Người Trong Sư Môn


Người đăng: buingoctu1995

Con sông nhỏ trong giấc mộng gợn sóng, gợn tới buổi sáng 10 năm về trước.

Tịch Thiên Âm mới 10 tuổi rời nhà bỏ đi, lưng khoác một bao đồ nhỏ đi trên con
đường nhỏ hẹp cây cối mọc um tùm.

“Tay trái một con chim, tay phải một con vịt, còn khoác một...” Đột nhiên trên
lưng một trận đau đớn, có vật nặng gì đó đập xuống lưng mình, Tịch Thiên Âm co
rút khóe miệng, hàm lệ mà thốt ra ba từ cuối cùng “Mập, tỷ, tỷ...”

Sau đó nghẹo cổ mà ngất đi.

“Xi xi”

Sau rất lâu, Tịch Thiên Âm đã khôi phục ý thức cảm nhận dưới người mình có thứ
gì đó đang ngọ nguậy, hơn nữa đầu nhũ cái nơi đó đang bị vật gì mút tới phát
đau.

Mở mắt nhìn xuống dưới thân, thì ra là bị một con Tiểu Thú màu bạc đang bú sữa
a... Hắn còn tưởng rằng... Bú sữa??????

“Xi xi” Tiểu Thú kia ngậm núm nhũ của mình liều mạng hút, đầu nhũ đỏ lừ rồi
còn chưa thấy hút ra được gì, lập tức buông nhũ đầu sưng lớn của Tịch Thiên Âm
ra oa oa khóc lớn.

“Là một đứa trẻ?” Tịch Thiên Âm ốm thứ mềm mại kia lên, mái tóc màu bạc che
khuất gương mặt, vén ra, một gương mặt nhỏ khóc tới đáng thương xuất hiện
trước mặt.

Tiểu cô nương thật xinh đẹp... Hơn nữa còn con mắt màu tím.

Tịch Thiên Âm nhìn áo khoác hoa của Tiểu Thú tự động quy hắn là nữ.

“Xi xi” Tiểu Thú đáng thương mà nhìn Tịch Thiên Âm.

Tịch Thiên Âm nhìn nhũ đầu đã bị cắn sưng trướng của mình, lại nhìn nhìn cái
miệng nhỏ thảm thương đợi bú, thở dài, ôm tiểu bất điểm này vào trong lòng.

Nhìn trái nhìn phải, lại không có người tới lĩnh, thế là nghĩ có phải là trẻ
con nhà ai chạy ra hay không, có điều phía trước không có thôn làng, phía sau
không có cửa tiệm, ai mang con nhỏ từ xa tới, lẽ nào là bị ác ý bỏ rơi?

Đi cứ đi, đi tới một thôn trang nhỏ, đi qua một hộ gia đình, nhìn thấy nữ nhân
đang cho con bú, đi tới xin chút sữa.

Nữ nhân kia nhìn muội muội tóc trắng mà Tịch Thiên Âm nhỏ tuổi mang theo, đáng
thương mà cho họ 1 bát.

Nào biết Tiểu Thú khi quay đầu lại uống, nữ nhân kia tay run lên, tới bát và
sữa đều đổ xuống “Ma quỷ... Ma quỷ, các ngươi cút...”

Tịch Thiên Âm bị ngã mà không hiểu vì sao, nhìn thấy nữ nhân kia cầm chổi,
biết là không thể chọc vào, vội vàng ôm Tiểu Thú chạy, trên đường nhìn thấy
ánh mắt kinh hoang và ghét bỏ của rất nhiều người, vội vàng chạy ra khỏi thôn,
trốn trong rừng cây.

Tịch Thiên Âm nhất thời ngơ ngác, gõ vỡ đầu cũng không biết những người đó vì
sao nói hắn là ma quỷ, hắn ngọc thụ lâm phong, phong lưu tinh tế như vậy,
người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, quả thật chính là một cây hải đường, là
tiểu bạch long vô địch vũ trụ...

Đột nhiên nghe thấy tiếng thút thít, thì ra là Tiểu Thú đang khóc.

“Tiểu Thú đói rồi à?” Không biết hắn tên là gì, Tịch Thiên Âm dứt khoát gọi
như vậy.

“Điềm gở... Ma quỷ...” Tiểu Thú khóc thút thít, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Sao?” Ý gì vậy?

Tiểu Thú nằm sấp lên ngực Tịch Thiên Âm, ngón tay nhỏ ngắn ngủn chỉ mắt của
mình

“Màu tím... Điềm gở... Ma quỷ...”

Nghĩ hồi lâu, Tịch Thiên Âm cuối cùng đã hiểu ra, nhìn ánh mắt tự trách và áy
náy của Tiểu Thú, Tịch Thiên Âm kẻ nghiện luyến đồng lập tức chụt chụt hôn lên
“Tiểu Thú mới không phải ma quỷ, màu tím rất xinh đẹp a, rất thần bí, rất xứng
với màu tóc của ngươi”

“Điềm gở...” Tiểu Thú vẫn nói như vậy, có điều mặt nhỏ đã bắt đầu mỉm cười,
nước mắt cũng thu lại.

“Không phải, Tiểu Thú mới không phải người mang điềm gở, Tiểu Thú theo ca ca
lâu như vậy, ca ca cũng không có nguy hiểm gì nha, ngược lại ca ca rất vui
được quen với Tiểu Thú mắt màu tím... Nào, thơm thêm một cái, lần này là miệng
nhỏ”

“Miệng nhỏ... Thơm thơm... Thành thân” Tiểu Thú hơi đỏ mặt mà nói trước ngực
hắn, nhũ mẫu nói thơm miệng phải thành thân.

“Được a, Tiểu Thú không bỏ ca ca, đợi Tiểu Thú lớn lên, khi 15 tuổi, ca ca sẽ
lấy tiểu thú” Tịch Thiên Âm cười mà ôm Tiểu Thú vào trong lòng thơm mạnh, mà
Tiểu Thú lại si si nhìn chiếc vòng trên cổ Tịch Thiên Âm.

Tịch Thiên Âm nhìn ánh mắt của hắn, hỏi “Tiểu Thú muốn lấy cái này làm tín vật
à? Không được a, đây là vòng kim cang hộ thân của ca ca, không lấy xuống được”

Tiểu Thú thất vọng vùi đầu xuống.

“Không sao, ca ca cho tiểu thú cái này” Tịch Thiên Âm rất keo kiệt mà rút ra
sợi tơ xâu lưu li châu trên chiếc vòng thắt lên cổ của Tiểu Thú.

“Hi hi” Tiểu Thú cười rồi, sau đó chụt chụt thơm Tịch Thiên Âm mấy ngụm.

“Xi xi...”

Cái gọi là no ấm thì ham * dục, khôn đúng, không đúng, còn chưa có no mà,
một con thú nhỏ đói bụng lại bắt đầu vùi vào trong y phục Tịch Thiên Âm, sau
đó...

Tịch Thiên Âm thấy may mình còn chưa tới thời kì thanh xuân, bằng không hôm
nay không áp Tiểu Thú xuống xxx không được.

Con sông trong mộng lại gợn tới cảnh tượng Tiểu Thú rời đi, đầy tớ trong nhà
Tiểu Thú tìm tới rồi, đón Tiểu Thú đi.

“Xi xi...” Gào khóc

“Đừng có chỉ xi xi mãi thế, gọi ca ca”

“Xi xi” gao khóc

“...”

“Xi xi” gào khóc

“Xi thoải mái đi”

“Xi xi” gào khóc

“Tiểu Thú trở về phải nhớ ca ca nha, đợi Tiểu Thú trở thành mĩ nhân, ca ca sẽ
tới cưới Tiểu Thú”

“Xi xi” gào khóc

“...”

Con sông trong mộng gợn rồi gợn, gợn tới buổi tối cuộc thi lục nghệ, một sát
thủ muốn lấy mạng của hắn, sát thủ kéo che mặt xuống, mái tóc màu bạc, đôi mâu
màu tím, còn có... Hầu kết nhô ra

“Tiểu Thú~~~~~~~~~~~~~~~” ngươi sao biến thành nam nhân rồi?

“Xi xi?”

Tịch Thiên Âm vừa mơ mắt, một gương mặt mĩ lệ phóng lớn lập tức xuất hiện
trước mặt hắn.

“Tiểu Thú?” Cảm thán năng lực gánh vác của tim gan mình mạnh, Tịch Thiên Âm
thăm dò mà gọi.

Lập tức, sát thủ vui vẻ mà chồm vào trong lòng hắn nói “Xi xi”

Quả nhiên là Tiểu Thú.

Có điều, dáng người cao to như vậy... Vẫn thật là... Có thể đổi tên giúp hắn,
không gọi là Tiểu Thú rồi, gọi là dã thú được k? Thể hình còn có thể gọi thế,
nhưng gương mặt...

Nghĩ nghĩ vẫn là bỏ đi, lần đầu gặp gọi hắn là Tiểu Thú là bởi vì hắn nhỏ, sau
này nhiều hơn là vì ánh mắt đáng thương của hắn, giống như con thú nhỏ sợ hãi.
Cô nương biến thành nam nhân rồi... Cũng tốt, mình liền không cần phải cười
hắn rồi.

“Tiểu Thú, đây là ở đâu?” Đẩy cái ôm nặng nề của Tiểu Thú ra, Tịch Thiên Âm
đánh giá căn phòng cỏa mà mình đang ở.

“Nhà... Sư phụ”

“Ồ, nhà sư phụ của Tiểu Thú à” xem ra mình đã rời vương cung Li triều rồi,
nhưng không biết đã rời khỏi Li triều chưa, mà Ngọc Nghiễn lại làm sao rồi, sẽ
không khóc chết chứ. Kệ hắn thôi, Lí Liệt chắc sẽ chăm sóc hắn.

“Oh, Tiểu Thú, thì ra đệ là nam nhân a... Ngoan ngoan, đệ có phải nghe ngóng
ta thích nam sắc nên cố ý đi phẫu thuật chuyển giới không?” Tịch Thiên Âm phát
huy bản sắc hoa hoa mà trêu ghẹo.

Tiểu Thú ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.

Sau đó

“Ai da

~” một cú đá hất người nào đó xuống giường.

Có điều hung thủ không phải Tiểu Thú, mà là...

“Thương Thuật sư huynh?” Tịch Thiên Âm mở lớn mắt nhìn nam tử anh tuấn đột
nhiên xuất hiện.

Gã bạo lực này sao lại ở đây?

“Tử Tô, đệ có bị ăn đậu hũ không vậy... Tử Tô đáng thương của ta, nào, thơm
một chút” Thương Thuật ôm Tiểu Thú, hôn mạnh lên mặt hắn.

Thương Thuật sư huynh? Tử Tô? Chuyện gì vậy?

Nhìn dáng vẻ thì hai người này là một đôi rồi.

Tịch Thiên Âm ôm bên mặt bị đá, hàm lệ mà kháng nghị “Có lầm không vậy, ở
trước mặt người bị hại ta đây làm việc không không ra gì như vậy? Còn dám đá
ta? Tốt xấu khi nhỏ ta còn hẹn ước với Tiểu Thú rồi, huynh cái gì mà giờ dám
trêu ghẹo vị hôn thê của ta!”

“Kháo, Tử Tô sớm đã là người của ta rồi, còn chưa tính sổ đệ năm đó bán nhi
đồng đâu, thân yêu đáng thương của ta khi nhỏ thế nhưng suýt nữa bị đệ lừa
rồi” nói xong, hung hăng mà niết chặt nắm tay.

Ồ, thì ra sớm đã gạo nấu thành cơm ăn rồi à.

“Được, ta thừa nhận quan hệ hợp pháp của hai người có được không? Trước mặt
người bị thương tỏ vẻ anh hùng thì là loại hảo hán gì, đợi ta khỏe rồi sẽ tỉ
thí với huynh”

“Đệ nếu khỏe rồi, ta còn đánh nổi đệ không?”

“...”

“Ngươi tỉnh rồi, nào, uống chỗ thuốc này đi, ta sẽ rút máu cho” một ông lão
râu bạc tinh thần phấn chấn đột nhiên đi vào, một bát thuốc đen đặc được dưa
tới trước mắt Tịch Thiên Âm.

“Đại thúc, ngươi là ai?” Tịch Thiên Âm theo thói quen mà hỏi.

Lão đầu kia lập tức mở lớn mắt, hưng phấn tỏ rõ trong lời nói “Cuối cùng đã có
người biết ta thật ra vẫn còn rất trẻ, đúng... Chàng trai không tồi, có tiềm
lực...”

“...”

“Sư phụ” Tiểu Thú gọi lão đầu kia.

“Tử Tô, con ngoan nào, ta nói chuyện với gì đó này một lúc...” Lão đầu chỉ
Tịch Thiên Âm nói với Tiểu Thú.

“Ta tên là Tịch Thiên Âm” Tịch Thiên Âm bất mãn mà chen mồm, làm sao cái tên
của hắn hay như thế này mà bị người ta gọi là “gì đó này” thay thế mất được.

“Ngươi nói lại một lần, ngươi tên là gì?” Lão đầu kia mắt lại mở lớn rồi, nhìn
chằm chằm Tịch Thiên Âm.

“Tịch Thiên Âm” không vui mà nói, còn trẻ ư, rõ ràng tai đã lãng cả rồi.

Ánh mắt mang theo ý hỏi của lão đầu nhìn về phía Thương Thuật sư huynh, người
kia gật đầu.

“Sư chắt

~” lão đầu kia buông bát xuống, chồm tới.

“Sư chắt???” Trong đầu Tịch Thiên Âm có chút không hiểu, nhị sư thúc và tứ sư
thúc đã chết rồi, trừ phi người này là tam sư thúc?

“Ta là tam sư thúc của con, con quên rồi ư? Ta ở tiên sơn sống nửa tháng nha,
con lúc đó mới hơn 10 tuổi, chúng ta đã gặp nhau một lần trong phòng của sư
phụ... Không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi” lão đầu nhớ lại nói.

“Phòng của sư tổ? Con đã quên rồi” Tịch Thiên Âm dùng ánh mắt hỏi Thương Thuật
đây thật là tam sư thúc không, người kia gật đầu.

“Quên rồi, ta không có trọng lượng thế ư?” Lão đầu có chút bất mãn, đột nhiên
hưng phấn nói “Không sao, ta giới thiệu lại một lần, ta tên là..., người ngoài
đều tôn xưng ta là thánh vân tiên nhân”

“Việc đó sư thúc... Làm phiền người nói tên lại một lần, con hình như chưa
nghe thấy” Tịch Thiên Âm nghiêm túc nói.

“Chính là tên là •#¥%...” Thượng vân tiên nhân gương mặt già đỏ như quả quýt
mà lẩm bẩm một câu.

“Sao?”

“•¥%...”

“Sao?”

...

“Thằng nhóc nghe ngóng tường tận như vậy làm gì?” Bị bức, thượng vân tiên nhân
xấu hổ thành giận.

Ý cười của Tịch Thiên Âm càng đậm hơn, ánh mắt lóe qua gian trá “Người không
nói cũng không sao, dù sao con biết rồi, ai bảo sư phụ hắn ngày nào cũng ở
trước mặt con nói tên của người ra cười đùa!”

Thượng vân tiên nhân lập tức bật lên, mắng với đỉnh căn phòng “Sư huynh ngươi
được lắm, dám xem thường ta. Thổ Cận Bì tên này của ta có chỗ nào không tốt,
ít ra ta còn có thể giết sâu giảm ngứa, không giống ngươi tên là Ích Mẫu Thảo,
điều kinh lợi huyết, điều đi điều lại khiến mình trở thành bất nam bất nữ! Có
gì giỏi giang chứ? Còn dám cười ta...”

“Ồ, thì ra người tên là Thổ Cận Bì à?” Tịch Thiên Âm trộm cười nói.

Ngoại trừ Tiểu Thú không hiểu ra, Thương Thuật cũng ở một bên cười.

Người nào đó cuối cùng đã biết mình trúng kế rồi, không cam mà nói “Nhị sư
huynh còn tên là Mã Niệu Phao, tứ sư đệ tên là Đông Qua Bì đó! Tên này của ta
đã là dễ nghe lắm rồi...”

Lão đầu này lộ hết tên của sư huynh đệ ra.

“Ha ha ha” khó trách, nghe nói nhị sư thúc và tứ sư thúc không phải trúng độc
chết, mà là vì tên của mình mà chán nản chết.

“Sư phụ thì ra tên là Mã Niệu Phao à, ha ha ha” Thương Thuật cười ra nước mắt

~Tịch Thiên Âm nhớ sư phụ đừng nói với hắn, tên của bọn họ là điều cấm kị, tốt
nhất đừng có nghe ngóng từ đám sư thúc kia.

“Tại sao?”

Sắc mặt của sư phụ cũng không tốt, rất thống khổ mà nói với hắn “Sư tổ con
lười, đều lấy tên trung dược đặt cho bọn ta, tên bọn ta đời này có 3 chữ,
không phải dễ nghe lắm”

“Vậy sư tổ tên là gì a” Tịch Thiên Âm lúc đó chỉ là tiện mồm hỏi, cũng không
ngờ sư phụ trả lời thật.

Ai biết Thái duyệt lão tiên ông lập tức giống như tiết phẫn mà nói cho hắn “Dù
sao sư tổ con cũng đã qua đời, không ngại, nói cho con biết... Hắn tên là...
Đả, Phá, Oản, Hoa, Hoa (đánh vỡ bát hoa hoa)”

Lúc đó Tịch Thiên Âm ngã xuống đất không dậy nổi.

Không ngờ tới hôm nay chỉ dùng một kế nhỏ đã biết được tất cả những gì muốn
biết, sư phụ, thì ra người tên là Ích Mẫu Thảo à!

“Đời các ngươi rất may mắn rồi, sư phụ cho phép bọn ngươi tự mình chọn tên
trong tên trung dược... Vong Ưu Vong Ưu, nghe hay hơn tên bọn ta nhiều lắm”

Vong Ưu là tên sau khi nhập môn của hắn, sư huynh Bạch Thiên Tâm tên là Bạch
Chỉ, mà tên trước khi nhập môn của Thương Thuật là Lăng Thần.

“Tên Tử Tô là Tiểu Thú tự chọn sao? Rất không tồi ~” Tịch Thiên Âm mỉm cười
với Tiểu Thú.

“Sao có thể, đó là ta giúp hắn chọn, hắn không biết nói, còn chọn được tên...”
Thượng vân tiên nhân lắc lắc đầu, có chút thương tiếc nhìn Tiểu Thú “Tử Tô đứa
trẻ này, từ khi ta dắt hắn vào môn phái đã không nói nhiều, trước đây nói
nhiều nhất cũng chỉ có xi xi, cũng không biết muốn xi cái gì (xi là hô trong
hô hấp, cũng là mút trong lúc đầu gặp Tịch Thiên Âm)? Mà bây giờ nói nhiều
nhất chính là Thần Thần”

Kháo, cái kẻ thay lỏng đổi dạ này!

Tịch Thiên Âm nhìn Thương Thuật đang ghen, giải thích nói “Thật ra ta chính là
xi xi đó, hồi nhỏ đã từng có một hôm... Có lẽ là khi nhỏ ta giúp hắn giải tỏa
khúc mắc, vì thế nhớ rõ ta”

Giờ mới thấy sắc mặt Thương Thuật tốt lên một chút, Tịch Thiên Âm giải trừ
cảnh giác trong lòng, lúc này nếu bị Thương Thuật đánh, ít nhất nửa tháng mới
bò dậy được, cái kẻ này chính là kẻ nhiệt huyết bạo lực!

“Đúng rồi, đệ ấy khi nào nhập môn vậy?” Tịch Thiên Âm đổi đề tài.

“Nó là đệ tử mà 10 năm trước khi ta đi qua một thôn trang nhặt về được, nó một
người đứng trong sân của một nông gia đang cháy lớn, cả mặt toàn là máu, một
mình đứng bất động, cứ ở đó gọi xi xi, ta nhìn nó cả mặt trì độn, nghĩ rằng
người nhà nó chết trong lửa nên dọa sợ nó rồi, liền đưa nó trở về, nào
biết...”

“Cái gì?”

“Là thằng bé giết hết người cả nhà người ta” Thượng Vân tiên nhân khi nói đoạn
này trong mắt lóe qua một tia vô lực.

“A?”

“Nó là sát thủ!”

“Việc này con biết” khi trong tẩm cung Li quốc hắn vẫn còn nhớ.

“Hắn là con cả của quốc sư thượng nhiệm Vương triều Tông Viện, chính bởi vì có
đôi mắt màu tím, vì thế bị cho rằng là đứa con mang điềm gở, bị người nhà bỏ
rơi, còn không phải vì nó rất có thiên bẩm về mặt luyện võ bị huấn luyện thành
sát thủ, sợ rằng phụ thân của nó sớm đã giết nó rồi. Bây giờ nó là sát thủ của
tổ chức danh hào Tật Phong, giết người không chớp mắt, có điều vẫn là dáng vẻ
ngây ngây ngốc ngốc.”

“Vậy tại sao khi đệ ấy sinh ra không bị giết?” Không thể vừa sinh ra đã biết
là thiên bẩm luyện võ rất cao đi.

“Mẹ nó bảo vệ nó rất tốt, đợi khi cha nó phát hiện thì nó đã 5 tuổi rồi. Sau
đó nó liền bị cha đẻ dắt trở về, tới ngày xuất sư mới cho nó ra. Ta lần đó gặp
được nó, nó vừa mới giết hết cả nhà nhũ mẫu của mình, ta hỏi nó, thì là nhiệm
vụ xuất sư.”

“Người nghe ngóng cũng thật tường tận nha” Tịch Thiên Âm nử khen nửa chê mà
nói.

“Ha ha, thiên hạ không có việc gì mà ta không biết” Thượng vân tiên nhân đắc ý
cười lớn.

“Nếu đã như vậy, đệ ấy sao còn nhận nhiệm vụ?”

“Nó nếu muốn rút ra, liền phải nghênh tiếp truy sát liên hoàn của tổ chức, tới
ta cũng gặp nạn, vì thế ta vẫn để nó nhận bất cứ nhiệm vụ nào”

“Lão đầu tham sống sợ chết”

“Cái gì a, ta còn không phải là vì tốt cho nó” người nào đó gần như không đỏ
mặt mà phản bác——mặt dầy!

“Tiểu Thú?” Tịch Thiên Âm thương tiếc mà kéo Tiểu Thú, Tiểu Thú ngoan ngoãn mà
nằm úp vào trong lòng hắn, gọi xi xi.

Thương Thuật triệt để biến sắc, Tịch Thiên Âm trừng hắn một cái “Bây giờ nó là
đệ của ta, an ủi chút không được sao?”

Thương Thuật mới miễn cưỡng không động thủ.

“Tiểu Thú không muốn giết, đúng không” vỗ lên vai hắn.

“Nhiệm vụ... Giết... Chết... Nhũ mẫu... Đau...”

“Tiểu Thú giết rồi mới biết đó là nhũ nương của đệ ư?” Tịch Thiên Âm có chút
hiểu rõ “Tiểu Thú không muốn họ chết đúng chứ? Tiểu Thú đau lòng đúng không?”

“Xi xi” Tiểu Thú vùi vào trong lòng hắn, nhỏ giọng khóc lóc.

“Kháo, tên phụ thân bất nhân này” Tịch Thiên Âm mắng, xoa dịu mà vỗ nhẹ lên
vai hắn.

Tật Phong là tổ chức sát thủ trực tiếp nhận lệnh Hoàng đế của Vương triều Tông
Viện, đứng đầu bọn họ là quốc sư mỗi đời. Còn với lần này người muốn giết hắn,
ngoại trừ anh đẹp trai kia ra, còn có thể là ai, muốn phái người giết ta làm
bảo hiểm 2 tầng. Được, ta không chọc được ngươi, ta trốn đi là được rồi chứ
gì.

“Thương Thuật, huynh cần chăm sóc đệ ấy, bằng không ta liều cái sức cùng này
cũng phải giết huynh” Tịch Thiên Âm nghiêm trọng mà giao Tiểu Thú cho Thương
Thuật.

Thương Thuật kiên định gật đầu.

“Hạt châu kia không cần trả đâu, là quà gặp mặt ca ca cho đệ đệ” Tịch Thiên Âm
nhìn hạt lưu li trên cổ Tiểu Thú “Thứ đó đáng chút tiền, nếu khi mọi người cần
tiền, lấy nó mang đi cầm cũng không tồi”

“Tiểu Thú không cầm” Tiểu Thú lắc đầu.

“Ngoan” Tịch Thiên Âm gật đầu, trong lòng cũng coi như an tâm, cũng coi như
phần dây dưa này không còn là tình yêu.

“Đúng rồi, mau uống thuốc, còn phải rút máu nữa?” Thượng vân tiên nhân đột
nhiên nói.

“Rút máu?”

“Con đã trúng hủ cốt phệ tâm tán, độc tố đã xâm vào trong lục phủ cùng với máu
dịch, ta còn chưa tìm được cách có thể giải độc cụ thể. Ta nghĩ chỉ có thể
thay máu cho con, cứ coi như không trị được hết cũng có thể làm chậm độc tính,
đây là canh giảm đau, uống xong sẽ không còn đau đớn rồi” lão đầu đưa thuốc
tới cho hắn.

“Oh” Tịch Thiên Âm cũng biết hủ cốt phệ tâm tán này không có thuốc giải, chỉ
có áp chế độc tính điều dưỡng cho tốt, hi vọng mình còn có thể sống mấy chục
năm.

“Vậy ta cắt nha?” Thượng vân tiên nhân đột nhiên biến ra một con dao nhỏ, hai
mắt phát quang mà nhìn chằm chằm Tịch Thiên Âm.

“Sư thúc cắt ở đâu?” Tịch Thiên Âm rùng mình.

“Đương nhiên là bàn tay rồi”

“Hai bàn tay đều phải cắt?”

“Một ra một vào, đó là tự nhiên”

“Có thể chỉ cắt một tay, mà một chỗ khác đổi một chút dược k” hai bên đối xứng
thật không có sáng tạo a!

“Như vậy càng tốt, bàn tay vào, một chỗ khác ra, không cần lo lắng máu mới
không kịp chảy vào thì máu mới đã rút hết. Được, con cắt ở đâu?”

“Trên mặt” Tịch Thiên Âm vùi đầu uống thuốc, vất ra 2 chữ.

“Trên mặt???” Thượng vân tiên nhân mở lớn mắt.

Thương Thuật càng kinh ngạc, hắn nghìn nghĩ vạn nghĩ, tới mông cũng nghĩ cả
rồi, chính là không nghĩ tới mặt... Nói cho cùng dung mạo rất là quan trọng,
hơn nữa tên sư đệ này còn vô cùng tự yêu bản thân!

“Ở đó đi, một vết sẹo hình chữ thập (十)” Tịch Thiên Âm chỉ mặt phải của mình
nói.

Lúc trước có một bộ truyện tranh tên là Rurouni Kenshin xếp trước mặt hắn hắn
không quý trọng, đợi khi xuyên rồi mới hối hận không kịp——vì sao không đọc
a???

Đời này tuy không thể đọc được rồi, nhưng có thể bắt chước người tên là
Kenshin kia, mặt trái để lại vết sẹo chữ thập để mĩ nam mĩ nữ thưởng thức.
Nhưng cũng không cần làm giống hoàn toàn, bằng không có chút sỉ nhục Kenshin,
nói cho cùng loại nhân vật nhỏ tướng mạo không phải rất dễ nhìn như hắn không
cần phảiCOSPLAY anh chàng đẹp trai xinh đẹp như người ta được, xuất phát từ
tình cảm ái mộ kính ngưỡng, vậy vạch ở mặt phải của hắn đi~~

“Sư đệ, đệ bệnh rồi ư?”

“...”

“Tiểu sư chắt, con xác định? Tuy rằng chúng ta không có coi trọng dung mạo như
nữ nhân, nhưng vạch vết chữ thập trên mặt... Con cứ coi như không yêu đẹp,
cũng không cần hào phóng vậy a!”

Chính là bởi vì hắn thích đẹp mới vẽ đó!

“Không sao, hơn nữa không cần bôi thuốc, con thích để lại sẹo”

“Cơ thể tóc da đều là từ phụ mẫu, con...” Thương Thuật khuyên giải.

“Sinh mẫu đã chết rồi, phụ thân... Con muốn bắt đầu lại trên thế gian, con
không muốn làm Tịch Thiên Âm nữa” bị tất cả mọi người lợi dụng, ở trong mắt
rất nhiều người đều là đại diện cho lợi ích, cứ coi muốn báo đápơn dưỡng dục
của cha, hắn cũng có cách khác.

“Vậy thôi được, ta cắt đây” trong mắt Thượng vân tiên nhân phóng ra ánh sáng
khó hiểu.

Nhìn bàn tay run rẩy của đối phương cùng với con dao rõ ràng không vững, Tịch
Thiên Âm trong lòng run sợ “Thầy sợ?”

“Không, ta là quá kích động rồi, lâu rồi chưa thấy máu người rồi” người nào đó
liếm liếm môi, tay giơ đao hạ.

“Sao? Con làm gì vậy?” Thượng vân tiên nhân kinh ngạc mà nhìn tay bị bắt lấy,
hắn chưa có vẽ mà.

Tịch Thiên Âm đoạt lấy dao, đẩy lão ra “Thầy bình tĩnh chút, con tự làm”

Như thầy kích động mà vẽ, con không gọi là Kenshin rồi, nên gọi là——tàn phế.

“Ta không bình tĩnh được” Thượng vân tiên nhân tru miệng.

“Ngồi xồm ra góc tường vẽ vòng tròn, bảo đảm thầy bình tĩnh”

“Xi xi... Không... Đau” Tiểu Thú hai mắt quay cuồng trong lòng Thương Thuật,
hàm chứa cầu xin mà nhìn Tịch Thiên Âm.

Tịch Thiên Âm mỉm cười “Tiểu Thú, ta biết đệ đau lòng ca ca... Nhưng nếu không
như vậy, ca ca sẽ càng đau hơn, làm không tốt thì đệ mãi mãi sẽ không nhìn
thấy ca ca nữa rồi”

Tiểu Thú ngoan ngoãn không nói nữa, dựa vào trong lòng Thương Thuật, lo lắng
nhìn hắn.

“Cắt đi, cắt đi” người nào đó ngồi xổm trong góc tường, hai mắt phóng sáng.

Tịch Thiên Âm nhanh chóng giơ tay hạ dao xuống

“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a

~~”

“Thôi chết, ta quên không nói với con thuốc giảm đau nửa canh giờ sau mới có
tác dụng”


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #21