Đến Kinh Thành


Người đăng: piciipoc

Lão đạo sĩ chợt cảm thấy nơi nào đó trên người mình bỗng nhiên lạnh ngắt, biết
trong đầu tên tiểu tử kia đang nghĩ cái gì, mặt già đỏ lên ho nhẹ hai tiếng,
ngước lên nhìn bọn hắn:


  • Hai người các ngươi đừng loạn nữa, vi sư có một chuyện muốn nói với hai
    ngươi?

Thấy vẻ mặt của lão đầu, biết không nên đùa nữa, hai thiếu niên bỗng trở nên
nghiêm túc:


  • Sư phụ, có chuyện gì người cứ phân phó tụi con, dù lên núi đao xuống biển
    lửa con cũng chịu, chỉ tiếc nếu có bề gì.... không ai... không ai... chăm
    sóc... chẳng may bị... tiêu chảy...hu hu... ối giời ơi.... sư phụ ơi ! Người
    chết thảm quá...! Người sống khôn thác thiêng phù hộ độ trì...

Lão đầu nghe đoạn trên đang định khen đứa trẻ có hiếu, biết nghĩ cho mình,
nhưng nghe xong đoạn sau, khuôn mặt xám xịt, trán nổi từng đường gân xanh:


  • Phiiiiiiiiii ! Chết cái mông ngươi ấy, lão đầu ta đạo hạnh bao nhiêu năm,
    nếu người ngoài nghe được đường đường là Chưởng môn của một môn phái lại chết
    bởi thứ bệnh đó không cười rụng răng mới là lạ.

Nói xong liền hùng hổ xắn tay áo lên:


  • Tổ Sư gia trên trời có linh thiêng, đệ tử con hôm nay thanh lí môn hộ tên
    nghịch đồ.

Thiếu niên áo trắng thấy vậy liền lao lại ôm lấy chân sư phụ, nước mắt nước
mũi tùm lum:


  • Sư phụ, con sai rồi... sai rồi... từ giờ sư phụ nói gì con cũng nghe hết.

Vừa nói vừa nháy mắt với thiếu niên áo xanh, tiểu sư đệ hiểu ý, lập tức ôm lấy
vạt áo lão đầu:


  • Sư phụ, sư huynh cũng chỉ lo cho người, xin sư phụ lượng tình tha thứ cho
    sư huynh.

Với đạo hạnh của lão mà muốn “thanh lí môn hộ” thật thì hai tên nhóc này đã
tiêu đời từ lâu rồi. Chẳng qua muốn nhân cơ hội này dạy dỗ chúng một bài học.
Vùng vằng một lúc lâu, lão bèn hừ lạnh:


  • Đứng lên cả đi, chẳng may có người bắt gặp lại bảo ta bắt nạt hai ngươi.

Hai tên nhóc ngoài mặt nước mắt nước mũi tèm nhem, nhưng trong lòng âm thầm
đắc ý, khả năng diễn xuất lại tiến thêm một bước lớn rồi.

Đang chìm trong sung sướng thì đột nhiên nghe tiếng nói bên tai:


  • Trong tay ta là một phần hôn thư.... Năm đó.... ...... ...... ...

Lão sư phụ bắt đầu kể lại quá khứ của cuộc đời mình. Người vốn không phải xuất
thân đã là đạo sĩ, mà là con trải cả của Đinh Tiên Hoàng- Đinh Liễn. Năm đó
tiên hoàng và Người bị tên Đỗ Thích tẩm độc vào đồ ăn mưu hại, tiên hoàng
không qua khỏi đột nhiên băng hà. Đinh Liễn được đám người thân tín liều chết
cứu ra ngoài, nghe nói Hoàng cung đêm đó lửa cháy rực trời, tiếng kêu ai oán
thấu trời dậy đất, khắp nơi nồng nặc mùi máu tanh, cách xa vài dặm đường còn
không chịu nổi. Từ đó, phiêu bạt giang hồ, mai danh ẩn tích.

Cơ duyên xảo hợp, được một đạo sĩ thu nhận làm môn đồ. Vơi tư chất vốn có,
Đinh Liễn không nhưng luyện thành một thân bản lĩnh, mà còn vượt trội hơn cả
ân sư mình, được truyền lại ngôi vị chưởng môn “ Thanh long Môn”. Các sư huynh
đệ không chịu khuất phục, môn phái lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu, Đinh
Liễn chán cảnh chém giết, một mình cầm theo bài vị sư phụ, lên Ngọa Long Sơn,
từ đó đến nay, không màng thế tục.

Trên khuôn mặt lão sư phụ lúc này phảng phất bao nỗi bi thương. Ngững một lát,
liền nói tiếp:


  • Phần hôn thư này, một lần trên núi, tình cờ cứu được một người khỏi nạn hổ
    vồ. Mấy năm sau, người này làm ăn phát đạt, tự mình đưa phần hôn thư này lên
    núi, quỳ ngoài cửa động, sống chết không chịu đứng lên, ta không tiện bỏ đi
    nên lưu lại đây. Thời hạn cũng đã đến lúc rồi, hai người các ngươi thương
    lượng xem.

Nói xong liền trầm mặc nhìn hai đứa trẻ.


  • Sư huynh... “hôn thư” để làm gì vậy?

Tiểu sư đệ mắt tròn xoe, kéo kéo vạt áo sư huynh.


  • Để cưới vợ đó, hắc hắc.


  • “Vợ” là gì hả sư huynh, có ngon không? Ăn được không?


Tiểu sư đệ mắt đầy háo hức, ánh mắt không ngừng chớp động.


  • Ta cũng không biết có ngon không, ta chưa ăn bao giờ...!

Sư huynh vừa nói vừa cười hắc hắc, nước từ trong miệng chảy ra ròng ròng hai
bên mép.

Lão đầu nhìn gương mặt non nớt của tiểu đệ tử, rồi lại nhìn gương mặt bỉ ổi
của tên đại đệ tử, không ngừng lắc đầu:


  • Lần này vẫn là ngươi đi đi, kinh thành hiểm ác, sư đệ ngươi còn quá nhỏ...!
    Hãy nhớ nếu ngươi làm việc gì trái với luân thường đạo lí, đích thân người làm
    sư phụ như ta sẽ thanh lí môn hộ ngươi. Trời cũng không còn sớm, người về nghỉ
    đi, ngày mai khời hành.

Nói xong liền phất tay áo, đi vào nhà trong.

Trải qua một đêm dài.... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
........

Lâm Phong ngủ, không biết trải qua bao lâu hắn mới dần dần tỉnh lại, cảm thấy
mí mắt thật nặng nề.Khẽ cử động cánh tay, cảm thấy hơi tê mỏi, chắc bởi vì nằm
lâu trên nền đất lạnh, Ngày hôm nay hắn sẽ phải xuống núi, đi đến một cái nơi
nào đó mà người ta gọi là Thành đô- Thăng Long Thành. Phủi vội mấy hạt cát còn
vương trên tóc, Lâm Phong đi ra ngoài động, luồng khí tươi mát khiến đầu óc
hắn dần trở nên thanh tỉnh.

Âm thầm vận chuyển chân khí, “ Thanh Long quyền” từ trong tay hắn tuôn ra như
nước chảy mây trôi, không hề có chút gượng gạo nào. Hắn không nhớ đã luyện tập
bộ quyền pháp này bao nhiêu lần, chỉ biết từ khi lão đầu tử mang hắn về đã đặt
ra một môn quy thật cổ quái: “ Một ngày không tập đến trăm lần thì không được
ăn cơm”. Đối với một người bị bỏ đói lâu ngày như Lâm Phong thì không được ăn
khác nào bị lấy đi tính mạng. Cứ như thế, cắn răng kiên trì tập luyện, nhiều
hôm trở về nhà, thân thể máu thịt bầy nhầy, khiên lão đầu tử cũng phải giật
mình.

" Lí Đào, ngươi cứ đợi đấy, sẽ có ngày ta sẽ trở về, những thứ ngươi lấy đi,
ta sẽ đòi cả gốc lẫn lãi."

Lâm Phong vung quyền, trong miệng tiếng nghiến răng phát ra kèn kẹt.


  • Kháng Long Hữu Hối.... ........!

Ầm...!... ...... .....Ầm.... ........!


  • Chấn Kinh Bách Lí

Ầm.... ........!


  • Song Long Thu Thủy.... .........!

“ rắc... rắc...!”, cây cổ thụ trước mặt bị quyền phong đánh gẫy thành hai nửa.
Hắn thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm cả hai áo.

Không biết từ lúc nào, sư phụ đã đứng ngay sau hắn, ánh mắt thâm trầm:


  • Thanh Long quyền của con đã luyện tới cảnh giới đại thành, có thể tiến vào
    giai đoạn luyện khí kỳ được rồi.

Nói xong liền vứt cho hắn một khối ngọc bội, một phong thư cùng một cuốn bí
kíp.


  • Ngươi tới kinh thành, nếu gặp việc không giải quyết được thì mang theo khối
    ngọc và phong thư đến địa chỉ đó, tự khắc có người giúp ngươi. Cuốn bí kíp,
    ngươi tự xem đi. Lần này hạ sơn, sư phụ và sư đệ không tiễn ngươi, ngươi tự đi
    đi.

Nói xong thoắt một cái, lập tức biến mất. Lâm Phong hướng về phía sư phụ vừa
biến mất, lạy ba lạy rồi xuống núi.

Sau bảy ngày đường, trải qua thiên tân vạn khổ. cuối cùng Lâm Phong cũng nhìn
thấy một tòa thành vô cùng phồn hoa tráng lệ.


Cực Phẩm Đạo Sĩ - Chương #5