Mộ Viễn Thành Thân


Người đăng: buingoctu1995

Khi năm người Tông Chính Ngọc Nghiễn tỉnh lại, Tông Chính Ngọc Minh đang đen
mặt nhìn họ, Phúc công công đứng bên ra dấu cho bọn họ hãy tự cầu mình nhiều
phúc.

“Hoàng huynh!” Ba vương gia cùng lúc chào hỏi, chỉ có điều có một người cười
rất là ngu si.

“Hoàng thượng!” Tần Tuyết Thương cũng chú ý tới không khí xung quanh.

“Nói, các ngươi tối qua đã làm gì?” Tông Chính Ngọc Minh chau chặt đầu mày,
nhưng ánh mắt sắc bén lại bắn thẳng về cái người nào đó đang cười vừa ngu si
vừa giả tạo kia.

Năm người thấy mặt Hoàng thượng đều đen rồi, thế là lập tức vùi đầu vào ăn năn
tối qua không nên uống nhiều rượu như thế. Tiếp theo là một màn náo nhiệt:

“Thiên Âm, ngươi đã hôn cái miệng nhỏ của người ta rồi còn chạy, ngươi không
chịu trách nhiệm... Oa...” Bánh trôi khóc lớn.

“Thiên Âm, rượu còn chưa uống hết, ngươi đã chạy rồi... Ta tìm ai uống đây...”
Thanh oa mất mát mà nhìn trời, đang nghĩ xem rốt cuộc có khóc hay không đây.

“Thiên Âm, bạc dù sao cũng là tiểu cửu trả, ngươi chạy đi... Ta không đuổi
ngươi...” Gà trống sắt vừa nói xong liền hứng ba cái lườm của ba người còn
lại.

“Thiên Âm, ngươi đã ngủ với người ta mà còn chạy, ngươi không chịu trách
nhiệm...” Tông Chính Ngọc Nghiễn cũng khóc, còn không quên lau lau nước mắt
không biết là có thật hay không trên khóe mắt, lén lút nhìn về Tông Chính Ngọc
Minh ở một bên. Hoàng huynh rốt cuộc đã bị ăn chưa a, xuân dược tối qua hắn
đưa cho Hoàng huynh thật ra căn bản không phải là xuân dược, lau lên vành chén
cũng không sao, chính là cái bình rượu đó... Ha ha, nam tử có hùng vĩ hơn cũng
sẽ trở thành lẳng lơ. Tối qua khi tìm Thiên Âm, lại rắc một loại bột khác
trong lòng y. Chỉ cần đụng vào bình rượu đó của Hoàng huynh, lập tức sẽ trở
thành xuân dược khiến nam nhân càng nam nhân hơn. Vì thế khi Thiên Âm nam nhân
hơn cả nam nhân ở trước Hoàng huynh còn * đãng hơn cả nữ nhân... Ha ha ha...
Thiên lôi câu động địa hỏa... Củi khô gặp phải lửa rực... Cháy đi, cháy đi,
tận tình mà cháy đi

“Thiên Âm, ta đã nhìn thấy lục vương gia và cửu vương gia ngủ trong lòng trần
trụi của ngươi. Một người dựa lên trên người ngươi, thơm tới thơm lui, một
người ở hạ thân ngươi liếm đi liếm lại... Rốt cuộc là ngươi đã bị bọn họ ăn
chưa a? Ta còn đi mở sòng bạc...” Tần Tuyết Thương lẩm bẩm lầm bầm mà tự nói,
lập tức nhận được con mắt lớn phát quang như sang sói của Tông Chính Ngọc
Nghiễn và Tông Chính Ngọc Mặc.

Mà sắc mặt của Hoàng đế nào đó thì thối thối, cái gì hả, rõ ràng tối qua người
kia ở cùng hắn, hơn nữa...

Sắc đen trên mặt dần dần biến thành màu đỏ, còn máy ánh mắt của tất cả mọi
người đều đang tập trung trên người Tần Tuyết Thương, bằng không bị phát hiện,
mặt mũi của Hoàng đế nào đó sẽ không giữ được rồi.

“Ngươi nói ta thơm cái đó của Thiên Âm...?” Tông Chính Ngọc Nghiễn vẫy cái
đuôi sắc lang, chảy nước miếng nói.

“Ngươi nói ta liếm phía dưới Thiên Âm...?” Trong mắt Tông Chính Ngọc Mặc bừng
ra những trái tim phấn.

“Trước khi ngủ đã nhìn thấy... Sau đó liền ngủ rồi...” Tần Tuyết Thương nói
xong, giống như chứng minh, lập tức ngã xuống mặt đất khò khò ngủ.

“Thiên Âm... Ngươi là của ta rồi...”

“Không đúng, Thiên Âm là của ta...” Một lớn một nhỏ cãi nhau không ngừng.

Tông Chính Ngọc Minh nhìn quốc sư đang ngủ khò khò dưới đất, lục hoàng đệ và
cửu hoàng đệ đang cãi qua lại, còn có ngũ hoàng đệ đang ngồi dưới đất uống
rượu, tam hoàng đệ đang vuốt ve túi tiền vàng thì thào tự nói, cuối cùng không
nhịn được nữa, gầm lớn một tiếng “Cút hết ra cho trẫm!”

Đám người này, từng kẻ đều ăn đậu hũ của Thiên Âm, không thể tha thứ.

Chốc lát, gà bay chó chạy, một đám người tranh nhau chạy ra khỏi ngự thư phòng
của Hoàng đế.

“Lục hoàng đệ, ngươi ở lại” thanh âm ôn hòa dựng tóc gáy khiến người nào đó
đang chạy đầu tiền run rẩy mà dừng lại, nhìn đồng bạn chạy xa mà để lại hô
hoán vô thanh——cứu mạng.

“Hoàng huynh...” Tông Chính Ngọc Nghiễn tất suất cao mà chớp mắt, vô cùng nịnh
nọt.

“Ngọc Nghiễn, đệ nói ta nên làm sao để cảm tạ đệ đây?” Nhìn lục hoàng đệ rõ
ràng đang run rẩy mà vẫn cực lực mỉm cười một cái, trong lòng Tông Chính Ngọc
Minh hận nha

~Chính bởi vì tiểu tử trước mắt này, cuộc đời thanh bạch của hắn đã có thêm
một vết nhơ, hình tượng sáng chói của hắn đã bị tàn phá một nửa...

“Không cần khách sáo, Hoàng huynh” xem ra Hoàng huynh đã bị ăn rồi... Ha ha
ha...

“Cuộc thi lục nghệ ba năm một lần sắp bắt đầu rồi... Đệ đi một chuyến đi” Tông
Chính Ngọc Minh cũng đáp lại nụ cười như thế, sau đó thong thả rời đi.

“Đừng mà... Đệ không muốn đi, huynh rõ ràng biết đệ không thích cưỡi ngựa, hơn
nữa còn say xe...” Vì thế sống hai mươi mấy năm mà vẫn chưa rời phủ Mộc Dương.

Hồ sơ X

Tên: Tông Chính Ngọc Nghiễn

Giới tính: Nam

Tuổi: 24

Thân phận: Lục hoàng tử Tông viện vương triều——Nghiễn Ngọc

Ngoại hiệu: Hoa hoa vương gia

Đánh giá của người ngoài: Phong lưu vô cùng, sang trọng độc đáo, quần hoa chi
vương

Màu sắc thích nhất: Màu trắng, màu vàng nhạt

[ truyen cu
a tui dot net ] Người thích nhất: Thiên Âm

Việc thích nhất: Chỉnh người, chơi gái

Người ghét nhất: Một nhân vật thần bí nào đó (sau này sẽ xuất hiện), người
cướp mất Thiên Âm

Việc ghét nhất: Cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa, bị người chỉnh

Quan hệ với Thiên Âm: Anh em tốt (nữ hiệp: Thật ra hắn... Yêu thầm... Ngọc
Nghiễn, ôm gương mặt đỏ bừng: Đáng ghét, đừng nói nữa mà)

Tư liệu chưa hoàn, về sau bổ sung

Phủ thừa tướng

“Cha, con sẽ không thành thân đâu” Tịch Thiên Âm nhìn hôn phục ở đầu giường,
lắc đầu. Muốn hắn lấy Cơ Tinh Nha, còn không bằng ném hắn vào hầm băng luôn
cho xong.

“Không mặc cũng phải mặc, ta chính là muốn danh dự của tên trứng gà thối đó
quét đất, nhi tử ruột của mình bị áp ở phía dưới” Tịch Triển Linh hừ lạnh,
giống như một đứa trẻ giận dỗi.

“Cha, nếu cha đã muốn sỉ nhục Cơ thái sư kia, vậy không nên gả Cơ Tinh Nha cho
con, mà nên gả cho Mộ Viễn” Tịch Thiên Âm nói xong, đường nhìn rời lên người
Tịch Mộ Viễn đang uống trà, người kia vừa nghe lời này lập tức rất mất hình
tượng mà phụt một ngụm trà ra.

“Tại sao?” Tịch Triển Linh cũng hướng đường nhìn lên người nhi tử thứ hai của
mình.

“Cha là thừa tướng, là quan văn, mà Cơ thái sư là quan võ. Mấy năm nay dân
gian vẫn luôn có lời truyền là Tông triều văn không bằng võ. Cha nghĩ xem, nếu
là bây giờ ngự tiền đại tướng quân được gả cho lễ bộ thượng thư... Cha nói
người ta sẽ nói thế nào? Làm võ nhân có tích sự gì, chính là tướng quân cũng
là cho cây bút lông áp...” Tịch Thiên Âm từ từ châm lửa.

“Có lí, ta làm sao lại không nghĩ ra... Nhưng mà, đã sắp bái đường rồi, ta làm
sao có thể đổi tân lang a... Huống hồ, Mộ Viễn đã có vị hôn thê rồi” Tịch
Triển Linh có chút thất vọng, một cơ hội chỉnh tên trứng gà thối tốt như vậy.

“Chính là bởi vì đổi rồi, mới là sự nhục nhã hơn nữa với Cơ thái sư, nhi tử
ruột bị đá đi đá lại” Tịch Thiên Âm lại ném vào một bó củi “Còn với vị hôn thê
của Mộ Viễn, đanh đá nổi tiếng xa gần, tới nhà ta đảm bảo sẽ nắm quyền, tới
lúc đó cha muốn trả lãi, tới vốn cũng không còn”

Quả nhiên lửa lớn cháy rồi.

Trong mắt Tịch Triển Linh lóe tinh quang “Thiên Âm, ở đây giao cho con rồi...
Lúc nữa đưa Mộ Viễn lên, cha đi tiếp đãi khách”

“Cha a... Mấy người... Đại ca

” Tịch Mộ Viễn lắc đầu thở dài, không có lương tâm a, cứ như thế mà bán hắn
rồi. Cha còn hiểu được, đại ca làm sao cũng...

“Mộ Viễn... Đệ có biết tướng quân kia thích mình không?” Tịch Thiên Âm đi tới
phía trước Tịch Mộ Viễn, nói ở bên tai hắn.

Lập tức, Tịch Mộ Viễn sững người tại chỗ.

Hôn lễ ngày hôm nay đã trở thành trò hài lớn nhất Mộc Dương phủ, Cơ thái sư
không phải là gả nữ nhi minh mị động nhân, mà là nhi tử tuấn mĩ lạnh mạc, mà
tân lang nhà Tịch thừa tướng cũng đã đổi người, không phải là hoa hoa thái
tuế, mà là lễ bộ thượng thư. Tịch thừa tướng cười lớn mà nhìn hôn lễ hoàn
chỉnh, Cơ thái sư tức tới xanh mặt.

Sau đó, một đôi tân lang tân nương đã bình an mà bái thiên địa xong.

Tịch Mộ Viễn nhìn tân nương đang ngồi thẳng ở đầu giường, phát hiện trên gương
mặt lãnh mạc ngày thường của đối phương thế nhưng có niềm vui thích hạnh phúc.

Bị bắt ép thành hôn, Tịch Mộ Viễn đương nhiên sẽ không thể làm gì với tân
nương, chỉ nói một câu “nghỉ ngơi đi” bèn cởi áo ngoài đi ngủ.

Tuy nói Tịch Mộ Viễn phúc hắc, cũng hiểu về chuyện nam nữ, có dục vọng cũng
từng tới hoa lâu phát tiết, nhưng việc nam nam hắn vẫn thật sự là không
biết... Tuy cũng có hảo cảm với ngự tiền tướng quân, nhưng cũng chỉ dừng ở mức
thưởng thức, còn chưa thăng hoa tới mức có thể làm phu thê cả một đời. Vừa
nghĩ tới đại ca nói nam tử trước mắt này thích mình, trong lòng có chút vui
thích nhưng cũng có chút vặn vẹo.

Trong bóng tối hắn có thể cảm thấy đối phương cởi quần áo, nằm úp lên phía bên
cạnh hắn, đùa nghịch nam căn của hắn.

Khi chỗ đó của mình tiến vào cái không gian ấm áp ẩm ướt đó, chính hắn cũng
không còn khống chế nổi mình, thuận theo dục vọng mà co động.

Sau khi phát tiết, nâng hàm của người đó lên, có thể nương theo ánh trăng nhìn
thấy chất dịch trong suốt bên khóe miệng của cái người tuấn mĩ kia.

Vẻ mặt thẹn thùng, thật ra có thể dùng để miêu tả nam nhân, Tịch Mộ Viễn lần
đầu tiên cho rằng như thế.

Dưới đường nhìn chăm chú của mình, người tuấn mĩ kia, thế nhưng nhét cái thô
tráng của mình vào tiểu huyệt phía sau mông. Nhìn gương mặt đau tới xanh mét
của đối phương, Tịch Mộ Viễn lần đầu tiên đau lòng với người không phải người
thân, nam tử này... Nhẫn chịu đau, chủ động hầu hạ hắn.

Mà khoái cảm sau đó, chính mình thế nhưng trầm say như thế.

Muốn nam tử tuấn mỹ kia hết một lần lại một lần, nam tử đó nhu thuận, không có
lạnh nhạt thường ngày, không có một chút cảm giác tướng quân nào, cũng không
bày ra mặt mũi nam nhân, thậm chí hắn có thể cảm thấy sự lấy lòng và phối hợp
của đối phương.

Nhìn ánh mắt nhu tình của đối phương, Tịch Mộ Viễn đã cười rất chân thành, kéo
lấy nam tử hỏi “Tại vì sao thích ta?”

“Không biết, lần đầu thấy huynh đã thích rồi”

“Nhất kiến chung tình?”

“Phải”

“Ta cũng thích đệ...”

Hắn cũng thích người nam tử này rồi, là nam tử thì lại làm sao, là tướng quân
thì lại sao chứ... Thích thì cũng thích rồi...

Sau đó, Tịch thượng thư và Cơ tướng quân hòa hòa hợp hợp mà sống với nhau cả
một đời, Tịch thượng thư cũng không nạp thiếp, một đời chỉ yêu thê tử của
mình. (Lời ngoài đề: Từ đó Tịch nhị thiếu gia cũng đã dẫm lên con đường nam
nam không lối về...)

Hoàng cung, ngự thư phòng

Tông Chính Ngọc Minh khoác áo đơn ngồi trên ghế rồng, phê sửa tấu chương.

Tịch Thiên Âm đứng ngoài cửa, nhìn người trên ghế rồng.

Bề ngoài tuấn mĩ, dung mạo anh khí vô cùng, khí chất bá khí tà lự, nam nhân
như vậy cư nhiên nghênh hợp dưới thân mình.

Nghĩ không thấu, nghĩ không thấu, tuy biết người kia là bởi vì xuân dược mới
ủy khuất ở dưới thân hắn, nhưng trong lòng vẫn luôn có chỗ cảm thấy không
đúng... Nam tử như vậy, một Hoàng đế, tru hiền thần phạt phản loạn, không có
thủ đoạn tuyệt đối không thể ngồi vững cái ngai vàng kia. Hắn hôm nay đã đặc
biệt hỏi cha về thành tựu chính trị của Hoàng đế, cũng có chút hiểu biết về
rất nhiều việc của Hoàng đế... Chính là bởi vì như vậy, vì thế có rất nhiều
điểm không thấu, chính mình dễ dàng như thế...

Không biết bao lâu, Tông Chính Ngọc Minh thế nhưng gục xuống bàn ngủ đi.

Tịch Thiên Âm ngưng lại suy tưởng, đi vào, ôm hắn lên.

Ngủ như vậy, rất dễ nhiễm lạnh, không biết chăm sóc mình chút nào!

“Buông trẫm xuống, trẫm không phải nữ nhân” Tông Chính Ngọc Minh vừa bị chạm
vào, đã tỉnh rồi, sau khi nhìn rõ người tới là ai, hét lên.

“Hung hãn cái gì, hôm qua còn không phải đã bị ta ôm” Tịch Thiên Âm cũng có
chút tức giận, khó chịu nhất chính là bị người khác la hét, vì thế trong nhà
cũng không ai dám chọc vào hắn.

“Ngươi...” Hoàng đế chốc lát đã tắt lửa.

“Tốt bụng ôm ngươi đi ngủ, ngươi thế nhưng dám...?” Tịch Thiên Âm đang chuẩn
bị một tay ném hắn xuống ghế rồng thì đột nhiên ngừng lại động tác.

Tông Chính Ngọc Minh chú ý tới hắn không đúng, sau khi nhìn thấy ba cái gối
lót mềm mại dầy dầy trên ghế rồng mà đối phương chú ý tới thì lập tức đỏ mặt.

Tịch Thiên Âm ngồi lên ngai vàng, đặt hắn lên đùi mình, tay chầm chậm luồn vào
trong quần của Tông Chính Ngọc Minh, khi sờ tới nơi sưng đỏ đó, thương tiếc
hỏi “Làm sao không thoa dược?”

Tông Chính Ngọc Minh đỏ mặt trừng Tịch Thiên Âm, thoa dược? Hắn một Hoàng đế
làm sao có thể không biết xấu hổ mà tìm ngự y đòi dược? Càng không thể đi tìm
thê thiếp đòi rồi!

Tịch Thiên Âm thấy sắc mặt hắn liền biết rồi, thế là nói “Ta bế ngươi đi nghỉ
ngơi, sau đó đi tìm dược cho ngươi.”

“Trẫm còn chưa xem xong tấu chương” Tông Chính Ngọc Minh lắc đầu, vẫn còn chưa
từ bỏ cách lấy mắt giết người.

“Ngày mai xem tiếp cũng không muộn”

“Ngươi tưởng rằng trẫm giống ngươi, làm tướng quân còn có thể chơi bời như
thế. Đống này xem không xong, ngày mai dồn lại càng nhiều hơn nữa” Tông Chính
Ngọc Minh vừa ngáp vừa chế giễu.

“Thôi được, ta bồi ngươi xem...” Tịch Thiên Âm cũng không nói gì, lười cãi với
hắn. Thế là đặt hắn lên ghế rồng, chính mình thì tới giá sách phía sau tìm một
cuốn tiểu thuyết ngồi xuống ghế nằm đọc.

Tông Chính Ngọc Minh phê tấu chương, không quên hung hăng trừng cái người
không chút cố kị kia.

“Ngươi làm sao lẻn vào được?” Ngự tiền thị vệ thế nhưng không bắt lấy hắn? Võ
công của hắn đã cao tới mức tới về tự do sao?

“Đường hoàng mà đi vào.”

“Sao?”

“Hoàng thượng tìm ta thương lượng sự tình.”

“Đám thùng cơm vô dụng, lời nói dối tầm thường như vậy mà cũng tin.”

“Phải

~~ cũng không biết ai đã bởi vì cái lời nói dối tầm thường này mà thất thân
đấy?”

Lập tức, bản tấu chương nào đó trên bàn đã có vết nứt toạc.

Nhẫn nại, nhất định phải nhẫn, bây giờ không thể động thủ.

Tông Chính Ngọc Minh áp lại xúc động giết người, tiếp tục đọc.

Tịch Thiên Âm cũng không cãi với hắn, ở một bên hứng thú đọc sách.

Thời gian cứ trôi đi trong không gian yên tĩnh.

“Ô...”

Nhìn động tác nhu huyệt thái dương của Tông Chính Ngọc Minh, Tịch Thiên Âm
quan tâm hỏi “Làm sao rồi?”

“Aizz, không có gì...” Tông Chính Ngọc Minh lắc đầu, niết chặt lấy tấu chương
trong tay.

“Rốt cuộc làm sao rồi?” Nhìn bộ dáng đầu mày sắp chau siết lại của đối phương,
Tịch Thiên Âm buông sách trong tay đi tới trước mặt hắn xem xem có chuyện gì.

“Nước lũ này... Khu vực Tần Châu năm nào cũng có nước lũ lớn, đê đắp cao hơn
nữa cũng vô dụng, bạc lãng phí không ít, mất đi tính mạng bao nhiêu bách tính
như vậy khiến trẫm đau lòng, lẽ nào không có một cách giải quyết thiết thực
nào sao?” Tông Chính Ngọc Minh ảo não mà ném tấu chương sang một bên, nói nỗi
chán nản của mình ra.

Tịch Thiên Âm đi tới cầm lên, đọc kĩ, nói “Có bản đồ không?”

Tông Chính Ngọc Minh không biết hắn muốn làm gì, có điều vẫn là tới tủ phía
sau lấy ra một cuộn giấy da.

Tịch Thiên Âm xem kỹ, đối chiếu với địa thế đó rất lâu, chỉ một chỗ trên bản
đồ nói “Vùng này có người sống không?”

“Đương nhiên có, đây chính là thành trấn phồn hoa nhất khu vực Tần Châu.”

“Có phải mỗi năm cứ tới mùa này, nước mưa vùng này đặc biệt tăng cao không?”

“Phải, vì thế cứ mùa này thì sẽ có rất nhiều người chết.”

“Rời tất cả dân chúng vùng này đi.”

“Trẫm cũng từng nghĩ tới, nhưng một vùng phồn vịnh như vậy, rời khỏi đó, bách
tính làm sao sống đây?”

“Khu vực cách nơi này không xa địa thế tương đối cao, tuy rằng cằn cỗi, nhưng
cũng tốt hơn là không. Đợi rời bọn họ đi rồi, lập tức đào đập nước, để nước
sông chảy đi.”

“Đó không phải là xong cả rồi sao” nói cũng bằng không nói, Tông Chính Ngọc
Minh nhìn coi thường.

“Không, nhân lúc này khoét rộng sông, vùng này bình thường nhỏ hẹp sẽ được mở
rộng hơn nữa, bởi vì nó chính là nguyên nhân chủ yếu nước sông tăng cao, sau
khi mở rộng thì lại xây đập, cứ coi là sau này lượng nước mưa ngập hơn nữa,
chí ít cũng sẽ không trở thành lũ quét. Mà vùng di cư này, đã được phù sa của
dòng sông vun đắp lại chỉ sẽ khiến nơi này càng giàu có hơn nữa, dùng để khai
thác nông nghiệp, cộng với sử dụng đập nước, không quá 10 năm sẽ khiến vùng
này trở thành ngư mễ chi hương được người người ca ngợi”

“Ngư mễ chi hương sao?” Tông Chính Ngọc Minh như có suy nghĩ mà nhìn Tịch
Thiên Âm, ánh mắt diều hâu.

“Phải, làm sao, không tin sao?” Tịch Thiên Âm cười hỏi “Nếu là điều kiện cho
phép, làm nông nghiệp ao nuôi hoa màu, ở đây sẽ phát triển nhanh hơn nữa”

“Nông nghiệp ao nuôi hoa màu?” Tông Chính Ngọc Minh nắm bắt được một từ ngữ
mới.

“Không có gì... Nói bừa thôi, ngươi tiếp tục phê tấu chương của ngươi đi”

“Kháo, keo kiệt”

“Ta đi đây”

“Đi?”

“Về ngủ”

“Ngươi coi hoàng cung của trẫm là cái chợ ư, muốn đến thì đến, muốn đi thì
đi?”

“Không lẽ nào ngươi còn giữ ta nghỉ ngơi?”

“Vậy ngươi mau đi!”

“Ta còn chưa muốn đi”

“Ngươi muốn làm... Ô...”

“Xuỵt, đừng nháo, bằng không thị vệ của ngươi sẽ tiến vào, nhìn được thì không
tốt đâu”

“Ngươi cái tên... Ưm...”

...

Một canh giờ sau, Hoàng đế nào đó chảy nước mắt, thở dốc trên ngai vàng nhiễm
đầy dịch thể, oán hận nói “Năm lần... Lần sau cùng muốn...”

Người bên cạnh nhướn mày “Vậy sao?”

“Hừ”

“Đứa trẻ không ngoan, mau ngủ” nói xong, ôm người còn đang ai oán kia lên, đi
về phía hướng tẩm cung.

Không phải là nghĩ tới sáng mai hai người đều có việc, nào có thể để Hoàng đế
này có cơ hội thở dốc chứ.


Cực Phẩm Tiểu Lưu Manh - Chương #11