tiểu nhị lập tức dọn dẹp thức ăn.

“Ba hộ vệ của ngươi?” Tông Chính Ngọc Nghiễn hỏi.

Tông Chính Ngọc Minh cũng thắc mắc nhìn Vong Ưu, lúc tới cũng không phát hiện
cái bóng của bọn họ.

“Đi làm việc” Vong Ưu trả lời “Gần đây Ương triều xảy ra kỳ khởi huyết án,
người chết bị người dùng tàn nhẫn thủ đoạn giết... Ta phái bọn họ liên hệ
người của Tiên Túc phái đi thăm dò kiểm tra.”

“Ngươi không phải luôn luôn không quảng những việc này a?” Tông Chính Ngọc
Nghiễn nghi hoặc mà hỏi, Thiên Âm so với ai đều tuyệt đối không muốn dính vào
những loại chuyện này.

“Có người xin ta giúp”

“Người xin ngươi... Nga, ta biêt là ai rồi, là Ương...” Còn chưa nói xong đã
bị Vong Ưu điểm á huyệt (huyệt nói).

Cái miệng này thật là rộng... Ngay cả tên của hoàng đế cũng dám hô lên, cũng
không sợ bị người dân Ương triều vây công (vây công: Bao vây + tấn công).

“Ngươi a, ăn nói chú ý trường hợp, có chút không cần nói ngực tự biết là
được” Li Liệt đối Vong Ưu thoáng nhìn cảm kích, quay đầu thở dài với thê tử
mình, tiện đường giải huyệt giúp hắn.

“Đã quên a...” Tông Chính Ngọc Nghiễn chu miệng.

“Ăn cơm đi” Li Liệt lấy thức ăn tiểu nhị đem tới, quyết định dùng thức ăn làm
cho thê thử của mình yên ổn.

“Nha, có món ta thích nhất – nấm hương kê ti*, mau giúp ta gắp” Tông Chính
Ngọc Nghiễn kích động nhìn bàn đầy thức ăn kêu Li Liệt.

“Hảo hảo hảo...” Li Liệt lập tức phục vụ.

“Ngọc Minh, còn chưa có ăn no, nào, tiếp tục” Vong Ưu cũng vì vợ mình chia
thức ăn, không chú ý đến vẻ lo lắng chợt lóe qua trên gương mặt vợ.

Hừm.. Hừm.. Ư ương Huyền Nguyệt chết tiệt... Câu dẫn tướng công của ta... Ta
liều mạng với ngươi!

Chú thích:

-Trong QT mấy chương trước nó đã ghi là vợ rồi, mình thấy kì nên tra lại thì thấy tiếng Trung là “爱 人” là “ái nhân”, mấy phần trước để là người yêu, riêng phần này và về sau vì 2 ng đã hòa hợp nên mình sẽ để là vợ như QT cho nó tình cảm.

– Riêng anh Li Liệt gọi Ngọc Nghiễn là thê tử (妻 子) là đúng rồi nhé.


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #28