Vận Mệnh Trêu Đùa


Người đăng: piciipoc

Ánh đèn đường le lét xuyên qua khung cửa chiếu vào căn phòng trọ nhỏ, ở một
thành phố lớn mà nói thì khu nhà ở này đã tàn đến mức không thể tàn hơn được
nữa, từng mảng vôi tường bong tróc, nếu đứng lại lâu một chút, chắc chắn mái
tóc sẽ bị nhộm thành một màu trắng bạc. Về khuya, khu nhà càng trở nên thê
lương, ảm đạm, bất cứ ai tình cờ đi ngang qua cũng chỉ hận không thể mọc ra
thêm đôi chân để bước nhanh hơn, thậm chí người ta còn đồn đại rằng nó được
xây dựng trên khu đất tử hình tù Cách mạng thời Pháp thuộc. Không biết thật
hay giả nhưng bà Tư bán nước còn một mực khẳng định với phóng viên một tờ báo
nào đó “ Đêm nào cũng nghe thấy tiếng mài dao ken két, có lúc là tiếng thét
dài thảm thiết”. Mặc kệ những lời thêu dệt, đối với những người thu nhập thấp,
đây chẳng khác nào Thiên Đường, có chỗ che nắng che mưa chui ra chui vào với
họ thế là đủ.


  • Chít… chít…! Anh ta vẫn còn ngồi học à?

Chuột vừa gật gù vừa gặm mẩu bánh mì mà bà thu gom phế liệu bỏ lại, không biết
có phải hay không là bánh mì, vì vỏ ngoài đã hoàn toàn chuyển sang màu xanh,
thỉnh thoảng còn nhìn thấy con gì dài dài mềm mềm ngo ngoe đẩy đẩy thân mình,
nhưng với nó, đây chẳng khác nào mĩ vị, trong khu bình dân mà có thể tìm được
thứ này, chẳng khác nào niềm hạnh phúc khi côlômbô lần đầu tiên nhìn thấy châu
Mĩ vậy.


  • Ríc… Ríc….! Anh ta đã ngồi đó mười hai giờ đồng hồ, xem chừng còn có thể
    ngồi đến sáng mai đấy !

Gián nhìn chuột híp mắt, cắn một miếng bánh rõ to, rung rung râu lười biếng
đáp.


  • Chít…! Không biết vì cái gì mà mỗi lần thi anh ta đều học một cách liều
    mạng như vậy, chẳng phải khoa luật ra phần lớn đều rất khó tìm việc làm hay
    sao, chẳng bằng làm một thứ khác, tôi còn được nghe lần trước trong hội nghị
    Thượng Đỉnh chuột toàn thế giới, có một vị lão thành Hamster chia sẻ là hồi
    trẻ được một người tên Bill Gate cứu, và nhà anh ta rất giàu, rất giàu, trong
    nhà toàn đồ ăn mĩ vị, thỉnh thoảng còn có con gà to bằng cả tòa nhà cơ đấy!

Chuột làm ra vẻ hiểu biết, ý vị thâm trường, rung rung đắc ý nhìn gián, thỉnh
thoảng còn giơ móng trước vuốt vuốt râu.


  • Đó là suy nghĩ của con người, con người lúc nào cũng phức tạp như thế, cứ
    như chúng ta, mỗi ngày đều có đồ ăn sẵn, uống sẵn, cứ vậy vui thú qua ngày,
    như vậy thật tốt biết bao !

Ánh mắt gián mông lung, như một lão giả đã từng trải qua biết bao thăng trầm
của cuộc đời.

Chuột và gián nhìn nhau, rồi lại nhìn vào trong căn phòng đầy mùi mốc meo và
ẩm ướt. Nơi đó có một thanh niên chừng hai mốt, hai hai tuổi, trên gương mặt
đầy vẻ mệt mỏi nhưng trong ánh mắt tràn đầy kiên định. Lâm Phong, hắn đã đến
thành phố này được ba năm, nhìn tình cảnh hiện tại không ai có thể ngờ rằng
đây từng là người sống trên đỉnh xã hội, thuộc tầng lớp thượng lưu. Từ khi
sinh ra đã là một đứa trẻ với chiếc thìa bạc trong miệng, có chỗ nào mà y chưa
từng đi qua, có đồ ăn nào mà chưa từng nếm thứ.


  • Hoàng Nam, hôm nay là sinh nhật cậu, Lâm Phong tôi chẳng có gì, tặng cậu
    chiếc Mulsanne làm quà đi, cậu đừng giận tôi, nếu không phải là ở Việt Nam
    chơi du thuyền không tiện thì tôi đã tặng cậu rồi.


  • Linh Linh, sao em chọn đồ lâu vậy, nếu thấy đẹp thì mua hết cả đi, về nhà
    rồi từ từ chọn.


  • Bà làm ăn kiểu gì thế, đồ ăn sao thế này, dọn tất cả đi cho tôi, à không,
    mang đổ hết đi, đừng để trong nhà tôi không thể chịu nổi cái mùi này thêm giây
    phút nào nữa.


Là con trai của một nhà đầu tư chứng khoán lớn, đi đến đâu hắn cũng nhận được
sự nịnh nọt luồn cúi của mọi người, nhưng cuộc đời xoay vần, phong vân biến
đổi, tối hôm trước Lâm Phong còn đang cãi nhau với cha mình về chuyện đòi ra ở
riêng, theo suy nghĩ của hắn, lên đại học là đã trưởng thành, đòi hỏi phải có
không gian riêng, có một cuộc sống độc lập. Không ngờ tới đó cũng là lần cuối
cùng hắn được nói chuyện với ông. Chuyến bay XXX của hãng hàng không Malaysia
bất ngờ gặp nạn trên biển, toàn bộ hành khách không một ai sống sót.


  • Oành…!

Lâm Phong như bị sét đánh, chiếc điện thoại rơi xuống đất văng làm hai nửa,
hai chân bỗng nhiên cảm thấy không còn chút sức lực. Hắn không tin vào tai
mình “Không, mọi chuyện không thể như thế, chắc chắn đây chỉ là một trò đùa
của một hãng đối thủ cạnh tranh, chẳng phải các diễn viên nổi tiếng thường
xuyên bị đồn rằng đã chết hay sao? không thể được, chẳng phải lão thầy phong
thủy đầu năm còn nói cha mình sống lâu đến trăm tuổi hay sao?”. Y quờ quạng
lấy chiếc điện thoại, do vội vàng nên đầu bị va vào thành ghế, máu tươi chảy
dài hai bên má nhưng lúc này Lâm Phong không hề cảm thấy đau đớn.


  • Lâm Phong, cháu sao rồi, bác vừa nghe tin cha cháu, xin cháu bớt đau buồn

Một loạt các cuộc điện thoại gọi đến, có cái là an ủi, có cái là thăm dò xác
nhận, nhưng hắn biết, mọi chuyện đã không phải là tin đồn rồi. Hãng hàng không
Malaysia đã lên tiếng xác nhận chuyện này, và gửi lời xin lỗi đến gia đình các
nạn nhân.


  • Reng…

Nhận được một tin nhắn, Lâm Phong buồn bực mở ra xem, chắc lại là tin nhắn an
ủi của ai đó, nhưng hắn không ngờ được, số điện thoại trên màn hình là của cha
hắn “ Lâm Phong, lần này cha đi công tác gấp, chuyện mua phòng của con cha đã
suy nghĩ, có vẻ như cha đã quên, con cũng đã là người lớn rồi, cha đồng ý, chỉ
cần cuối tuần con thường xuyên về thăm cha là được, đến giờ rồi, lúc nào cha
về, cha con mình sẽ nói chuyện.”

‘ Lão đại ca”, cái tên mà Lâm Phong lưu cho cha mình hiện lên trên màn hình,
giờ đây như ngàn mũi dao đâm vào trong lòng hắn, hắn cảm thấy như ai đó đang
bóp nghẹt lấy tim mình. Lâm Phong ấn bàn phím một cách điên cuồng, hắn hi vọng
cha mình sẽ bắt máy, hắn hi vọng ở đầu dây bên kia là âm thanh quen thuộc “lại
cần tiền à” của cha mình, rồi sau đó hắn nói con số mà mình mong muốn, sự việc
lặp lại hàng bao nhiêu năm nay.


  • Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…..

Lâm Phong rất hối hận, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân lúc này đáng ghét vô
cùng, tại sao trước đây hắn cư xử như thế, tại sao hắn lại đối xử với ông như
thế, chưa từng mua cho ông một liều thuốc, nấu cho ông một bát cháo. Từ hồi mẹ
mất, chẳng phải ông vẫn luôn sống với hai vai trò “ vừa làm cha, vừa làm mẹ”
hay sao?

“ Lâm Phong, cha chỉ hi vọng sau này con lớn lên, sẽ trở thành một chàng trai
mạnh mẽ nhưng cũng đầy ấm áp, biết yêu thương mọi người, cha không cho con
được một gia đình trọn vẹn, nhưng cha sẽ cố gắng để con có được một cuộc sống
trọn vẹn”.

Lâm Phong nghẹn ngào, hắn nói, nói một cách vô thức, át cả tiếng trong điện
thoại


  • Cha à, con không cần gì nữa… con xin cha…. Xin… cha…. Mau trở về…. con sẽ
    cố gắng học thật tốt…. sẽ không phá phách…. Không đòi ra ở riêng nữa. Chỉ cần
    cha trở về… Lâm Phong con dù giảm thọ mười năm, à không, ông trời à, hai mươi
    năm, thậm chí năm mươi năm cũng được…

Lâm Phong khóc, máu trên trán chảy xuống, hòa quyện cùng nước mắt, cái vị tanh
mặn này, có lẽ cả đời hắn cũng không bao giờ quên được. Nhưng mọi thứ giờ mới
thực sự bắt đầu.


Cực Phẩm Đạo Sĩ - Chương #1