Đoạt Quyền


Người đăng: piciipoc

Lí Đào sau khi quay lại công ty liền đem tất cả giấy tờ ủy nhiệm giải quyết
một cách gọn gàng. Số cổ phần lập tức được sang tên cho y, ngay cả căn nhà Lâm
Phong đang ở, với tốc độ nhanh như xẹt điện cũng liền đổi chủ. Y ngồi dựa lưng
vào chiếc ghế trong phòng chủ tịch mà đúng ra là nơi làm việc thường ngày của
Lâm Vũ – cha Lâm Phong. Rít một hơi thật dài, Lí Đào bỗng cảm thấy hương vị
thuốc hôm nay thật tuyệt vời, từng vòng khói lượn lờ đầy hư ảo, tay trái bỗng
cầm chiếc bảng tên ghi Chủ Tịch Lâm Vũ, y xoa nhẹ, trong miệng phát ra những
tiếng giống như trong tay không phải vật vô tri, mà là con người thật của cha
Lâm Phong vậy.


  • Lâm Vũ à, sau mười tám năm, cái bảng tên này cũng đã đến lúc thay đổi rồi,
    tao không nghĩ phải mất gần nửa đời người mới chứng kiến được kết cục của mày
    ngày hôm nay, nhiều người đi cùng mày như vậy, ở dưới đó chắc chắn sẽ không
    buồn chán rồi, ha ha !

Lí Đào trong miệng rít gào, phát ra từng trận cười khản đặc, có lẽ với y mà
nói, tâm nguyện lớn nhất cả đời này đã được thực hiện, và không có gì khiến y
vui vẻ hơn thời điểm hiện tại, mười tám năm giả làm người hầu trung thành,
mười tám năm nằm gai nếm mật, cuối cùng tất cả đã thu được kết quả. Y cười một
lúc lâu, không hiểu sao trên khuôn mặt bỗng nhiên vặn vẹo từng hồi, nước mắt
ào ạt tuôn ra, giọng nghẹn ngào giống như một đứa trẻ


  • Nhã Nam à, em biết không, hồi đó đáng lẽ anh không nên buông tay em, không
    nên để Lâm Vũ tiếp cận em, thì đáng lẽ giờ này chúng ta rất hạnh phúc, con
    chúng ta có lẽ đã lớn bằng tên Lâm Phong kia rồi. Anh cứ nghĩ hắn sẽ cho em
    một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống vật chất đầy viên mãn. Nhưng anh thật
    sự lầm rồi, thời khắc anh buông tay em, cũng là lúc em ra đi mãi mãi.

Y bỗng nhiên ném mạnh chiếc bảng tên trên tay giọng rít gào, phẫn nộ


  • Nếu không phải Lâm Vũ mày không quan tâm đến cô ấy, không chú ý đến sức
    khỏe cô ấy thì đâu xảy ra chuyện như vậy, phút giây bệnh tình chuyển nặng cũng
    là lúc không chữa được nữa rồi. Đưa đến bệnh viện sao! Mày hối hận sao! Những
    thứ đó có mang cô ấy trở lại cho tao không ? Giây phút nhìn thấy cô ấy bị bao
    phủ bởi nền đất lạnh, tao đã tự nhủ với lòng mình, phải khiến cho Lâm Vũ mày
    chịu đựng sự đau đớn tột cùng, ha ha, giờ mày xem tao xử lí con của mày thế
    nào đây!


  • Thư kí Lưu, mau triệu tập cuộc họp khẩn cấp Hội đồng quản trị, tôi có việc
    cần tuyên bố với mọi người


Lí Đào từ trên ghế đứng dậy, ấn vào chiếc điện thoại, giọng lạnh tanh.

Chưa đầy nửa tiếng sau, y chậm rãi bước vào phòng hội nghị, từng bước, từng
bước tiến lại chiếc ghế chủ tịch và nghiễm nhiên ngồi xuống, trong hội trường
bắt đầu xôn xao bàn tán.


  • Lí Đào, ông làm gì vậy, hôm nay ông bị sốt à, dám ngang nhiên ngồi vào ghế
    Chủ tịch


  • Lão Lí, ha ha, cho dù ông muốn ngồi vào đó thì cũng không cần trắng trợn
    như thế chứ, ông có nhìn mặt mũi mấy lão già chúng tôi hay không.


  • Lí Đào, hình như ông thấy mình làm ở công ty này quá lâu rồi thì phải.


Từng tiếng nói vang lên, có cười nhạo, có giận dữ hăm dọa. Lí Đào không nói
gì, y cười lạnh, tiếp tục ngồi trên ghế Chủ Tịch, trầm ngâm một lúc lâu liền
mở cặp tài liệu, nhẹ nhàng quăng lên bàn một tập văn kiện.


  • Tôi có giấy ủy nhiệm thay thế chức vụ Chủ tịch của người đại diện duy nhất,
    con trai của Cố Chủ tịch Lâm Vũ. Các người có thể gọi điện xác nhận chuyện
    này, mọi thủ tục pháp lí đều đã được xử lí xong, nếu không có ý kiến gì! Từ
    giờ phút này, tôi chính thức đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch

Không ai bảo ai, tất cả đều rút điện thoại ra gọi, nhằm xác nhận chuyện này,
hi vọng có gì nhầm lẫn. Nếu có thể lấy luôn cái cơ “lạm dụng quyền hành” để đá
đít Lí Đào ra khỏi công ty. Nhưng ít lâu sau, mọi người nhìn nhau, ánh mắt xám
xịt, ngồi phịch xuống ghế. Tổng giám đốc khu vực phía bắc Hoàng Nhật Nam bất
ngờ lớn tiếng


  • Lí Đào! tôi nói cho ông biết, dù ông có được giấy ủy nhiệm của Cố Chủ tịch,
    nhưng giờ Chủ tịch đã qua đời, ít nhất ông phải thông qua cuộc bỏ phiếu của
    ban quản trị mới được coi là chính thức, ông hiện tại vẫn chưa có quyền ngồi
    vào chiếc ghế này.

Tổng giám đốc Hoàng, không hề kiêng nể mặt mũi, chỉ thẳng vào mặt Lí Đào, bất
mãn khiến nước bọt bắn tung tóe.


  • Tổng giám đốc Hoàng phải không, tôi nghĩ chắc ông không muốn cho mọi người
    cùng biết chuyện ông lấy ba tỷ của công ty để mua căn hộ ở dự án Tây Hồ đâu
    nhỉ? Nếu được lên làm Chủ tịch, thì mọi chuyện của Cố Chủ tịch trước đây có
    thể tôi sẽ xem xét không nhắc lại, còn nếu không chắc hẳn phải nhờ đến Ủy Ban
    Kiểm tra rồi! tôi tin với biện pháp nghiệp vụ của họ, không khó để tìm ra lỗ
    hổng đâu, ha ha!

Lí Đào tiến lại gần, vừa cười vừa vỗ vai Tổng giám đốc Hoàng, khiến y mặt cắt
không còn giọt máu. Đâu đó trong hội trường lại vang lên tiếng nghị luận


  • Lí Đào, ông đừng quá đáng, ai mà chả có việc riêng, chỉ cần giám đốc Hoàng
    nộp đầy đủ số tiền thì mọi chuyện chẳng có gì xảy ra cả. Nếu lấy cái cớ này để
    bắt chúng tôi hoãn cuộc bỏ phiếu thì ông thật sự quá ngây thơ rồi !

Một vị vị trung niên râu quai nón đứng bật dậy khỏi ghế quát tháo. Thậm chí
còn khiễn chiếc ghế bị bắn ra một quãng xa, lăn dài trên đất.


  • Ông nên bình tĩnh chứ giám đốc Nguyễn, sự tức giận thật sự không tốt đối
    với bệnh tim của ông, ha ha, thỉnh thoảng có lẽ nên đến một số khu nghỉ dưỡng
    thi hơn. Thương trường khốc liệt, có lẽ không hợp với ông nữa rồi. À mà tôi
    con nghe nói, lần trước có ai thấy ông đi vào khách sạn với một ngôi sao rất
    nổi tiếng, tên là gì ấy nhỉ? Cái cô mà hay quảng cáo nội y rất nổi tiếng trên
    mạng ấy, dạo này tôi già rồi, hay đãng trí!

Lâm Đào lấy tay xoa xoa đầu, vẻ mặt rất đăm chiêu như cố nhớ ra điều gì đó.


  • Ngọc...Ngọc Mai…Làm sao ông biết!

Tổng giám đốc Nguyễn tự nhiên buột miệng thốt ra, cả hội trường như bị chấn
động, ai chả biết lão Nguyễn Phúc này có tiếng là nhờ gia đình nhà vợ, đừng
tưởng là bề ngoài nhìn lão ghê gớm như hổ thế, nhưng về nhà nhìn thấy vợ thì
chẳng khác nào một con mèo con. Trước đây chỉ là tên bán thịt lợn, vận may thế
nào lại lọt vào mắt vợ lão, phút chốc đổi đời. Chuyện này mà đến tai bà ta, e
rằng từ mai râu lão mọc không nổi, phải dán lại như Nhạc Bất Quần rồi, nghĩ
đến đây, bộ phận nào đó của mỗi người bỗng trở nên lạnh ngắt


  • Đương nhiên là tôi không biết, chỉ là cháu họ tôi là nhiếp ảnh, tình cờ một
    lần mượn máy của nó, phát hiện ra điều này nên có ý nhắc nhở ông thôi.

“ Nhìn thấy mà không giúp tôi xóa đi, còn nhắc cái rắm!”, Tổng giám đốc Nguyễn
trong lòng giận tím mặt nhưng vẫn cười cười tiếp lời.


  • Ông biết đấy, bà nhà tôi sức khỏe không tốt lắm, tôi không muốn bà ấy suy
    nghĩ mà sinh bệnh, hay là ông xóa đi giúp tôi, chuyện bầu Chủ Tịch, tôi thấy
    ngoài ông ra, ở công ty này còn ai có thể đảm đương được nữa.

Lí Đào cười tít mắt, vội vàng cầm tay Nguyễn Phúc, cố tình cất cao giọng cho
mọi người cùng nghe


  • Tất nhiên là còn rất nhiều người giỏi hơn tôi, nhưng ông biết đấy, Cố chủ
    tịch đã tín nhiệm tôi như vậy, tôi không thể để ông ấy thấy vọng được. Mọi
    người thấy có phải không?

“ Phải! Phải!” Cả hội trường cất lên từng đợt tiếng vang, trong lòng mỗi người
đều có một ý nghĩ, ai biết trong lòng lão hồ ly này còn chiêu trò gì khác,
chẳng may có thì mình đúng là khóc không ra nước mắt rồi.


  • Như vậy từ ngay hôm nay tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch rồi!

“Đúng vậy, Lí chủ tịch, ngài nhất định sẽ đưa tập đoàn chúng ta lên một tầm
cao mới, mọi người nói có phải không?” . Những tiếng hưởng ứng thưa thớt vang
lên, dần dần lan ra cả hội trường, ai cũng cố nặn ra nét mặt hòa ái nhất.

Lí Đào đến bắt tay từng người, trong lúc bắt tay y đều cố tình siết chặt một
cái, như để khẳng định, nếu đám lão già các ông dám trở mặt, tôi chắc rằng sẽ
không có gì tốt đẹp cả đâu. Sau khi hội nghị kết thúc, Lí Đào quay lại phòng
nghỉ của Chủ Tịch, cũng từ giờ phút này, tên tập đoàn có lẽ nên đổi thành họ
Lí rồi!


Cực Phẩm Đạo Sĩ - Chương #3