Bạn Bè Trở Mặt


Người đăng: piciipoc

Lâm Phong thiếp đi, không biết trải qua bao lâu hắn mới dần dần tỉnh lại, cảm
thấy mí mắt thật nặng nề. Hắn hi vọng tất cả chỉ là cơn ác mộng, mọi thứ sẽ
trở lại bình thường với quỹ đạo vốn có của nó. Và nếu đúng như lịch trình, hôm
nay cha hắn sẽ trở về. Nâng nhẹ cánh tay phải, hắn bỗng cảm thấy từng luồng
đau đớn truyền đến đại não, cũng phải, ngày hôm qua không cảm thấy gì nhưng
lực phản chấn từ tấm kính khiến cánh tay bị tổn thương không hề nhỏ. Khẽ nhấc
lên từng chút từng chút một, Lâm Phong lê bước vào trong phòng vệ sinh. Nhìn
trước gương hắn không tin nổi vào mắt mình, trên mặt vẫn đọng lại từng vệt máu
đã khô, chảy dài xuống hai bên má, ánh mắt trũng sâu xuống, quần áo xốc xếch.
Nếu ra ngoài với một bộ dạng thế này, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ ngay đến
việc hắn vừa tham gia vào một vụ ẩu đả quy mô lớn.

Khẽ xả vòi nước, Lâm Phong cảm nhận từng luồng xối xuống, xoa dịu đi vết
thương về thể xác. Từng vệt máu khô bị lực đẩy của nước khiến cho bong ra,
trôi theo dòng chảy xuống dưới,trải qua một lúc lâu, hắn vuốt nhẹ mái tóc,
quấn một chiếc khăn quanh người rồi bước ra ngoài, bỗng nghe thấy từng đợt
chuông cửa.


  • Lâm Phong, Lâm Phong !

“ Chẳng lẽ cha trở về rồi !”. Ý nghĩ trong lòng hắn chợt lóe lên, vội vàng
chạy ra cửa, xoay tay nắm, dùng lực mạnh đến mức nếu nó được làm bằng một loại
vật liệu kim loại khác rất có khả năng sẽ bị biến dạng.

Nhưng người đợi ở người cửa không phải cha hắn. Nếu như trước kia, dù biết
người ở ngoài này là cha mình quên mang theo chìa khóa, Lâm Phong cũng dùng
dằng một lúc lâu mới ra mở của, và đợi hắn ở ngoài này luôn là một gương mặt
tươi cười quen thuộc “ cha già rồi, lại quên không mang theo chìa khóa, khiến
con thức giấc, xin lỗi con”. Khó khăn lắm hắn mới kiềm chế được nước mắt không
khỏi rơi xuống.


  • Lâm Phong, chú là Lí Đào, trợ lí của cha cháu. Chú rất lấy làm tiếc khi mọi
    chuyện xảy ra! Cháu có thể để ta vào nhà được chứ? Hiện tại có một số thủ tục
    pháp lí cần cháu xác nhận. Cha cháu trước đây là Chủ tịch của tập đoàn Chứng
    Khoán Lâm Vũ, và cháu là người đại diện hợp pháp duy nhất của ông ấy, nên chỗ
    giấy tờ này cần phải có chữ kí ủy nhiệm của cháu mới được.

Người đàn ông trung niên trước mặt này là Lí Đào, khoảng chừng bốn năm mươi
tuổi, mặc một bộ âu phục màu nâu, trên mặt mang một cặp kính màu hạt dẻ, đặc
biệt là khí chất trầm ổn tỏa ra khiến người trước mặt cảm thấy thật sự đáng
tin cậy. Cũng khá nhiều lần Lâm Phong nhìn thấy y đi cùng cha mình. Nghe nói
trước đây cha cùng Lí Đào là bạn học cùng thời đại học. Khi ấy hai người cùng
nhau theo đuổi mẹ, nhưng cuối cùng mẹ lại chọn cha. Lí Đào lặng lẽ rút lui,
thành tâm chúc phúc cho hai người. Công việc kinh doanh của cha ngày càng
thuận lợi, rất nhiều doanh nghiệp đối tác đều tìm đến hợp tác làm ăn, nhưng
cũng không ít kẻ cảm thấy ghen tị vì bị cướp mất bát cơm manh áo. Biết tài
năng của Lí Đào nên ông đã mời y về làm trợ lí, từng bước đi lên, gây dựng cơ
ngơi cho đến ngày nay.

Ngày mẹ mất, y thậm chí còn cùng cha ngồi trước mộ ba ngày, cùng nhau ôn
chuyện thời đại học, và thỉnh thoảng khi say rượu, hắn thường nghe cha nói “
người có thể tin tưởng nhất trong tập đoàn chỉ có chú Lí của con, chú ấy không
lập gia đình nên khi gặp chú ấy con lễ phép một chút”. Lâm Phong chợt nhớ lại
những gì ba từng nói với mình.


  • Vâng, được ạ, cháu mời chú vào nhà. Hôm qua cháu mới nghe tin, không giữ
    nổi bình tĩnh, trong nhà đồ đạc còn lộn xộn, mong chú đừng chê cười.

Lâm Phong mở rộng cánh cửa để y bước vào nhà, nhanh nhẹn lấy cho Lí Đào đôi
dép đề phòng mành vỡ của tấm kính còn sót lại.

Ngồi xuống ghế, Lí Đào liền mở tập văn kiện tài liệu của mình ra, trong đó có
một số giấy tờ ủy thác, “khi Lâm Vũ tôi, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoạn
chứng khoán Lâm Vũ qua đời, toàn bộ tài sản quy ước thành cổ phiếu sẽ được
chuyển cho con của tôi, Lâm Phong, tất cả thủ tục pháp lí sẽ do bạn tôi Lí Đào
toàn quyền đảm nhiệm”


  • Toàn bộ tài sản cha cháu chuyển lại cho cháu ước tính khoảng tầm hơn năm
    mươi tỉ, cha cháu nói sẽ chuyển thành tiền mặt và đưa hết cho cháu, để cả cuộc
    đời này cháu không phải lo về cuộc sống.

Lí Đào đẩy đẩy cặp kính lên mắt, thâm trầm ý vị nói với hắn, ngừng một lúc, y
tiếp lời


  • Nhưng tập đoàn Lâm Vũ là tâm huyết cả đời của cha cháu, chắc cháu cũng
    không muốn nó bị hủy hoại mất. Chú chỉ hi vọng một ngày nào đó cháu học xong,
    quay lại tiếp tục lãnh đạo tập đoàn, dẫn dắt chúng ta lên một tầm cao mới. Đến
    lúc đó, dù cha cháu ở trên trời cũng sẽ mỉm cười được rồi. Nếu cháu tin tưởng
    chú, hãy kí giấy toàn quyền ủy nhiệm chuyển giao toàn bộ số cổ phần này cho
    chú, chắc cháu cũng không hi vọng những người xấu thừa cơ chiếm lấy tập đoàn.
    Chú sẽ giúp cháu làm việc đến ngày cháu quay lại.

Phải nỗ lực thật tốt, để cha trên trời cũng có thể mỉm cười, Lâm Phong thầm hạ
quyết tâm.


  • Đương nhiên là cháu tin tưởng chú, hồi cha cháu còn sống, ông luôn nói chú
    là người bạn tốt nhất, nếu hiện tại cháu không tin tưởng chú thì chắc chắn
    không có người cháu có thể tin được rồi.

Lâm Phong không suy nghĩ cần bản giấy ủy nhiệm trên tay Lí Đào kí xoẹt một
cái, quay người nhìn Lí Đào ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng kiên định.


  • Lâm Phong, cháu không hổ là con trai Lâm Vũ, tính cách quyết đoán như cha
    cháu hồi còn trẻ vậy.

Không biết từ lúc nào vài giọt nước mắt đã từ trên mặt y chảy xuống, thậm chí
còn nghe cả tiếng sụt sụt, Lâm Phong lúc này hoàn toàn tin tưởng vào quyết
định của bản thân mình, phó thác tất cả cho Lí Đào.


  • Hàng tháng sinh hoạt phí chú sẽ chuyển vào tài khoản cho cháu, cháu cứ yên
    tâm học hành, đừng lo lắng gì cả, mọi thứ đã có chú, nếu có việc gì lập tức
    gọi điện ngay cho chú, dù sao chú cũng không có gia đình nên chú coi cháu như
    con trai vậy.

Đi gần ra đến cửa, Lí Đào quay mặt lại nói với Lâm Phong.


  • Vâng, được ạ, cháu sẽ làm theo những gì chú nói. Chỉ cần có thể chuộc lại
    phần nào lỗi lầm, những gì cháu làm khiến cha cháu buồn trước đây là được. Với
    lại cháu hoàn toàn tin tưởng chú, giao công ty cho chú. Nếu cha cháu còn, chắc
    chắn ông cũng sẽ đồng ý.

Tiễn Lí Đào ra về xong Lâm Phong liền quay trở lại căn phòng mình, nhiệt tình
hăng hái lập mục tiêu những việc cần phải làm sắp tới. Nhưng hắn không ngờ
rằng sau khi cánh cửa khép lại sau lưng, một giọng nói âm thầm vang lên


  • Lâm Vũ à Lâm Vũ! Mười tám năm rồi, tao đã đợi mười tám năm, cuối cùng cũng
    đợi được ngày này. Trước kia tao nhường Nhã Nam cho mày, hi vọng mày có thể
    chăm sóc tốt cho cô ấy, nhưng không ngờ mày lại khiến cho cô ấy ra đi sớm như
    vậy! Nếu không có mày xuất hiện, cô ấy và tao sẽ hạnh phúc biết bao, ha ha,
    giờ mày đã chết, vậy món nợ của mày sẽ do con mày trả thay, tao sẽ cho mày cảm
    thấy nỗi đau mất đi người thân yêu nhất là thế nào? Mày cứ chờ đi!

Dừng lại một hồi lâu, Lí Đào từng bước đi vào trong tháng máy, cánh cửa khép
lại, cũng là một hồi cuồng phong bắt đầu.


Cực Phẩm Đạo Sĩ - Chương #2