Thế Giới Mới


Người đăng: piciipoc

Sau khi công ty bị Lí Đào chiếm, Lâm Phong bị đuổi ra đường, cùng lúc nhận
được giấy báo nhập học của trường Nhân Văn, hắn đã lưu lạc đến Hà Nội. ban
ngày đi học, buổi tối làm phụ việc ở một công trường, những ngày sống vất vả
cứ thế trôi qua. Hôm nay hắn xin nghỉ để ở nhà ôn thi, ngồi học đã lâu, Lâm
Phong đứng dậy, xỏ đôi dép tổ ong huyền thoại đi ra ngoài uống cốc nước mía
cho mát ruột.

Đi trên vỉa hè, nhìn quán bà Tư còn sáng đèn, Lâm Phong hí hửng nghỉ đến cái
vị chua chua ngọt ngọt. Đột nhiên một chiếc xe lao tới.

“ Ầm !”

Lâm Phong đột nhiên bị hất tung, văng xa hơn chục mét, bắn vào cột đèn đỏ bên
đường. Thấy không có ai, tên tài xế ra khỏi xe, chạy mất dạng. Điều kì lạ là
khi mọi người nghe thấy tiếng động chạy ra thì không thấy ai cả, chỉ thấy một
chiếc xe đang mở sẵn cửa.

Ở một nơi nào đó, một người rút điện thoại ra, ấn một dãy số XXXXXXXXX

“ Ông Lí, người đã xử lí xong”

“Tối lắm ! Tiền của cậu ngày mai sẽ tới tài khoản”

Nói xong liền dập máy, mở to miệng cười một cách khoái chí.

Thần Long Đại Lục, Ngọa Long Sơn.... ...... ...... ...... ...... ....

Một người khoảng chừng sáu mươi tuổi mặc trang phục đạo gia cổ đại, ngồi trên
phiến đá, an nhiên nhập định. Đột nhiên thấy ngôi sao băng lóe lên, rớt xuống
ở hướng chân trời Tây Bắc liền mở choàng hai mắt, phất tay một cái, một thanh
phi kiếm màu đen xuất hiện. “Phốc”, hai chân nhẹ nhàng đặt lên lưng kiếm, xé
gió mà đi, đuổi về phía chân trời.

Lâm Phong cảm thấy toàn thân đau nhức, cơn đau khắp nơi truyền đến, hắn chỉ
nhớ mình bị một chiếc xe lao đến, sau đó không nhớ gì cả. Khó khăn lắm mới mở
được hai mắt, hắn thầm đánh giá không gian xung quanh, tối đen như mực. Một
quầng sáng lóe lên, ông lão râu tóc bạc phơ, dần dần từ trên trời hạ xuống,
cách hắn chừng năm sau mét. Hắn cảm thấy đầu óc mình dần trở nên mơ hồ, sau đó
ngất đi, không biết gì cả.

Cổ nhân từng nói: " Mạng không thể sửa nhưng vận khí có thể biến hóa". Lâm
Phong cũng chẳng ngờ lần ngẫu nhiên gặp gỡ này lại khiến cho cuộc đời hắn phát
sinh những thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hắn không nhớ đã đến thế giới này
được bao lâu, chỉ nhỡ mỗi ngày qua đi là những công việc lặp đi lặp lại: nghe
giảng, ăn cơm, tập võ, nghe giảng, ngủ.... ...... ....

... ...... ...... ....

“Nơi này là Thần Long đại lục, ngàn năm trước Thượng Cổ Long Thần Lạc Long
Quân vân du đến đây, cơ duyên xảo hợp tình cờ gặp công chúa duy nhất của vua
Thần Nông là Âu Cơ. Sau đó tâm đầu ý hợp, hai người nên duyên vợ chồng, thành
một cặp đôi thần tiên khiến bao người ngường mộ. Nhưng đột nhiên….

Không biết xảy ra chuyện gì, trời chợt trở nên hạn hán, năm năm liền không có
một giọt mưa, dân chúng mất mùa, tiếng kêu ai oán nổi lên khắp nơi. Lạc Long
Quân thấy tình cảnh này, lòng đau như cắt. Sau khi điều tra phát hiện thì ra
là lượng mưa xung quanh bị một con Thuồng Luồng hấp thụ tu luyện, Lạc Long
Quân nổi giận, lập tức tìm đến hang ổ nhằm tiêu diệt yêu quái trừ hại cho dân.
Thuồng Luồng tu luyện sắp tới kì độ kiếp hóa rồng, bản lĩnh cũng không nhỏ,
thấy một người thuộc long tộc tìm đến hang ổ của mình, ban đầu y còn khép nép
nhằm mua chuộc, nhưng sau biết ý định không thành liền lập tức trở mặt.

Trận chiến diễn ra trăm ngày đêm, đất trời u ám, sấm sét ầm ầm, tiếng va chạm
binh khí vang ngoài trăm dăm, dân chúng sợ hãi đóng chặt cửa không dám ra
ngoài. Biết không địch nổi Lạc Long Quân, Thuồng Luồng bèn nhả yêu đan chọn
cách đồng quy vu tận. Thân thể long tộc vốn cường hãn phi thường nhưng cũng
không chịu nổi loại đấu pháp này, sau trận chiến Lạc Long Quân cũng bị thương
nặng. Trở về liền biết Âu Cơ trong thời gian này đã hoài thai, thấy thân thế
chồng mình thân thể như đèn treo trước gió, Âu Cơ trong lòng đau đớn vô hạn.
Trải qua trăm ngày, cuối cùng hạ sinh một bọc trứng, được linh khí bao bọc,
liền nở ra trăm người con. Đông Hải long vương biết tin con trai mình bị
thương liền chạy tới, hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, vô cùng tức giận, định
mang binh đi diệt tất cả loài Thuồng Luồng. Bị lạc Long Quân ngăn cản, dù sao
không phải tất cả đều xấu.

Có một loại bí pháp có thể chữa trị được thân thể cho Lạc Long Quân, nhưng
phải trở về Long cung một chuyến. Lúc chia tay trời sầu đất thảm, mưa lớn bảy
ngày không dứt, năm mươi người con từ biệt mẹ theo cha xuống Đông Hải. Năm
mươi người ở xây dựng nên một đất nước là chỗ ngươi đang đứng hiện tại, tên
gọi Văn Lang. Thời gian cứ thế trôi qua, trải qua mười tám đời vua Hùng nối
tiếp thay nhau trị vì...”


  • Hôm nay học đến đây thôi.

Một ông lão tầm sáu mươi tuổi, mặc trang phục đạo gia cổ đại, ngồi trên phiến
đá, tay trái cầm cuốn sách, tay phải vuốt râu, trầm ngâm giảng bài, như muốn
truyền đạt hết những điều tâm đắc. Đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, liền
nhìn xuống.


  • Sư huynh, sư huynh... Mau tỉnh lại... Sư phụ đang nhìn kìa!

Thiếu niên áo xanh trạc mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt thanh tú đang cố sức
giật giật vạt áo.


  • Kéo cái gì mà kéo, ngươi không biết sư phụ một khi giảng bài là quên trời
    đất à, sư phụ nhìn ta tức là không nhìn ta...hiểu chưa.

Thiếu niên áo trắng ngáp ngáp, vuốt vội dòng nước chảy ra bên mép, định bụng
tiếp tục chìm vào mộng. Đột nhiên nghe thấy giọng nói bên tai:
- Mơ thấy gì thế?

Theo bản năng thiếu niên áo trắng liền trả lời:


  • Tiên nữ chứ gì nữa, ực ực, đừng làm phiền ta, hôm nay ta nhất định phải ôm
    được nàng ấy.


  • Tiên nữ có đẹp không?


Giọng nói tiếp tục vang lên.


  • Đẹp, đẹp lắm...


  • So với sư phụ ngươi thế nào?


  • Thế mà cũng phải hỏi, như “ người đẹp và quái vật đó”


Đột nhiên cảm thấy có gì không đúng lắm. Thiếu niên áo trắng bèn mở choàng hai
mắt, thấy sư phụ đang ở phía trước mắt, tức giận đến mức râu tóc đều vểnh
ngược.


  • Giỏi...! Giỏi cho tên phản đồ nhà ngươi...! Ta cho ngươi biết thế nào là
    quái vật...!

Nói xong liền giơ hai tay định tóm lấy tên nhóc trước mặt. Thấy sư phụ sắp tóm
được mình, y liền tung hai chân lên mặt bàn, phi thân ra phía ngoài cửa động.
Nhưng chưa chạy được môt nửa, bỗng nhiên nghe tiếng xé gió vang lên, chân liền
bị một vật gì trắng trắng mềm mềm giữ lại. Biết kiếp này khó thoát, y liền làm
bộ dạng khóc nức nở:


  • Sư phụ...Sư phụ... Người tha cho con đi, con sai rồi, sư phụ đẹp như tiên
    thiên giáng trần, tiền nữ cũng không so được với sư phụ...


  • Phiiiii...! Cái đồ đốn mạt nhà ngươi, ta đẹp hơn tiên nữ, ngươi định nói ta
    là lão yêu quái hả?


Nói xong liền vung mạnh cây phất trần.

“ Bịch”. Thiếu niên áo trắng bị quăng lên vách động ầm một cái rồi rơi xuống
đất.

Thật là khóc không ra nước mắt, đang định nghĩ cách chống chế thì nghe sư phụ
đột nhiên nói:


  • Ngươi đã thích tiên nữ như thế thì ta thành toàn cho ngươi, mau đem chiếc
    hộp gỗ ở cái kệ cạnh ngươi tới đây.

Nghe thấy hai từ “ tiên nữ”, đột nhiên mắt sang bừng, liền quên cả thân thể
đau nhức cầm chiếc hộp gỗ đến cạnh sư phụ, giọng đầy tò mò:


  • Sư phụ, người thật có bản lĩnh, còn giấu cả tiên nữ trong nhà bao năm nay,
    sư phụ thì sướng rồi nhá, có tiên nữ mà giấu bọn con, hẳn là chơi một mình
    chán rồi đúng không?... mau, mau ! mang ra đây cho con xem.

Lão đầu nhìn tên nhóc trước mặt, khuôn mặt bỗng trở nên vặn vẹo, hận không thể
một phát đập chết y. Hít một hơi thật sâu, mở chiếc hộp gỗ ra, trong hộp có
một tờ giấy, ghi hai chữ: “Hôn Thư”


Cực Phẩm Đạo Sĩ - Chương #4