Người đăng: buingoctu1995
Tịch Thiên Âm là bị đánh ngất, bởi vì tiếng ồn quá lớn, ảnh hưởng tới trị liệu
của thần y.
Sau khi tỉnh lại, mặt và tay đều đau như lửa đốt, được băng bó, nhưng không
bôi thuốc.
Kháo, bảo ngươi không bôi thuốc lên vết thương, chứ đâu nói ngươi không được
dùng thuốc giảm đau! Có điều, vị trí vết thương trên mặt sao lại lệch lên trên
rồi, còn gần vào giữa mấy phần nữa?
... Không tìm đúng tọa độ! (Tự mình kiểm điểm!)
Đúng rồi, đều đã quên mất là ai cho hắn máu mới rồi?
“Thần Thần...”
Tiếng kêu truyền từ bên cạnh tới, Tịch Thiên Âm nhìn qua, liền nhìn thấy chiếc
giường gỗ đối diện còn có một người đang nằm, đang ngủ, trên gương mặt mĩ lệ
tuy rằng nhợt nhạt, nhưng lại chứa vui thích, trong miệng lẩm bẩm “Thần Thần”
Trên bàn tay có băng vải trắng, máu đỏ nhiễm ra ngoài.
Thì ra là Tiểu Thú.
“Tiểu Thú” Tịch Thiên Âm cảm động gọi.
“Không được thèm muốn bà xã của ta” một bóng xanh chắn trước mặt người nào đó.
Thì ra trong phòng này còn có một người à...
Nhìn Thương Thuật coi thường, Tịch Thiên Âm nói “Chỉ là tình huynh đệ, huynh
ghen cái gì chứ?”
“Không phải ta nói, chính là ánh mắt * ô của đệ, thuần khiết cũng sẽ biến
chất”
Tịch Thiên Âm thổ huyết, hần hận nói “Huynh đó là trong tim có phân, thấy gì
cũng đều là phân!”
“Đệ...”
“Thần Thần?” Tiểu Thú bị bọn họ làm tỉnh, hai mắt tràn ra những ngôi sao nhỏ,
ngây thơ mà khiến người ta thương yêu.
Nhìn Tiểu Thú đáng yêu như vậy, Tịch Thiên Âm thật muốn lại gần thơm hắn một
chút. Chỉ là muốn làm trộm mà không có gan của trộm, bên cạnh còn có một
Thương Thuật đang nhắm tới.
Thương Thuật thấy bà xã của mình tỉnh rồi, vội vàng tới kiểm tra “Tử Tô tỉnh
rồi... Đau không, thơm chút nào...”
t
r u y e n c u a t u i n e t Tịch Thiên Âm ném một cái gối qua: Ở đây còn có
bệnh nhân, đừng làm những việc khiến ta mất máu”
Thương Thuật một tay tiếp lấy gối, trộm hôn một cái trên mặt Tử Tô, nựng nhẹ
“Tử Tô, ngoan nào, ngủ đi a”
Tiểu Thú mới lẩm bẩm rồi ngủ đi.
“Đệ ghen tị à, có bản lĩnh đệ cũng đi tìm người kia của đệ đi, nghe Cổ Ngọc
nói người kia còn là Hoàng đế...” Thương Thuật giờ mới ném gối trả về Tịch
Thiên Âm.
Tịch Thiên Âm ngây người, bị gối đánh trúng.
Cổ Ngọc ngươi cái tên buôn chuyện, kẻ lắm miệng...
Còn có Tông Chính Ngọc Nghiễn ngươi cái tên tuyên truyền tiên dồn kia, ngươi
làm gì nói với Cổ Ngọc bọn họ?
“Làm sao rồi?” Thương Thuật chú ý tới sắc mặt đột nhiên hơi trầm của Tịch
Thiên Âm.
“Cổ Ngọc nói bừa đó...” Ta thích người ta, cũng phải xem người ta có thích ta
không chứ?
Hoàng đế thích ta? Ta chưa chết cũng coi như cảm tạ trời đất rồi... Tông Chính
Ngọc Minh, nếu có một ngày ta còn có thể gặp được ngươi... Không biết hai ta
sẽ biểu tình ra sao?
Ngươi nhất định sẽ rất kinh ngạc ta chưa chết đi?
“Đệ đang nghĩ gì?” Thương Thuật đột nhiên đi tới hỏi thăm.
“Không, chỉ là muốn nói cảm ơn huynh và Tiểu Thú” Tịch Thiên Âm nhìn Thương
Thuật và Tiểu Thú ngủ yên bên cạnh, đổi đề tài.
“Tam sư thúc là lão nhân gia không thích hợp cho máu, mà máu của ta đã trở nên
loạn thất bát nháo khi thử thuốc từ lâu rồi, chỉ có máu của Tử Tô rất sạch sẽ,
không phải là vì thấy đệ sắp chết rồi, ta mới không nỡ để Tử Tô cho đệ máu đó,
ta đau lòng chết được” Thương Thuật nhăn mặt thương tiếc.
“Thương Thuật sư huynh, nói lại một lần, cảm ơn huynh” Tịch Thiên Âm mỉm cười,
trong mắt toàn là chân thành. Người sư huynh này vẫn luôn miệng dao găm bụng
lại tốt, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thay đổi.
Thương Thuật gõ lên đầu cậu, cười nói “Đệ tên ngốc này, vừa vào sư môn đã
không coi bọn ta ra gì, có điều có thể nhận được lời cảm ơn của đệ, ta vẫn là
rất vinh hạnh”
“Không phải không coi ra gì, mà là vì quá coi ra gì nên mới chỉnh mọi người
đó” Tịch Thiên Âm giải thích.
“Đủ, trên núi không có một ai thoát khỏi độc thủ của đệ” Thương Thuật lại gõ
đầu hắn.
“Thương Thuật sư huynh, huynh thế nhưng đánh đập bệnh nhân, quá không có y đức
rồi” Tịch Thiên Âm giả vờ tức giận.
“Được rồi, ta đi sắc dược bổ máu cho hai người, hai người nghỉ ngơi trước đi”
Thương Thuật vỗ vỗ hắn, đi ra khỏi phòng cỏ, có điều ra tới cửa còn quét ánh
mắt sắc nhọn tới “Sau này không được gọi đệ ấy là Tiểu Thú, gọi là Tử Tô”
“...” Gã hay ghen này!
Ngày hôm sau, Tịch Thiên Âm đã xuống giường, ra cửa nhìn rồi nhìn, sơn thanh
thủy tú, tuy rằng không bằng ở tiên sơn, nhưng cũng coi như là thanh u mĩ lệ,
thích hợp dưỡng thương. Hỏi kĩ hơn, đây còn vẫn là ở trong trung tâm Li triều,
cách tiên sơn xa lắm a.
Hai gian phòng cỏ trên núi, một gian làm phòng thuốc, một gian khác là phòng
ngủ, Tịch Thiên Âm và Thượng vân tiên nhân cùng ở với nhau. Nhà tắm bếp ở bên
ngoài, phía trên có một thùng tích nước mưa, bên trong không thiếu dụng cụ nhà
bếp nào.
Mà vợ chồng Tử Tô và Thương Thuật dựng một gian phòng cỏ bên eo núi không xa,
an gia tại đó, có điều ngày nào cũng ăn cơm luyện thuốc chơi bời ở đây, chỉ
đến tối mới về nghỉ ngơi.
Thương Thuật đã quen với Tử Tô qua một lần phụng lệnh Thượng vân tiên nhân đi
đưa thư, vì thế đã ở lại, nhiều năm như vậy cũng chỉ mang Tử Tô chạy qua chạy
lại giữa hai điểm.
Một ngày này, Tịch Thiên Âm đang phơi nắng, Thượng vân tiên nhân đi tới, lo
lắng nói “Trên cơ bản đã giải được một nửa rồi, độc trong máu đã được bài trừ,
chỉ xem độc tố trong nội tạng làm sao bức ra được thôi.”
“Kháo” còn không bằng không nói.
Thượng vân tiên nhân lấy ra một bình thuốc nghiệm túc nói với Tịch Thiên Âm
“Trúng hủ cốt phệ tâm tán còn có thể chống cự tói bây giờ là bởi vì nội lực
của con thâm hậu, bây giờ giải được một nửa rồi, thời gian sống tiếp cũng sẽ
lâu thêm chút. Đương nhiên đau đớn hàng ngày sẽ không thể thiếu được, nhưng
chỉ cần con tiếp tục dùng loại dược này có thể ngăn chặn đau đớn.”
“Cũng chính là nói con còn có thể sống thêm mấy năm, ngoại trừ việc mỗi ngày
phải chịu đựng đau đớn của phệ tâm ra thì tất cả bình thường” Tịch Thiên Âm
hỏi.
“Cơ bản chính xác”
“Từ bỏ, đó không phải là bom hẹn giờ sao? Có cách nào giải quyết vĩnh viễn
được không?”
“Có”
“Sao?”
“Con chết!”
“Kháo”
“Còn có một cách”
“Gì vậy a?”
“Phía sau núi có một hàn đàm, con tới đó ngâm mình, xem xem có thể bức độc từ
trong nội tạng vào trong máu, chúng ta đổi máu lần nữa”
Thầy coi con là tiểu Long nữ sao? Còn ngâm hàn đàm?
“Vậy xin hỏi hai mảng tóc bạc trên đầu con là sao đây?” Tịch Thiên Âm chỉ tóc
trắng hai bên tóc mai của mình, sao lại khiến hắn giống như Dương Quá vậy.
Thượng vân tiên nhân có chút lo lắng “Đây là dược tính của thuốc giảm đau có
chút mạnh quá, dùng thuốc nhiều, tóc sẽ bắt đầu trắng đi”
“Trắng đi?” Mái tóc đẹp của hắn, ngày ngày dùng mè đen để gội a, cứ vậy bị hủy
rồi.
Tốt xấu vẫn là Tiên Túc phái... Thế nhưng sẽ luyện ra loại thuốc có tác dụng
phụ~
“Không nói nữa, ta đi luyện thuốc đây” người nào đó chạy trốn.
“Kháo!” Tịch Thiên Âm nhìn tên đầu sỏ kia chạy trốn mà trong lòng phẫn hận.
Có điều, sau khi phẫn hận xong thigf phải đối mặt với sự thật, hóa trang thế
nào mới đẹp trai đây... Dương Quá thì không cần, chỉ còn lại...
“Kiểu tóc của con không có khác gì trước đây mà, còn nói cái gì mà thay đổi
lớn” Thượng vân tiên nhân bị bắt lại vừa chải đầu cho hắn vừa nói.
“Đúng vậy, Vong Ưu không đổi” Tử Tô gật đầu.
Thương Thuật ôm hắn phụ họa “Chính là buộc mái tóc thả kia thành đuôi ngựa, đệ
gọi đây là sáng ý gì?”
“Huynh không hiểu đi, đây là tạo hình kinh điển của đại hiệp” Tịch Thiên Âm
nhìn coi thường.
“Ai cơ, những đại hiệp tóc trắng ta gặp qua trên cơ bản đều là buộc tóc”
“Sợ rằng người huynh đã gặp cũng chỉ có một mình Tử Tô rồi!” Tịch Thiên Âm
nhịn không được chòng ghẹo. Từ sau ngày thứ hai, Thương Thuật liền cực lực
quấy nhiễu vấn đề xưng hô lẫn nhau giữa Tịch Thiên Âm và Tử Tô, bởi vì việc
này vừa liên quan tới tình cảm vợ chồng vừa liên quan tới quy củ sư môn.
“Vậy đệ nói còn có ai?”
“Bạch Vân thành chủ——Diệp Cô Thành”
“Chưa nghe qua”
“...” Huynh nghe thấy rồi mới lạ đó.
“Con lần này trở về thì nên làm môn chủ của con cho tốt rồi” đột nhiên, Thượng
vân tiên nhân rất nghiêm túc mà chen vào cuộc nói chuyện.
Tịch Thiên Âm ngây người, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, nói “Tại sao phải là
con, con không muốn làm, con đã trốn 6 năm rồi, mọi người thế nhưng vẫn không
có chọn lại môn chủ?”
Thượng vân tiên nhân nói “Trong tất cả chúng ta chỉ có con mới học được chân
truyền của sư phụ, nói con là đồ đệ của đại sư huynh, không bằng nói con là đồ
đệ của sư phụ, nói cho cùng võ công của con đều là sư phụ đích thân dạy bảo.
Chỉ có điều trước khi con bái sư sư phụ đã tuyên bố sẽ không nhận đồ đệ nữa,
nếu không làm được sẽ cho chúng ta mỗi người 1 nghìn lượng, vì thế chỉ có thể
để con nhận đại sư huynh là sư phụ rồi. Khi sư phụ chết đã gọi chúng ta về,
tuyên bố con là môn chủ, kết quả con thế nhưng chạy mất, khiến lão nhân gia
hắn ngừng thở sớm”
“Con dù sao cũng không phải học y, chỉ học võ công, không chạy có được không?
Con không muốn bị người ta cười đâu” Tịch Thiên Âm lắc đầu, mình nào có tư
cách, Tiên Túc phái đều là lấy y thuật thiên hạ tuyệt đỉnh mà nổi tiếng, mà
không phải lấy võ công của nó. Mình trước nay chưa từng động vào dược, chỉ là
một lòng luyện công.
“Ai cười con chứ? Thứ Tiên Túc phái chúng ta thật sự giỏi nhất không phải là y
thuật, mà là võ công. Võ công của con còn cao hơn cả sư phụ, tới cả sư tôn
chưa chết năm đó còn đích thân dạy dỗ” Thương Thuật nói.
“Sư tôn?” Tịch Thiên Âm ngơ ngác, ai vậy, khi nào, ta làm sao không biết?
“Không phải chính là người trông cửa đó sao?” Thương Thuật nhìn coi thường.
“Người coi cửa? Huynh là nói mỗi lần đệ vừa vào cửa lớn, đã bị tử lão đầu chặn
lại đánh nhau đó hả?” Tịch Thiên Âm hết nói, cái lão đầu thối bạo lực kia có
điểm nào giống sư tôn? Vi lão bất tôn còn được!
Thương Thuật kích động gật đầu “Chính là ông ấy, sư tôn là một người si võ,
ngoại trừ võ công thì không biết gì cả. Mà sư tổ năm đó là một thần y, thua võ
với ông ấy, mới bái ông ấy là sư phụ, vì thế Tiên Túc phái chân chính nổi
tiếng với y thuật là từ đời thứ 2. Đây cũng là sư tổ năm đó nói cho chúng ta,
vì thế chúng ta đều không dám chọc vào, chỉ có đệ giỏi, mới nhập môn chưa được
1 tháng đã đánh nhau với sư tôn”
“Đó không phải vì hắn cược thua rồi cư nhiên còn quỵt nợ, còn ăn trộm cá mà đệ
nướng sao, là người đều sẽ tức giận...” Kết quả từ đó, ngày nào cũng phải đánh
một trận. Võ công của mình chính là thăng tiến nhanh chóng trong thời gian đó,
nhớ tới não đầu từ thối kia lần nào đánh nhau với mình cũng là đang dạy mình,
lần nào mình vừa xuất chiêu, hắn còn bình luận một lượt.
“Sư tôn cuối cùng còn cho con nội lực của hắn, nhìn khắp thiên hạ, muốn tìm ra
đối thủ của con, rất khó” Thượng vân tiên nhân kích động nắm lấy tay hắn,
nghiêm túc nói “Trong tim sư tôn, hắn sớm đã coi con là truyền nhân rồi”
Nghe tới đây, trong mắt Tịch Thiên Âm lấp lên một tầng bi thương. Lão đầu đó
trước khi chết xác thực đã truyền nội lực cho mình, mình khi đó sau khi thu
nội lực đã hôn mê nửa tháng, khi tỉnh lại lão đầu đó đã an táng rồi, mình cũng
chưa biết người đó thế nhưng là sư tôn, trong tim thật ra đã coi hắn là người
thân, giống như cha mình vậy, vì thế mỗi tối đều sẽ chạy tới trước phần mộ, kể
cho hắn nghe những việc sảy ra trong ngày, có vui, có buồn... Đều nói!
“Sư tổ nói môn phái này do sư tôn sáng lập, mà chỉ có đệ mới chân chính kế
thừa được võ công và ý chí của sư tôn, vì thế vị trí môn chủ đương nhiên
truyền cho đệ” Thương Thuật gật đầu.
“Kháo, thì ra có bí mật lớn vậy”
“Bất luận thế nào, ta đã gửi thư hàm cho điện thị, điện vệ và điện quản, nói
con đã trở về môn phái rồi, tin tức con là môn chủ đã sớm truyền tới chỗ các
đệ tử khắp nơi rồi”
“Đệ tử khắp nơi, sư môn chúng ta không phải chỉ còn dư lại mấy người chúng ta
sao?”
“Con lại quên rồi... Đệ tử xác thật không nhiều, nhưng nhân thủ không ít, hơn
nữa tốt xấu cũng là một môn phái, cũng phải có quy củ làm việc chứ”
“Con biết...” Tịch Thiên Âm hoàn toàn hết nói, hoàn toàn bại dưới quy củ hoa
lệ của sư tổ rồi.
Những ngày trong núi cứ trôi qua trong ngâm hàn đàm, bức độc, có điều đã có
Thượng vân tiên nhân, Thương Thuật và Tử Tô ở bên nên không hề quá cô đơn.
Tới núi mới ngày thứ 3, Tịch Thiên Âm đã tháo vòng kim cang xuống, chiếc vòng
này sớm mấy năm đã bị hắn lén lút dùng khai sơn chưởng đánh gãy rồi, sau đó
làm thành một chiếc mặt thắt lưng, có điều mặt thắt lưng được giấu phía trước
khóa trong bằng tạng ngọc (chả hiểu gì), vì thế không có ai biết. Tới cả một
số sương lợn rừng đã bị máu chết của hắn thấm qua hai lần đã bị đốt một miếng,
cạo ít tro của nó đặt vào trong hộp, vàng không sợ lửa, vì thế vòng kim cang
không sao, chỉ là ngọc thạch bị xỉn đi rồi.
Tịch Thiên Âm gọi Tử Tô đem “tro cốt của hắn” cùng với vòng kim cang nem về
nhà, nếu đã để Tử Tô giao phó nhiệm vụ giết người, cũng coi như thoát mình
khỏi thân phận 26 năm kia. Từ đây, lấy thân phận là môn chủ của Tiên Túc
phái—— Vong Ưu sống tiếp, bắt đầu cuộc sống mới.
Hoàn toàn bức được độc tố, đã là bốn năm.
Mà đầu năm thứ năm, Tịch Thiên Âm rời tới sống tại Đằng Vân điện, chính thức
chưởng quản Tiên Túc phái.
Vong Ưu không biết, hắn trên núi sống ung dung biết bao, mà dưới núi lại thay
đổi to lớn.
Năm đầu tiên:
Tin tức Vong Ưu đảm nhận môn chủ Tiên Túc phái truyền khắp thất quốc, thêm vào
một bí mật về Tiên Túc phái.
Tịch thừa tướng Ương triều đau thương mất đi con trai, đả kích cả về thể xác
và tỉnh cảm không nhỏ, bệnh mấy tháng, từ quan, Hoàng đế chuẩn, phong Hộ Quốc
quân, phủ thừa tướng đổi tên thành phủ Hộ Quốc Công, ban cho Tịch Triển Linh.
Tịch Mộ Viễn từ quan, chuyển sang mở trà lâu, Hoàng đế đích thân đề bút viết
biển “Yểu Nhiên”
Ông chủ của Bách An quốc tế đổi người, Tịch Quân Huyên bắt đầu đi xa.
Hoàng đế Li triều bệ hạ sau khi lấy Tông triều Nghiễn vương làm hậu, bẩy nước
rung động.
Năm thứ hai:
Tông Chính Ngọc Minh phế nguyên Hoàng hậu.
Tông Chính Ngọc Nghiễn bỏ nhà, Li triều bệ hạ tuyến bố tập lệnh khắp bẩy nước,
sau đó Tông Chính Ngọc Nghiễn bị Tông Chính Ngọc Minh trói gửi trở về.
Năm thứ ba:
Tông Chính Ngọc Minh đưa toàn bộ hậu phi chưa sinh con trong hậu cung ra khỏi
cung, toàn quốc vỡ òa.
Năm thứ tư:
Tần Tuyết Thương nhiều năm không gặp đột nhiên xuất hiện, từ chức vị quốc sư.
Cùng năm, Tịch Quân Huyên đi xa trở về lấy Tần Tuyết Thương làm vợ.
Năm thứ năm... Ha ha... Đã bắt đầu rồi...
Hồ sơ X
Lịch sử phát triển Tiên Túc phái:
Người sáng lập Mẫn Nan (Sư tôn)
Đời thứ hai Đả Phá Oản Hoa Hoa (Thiên Lượng tiên, có điều bị đệ tử gọi sau
lưng là Vô Lương tiên)
Đời thứ 3: Ích Mẫu Thảo (Thái duyệt lão tiên ông) Mã Niệu Phao (Tường Dao
Thượng Nhân) Thổ Cận Bì (Thượng Vân tiên nhân) Đông Qua Bì (Đoan Chân thượng
nhân)
Đời thứ 4: Bạch Thiên Tâm (Bạch Chỉ) Tiểu Thú (Tử Tô) Lăng Thần (Thương Thuật)
Vũ Văn Văn Uyên (Thần Sa)
Tịch Thiên Âm (Vong Ưu)
Đời thứ 5 Lâm Tô Nam Tiểu Mông Nguyên Phi
Đời thứ 6 Tông Chính Ngọc Kỳ (tiểu bát ca), còn lại chưa thu đệ tử
P. S.1 trong đời thứ ba, là anh nhi bị bỏ rơi mà Đả Phá Oản Hoa Hoa nhặt được,
vì thế tên... Hắc hắc... Do lão nhân gia người ta tùy tiện lấy. Trong lớp này,
ngoại trừ hai đệ tử mà Thái duyệt lão tiên ông nhận ra, ba người còn lại mỗi
người chỉ nhận một đệ tử.
P. S.2 đệ tử của Tiên Túc phái học y thuật là chính, bổ trợ luyện công, chỉ có
Tịch Thiên Âm một người chỉ luyện võ không học y thuật, vì thế nói cũng chỉ có
hắn mới chân chính kế thừa võ công của Tiên Túc phái.
P. S.3 tên của Tiên Túc phái thật ra là do Đả Phá Oản Hoa Hoa đặt, bởi vì hắn
muốn thành tiên, khiến cho đời thứ ba thân cận với hắn cũng có tư tưởng thành
tiên, vì thế ngoại hiệu có hậu tố danh hiệu của đám tiên nhân tư tưởng đạo gia
kia.
P. S.4 đời thứ bốn là một đời lí trí, dám phá vỡ mê tín...
P. S.5 đời thứ 5 là một đời rất là loạn. Bởi vì đời thứ tư vô cùng mở cửa, vì
thế không có mất công với tên tuổi của đời thứ 5 khi nhập môn, thu đồ đệ cũng
mang chút tùy ý.
P. S.6Bạch Thiên Tâm chỉ thu Lâm Tô Nam, Tịch Thiên Âm, Tử Tô chưa thu đồ đệ,
Thương Thuật và Thần Sa mỗi người nhận một đồ đệ, lần lượt là Tiểu Mông và
Nguyên Phi.
P. S.7 đời thứ sáu bây giờ chỉ có Lâm Tô Nam thu đệ tử, hai người khác chưa
thu.
Tiên Túc phái hầu hết sống ở tiên sơn, ở gần biên giới Tông li quốc, cả năm
sương mù bao quanh, hơn nữa địa thế núi cao, ngang trời và vực thẳm đã tạo
thành bình phong rất tốt cho tiên sơn, vì thế càng thêm kì bí. Mẫn Nan từng là
Hoàng tộc của quốc gia đã bị diệt trước đây, rất nhiều vàng, có điều thích
hoang phí. Sau này vàng cơ bản đều bị Đả Phá Oản Hoa Hoa kẻ tự yêu bản thân
thu quản, cuối cùng bị hắn lấy ra dựng phòng, cũng chính là kiến trúc nhỏ cung
điện kiểu đạo gia trên đỉnh tiên sơn.
Điện chính là Đằng Vân điện, là tên mà Đả Phá Oản Hoa Hoa lấy dựa theo “mây
mù”. Tiền thính nghị sự, hậu thính là phòng ngủ của môn chủ mỗi đời. Xuyên qua
Đằng Vân điện liền là ba điện Tây Nam Bắc bao lại, đối xứng với Đông điện
(cũng chính là Đằng Vân điện) là Tây điện còn hào hoa hơn một chút, là nơi ở
của các đệ tử, Nam điện là nơi ở của hộ vệ và thị phụng, Bắc điện là nơi ở của
tôi tớ.
Tuy rằng đệ tử chính thức của Tiên Túc phái mỗi đời chỉ lèo tèo vài người,
nhưng hộ vệ, thị phụng và tôi tớ bồi dưỡng lại không ít. Môn chủ mỗi đời lại
có hộ vệ riêng của chính mình, ban đầu khi Tịch Thiên Âm được tuyên cáo là môn
chủ kế nhiệm, đã để hắn chọn ra ba hộ vệ cho mình. Tuy rằng Tịch Thiên Âm võ
công rất cao, nhưng lễ không thể bỏ, không cách nào, Tịch Thiên Âm bị buộc
phải chọn. Thế là, sau khi chọn Huyền Bích, Quản Giác và Cổ Ngọc thì để lại
thư rời đi rồi, vì thế Tiên Túc phái chưa hề công bố môn chủ tân nhiệm là ai,
bởi vì——việc xấu không thể truyền ra ngoài.
Ngoài ra, nếu môn chủ là Hoàng đế, hộ vệ chính là thị vệ, mà thị bổng chính là
đại thần, còn với tôi tớ, đương nhiên là nô tài trong cung.
50 hộ vệ (Không bao gồm hộ vệ của môn chủ) chủ yếu bảo vệ an toàn cho tiên
sơn, do điện vệ thống lĩnh.
7 thị bổng do điện thị sắp xếp, công việc chủ yếu của họ chính là quản lí một
số việc làm ăn của Tiên Túc phái, y quán, tiệm dược liệu, dược thiện lâu rải
rác khắp bẩy nước. Không cần kinh ngạc, nếu không có những cửa tiệm này, Tiên
Túc phái sao mà sống? Đây cũng là cách kiếm tiền mà Đả Phá Oản Hoa Hoa năm đó
sau khi tu xong đại điện phát hiện không có tiền ăn cơm đã nghĩ ra~~
Tôi tớ do điện quản quản lí, bọn họ đương nhiên là chăm lo phương diện quần áo
ăn uống rồi ~, cũng có khoảng trăm người.