Chỉ Là Sốc Điện! Game: ‘crossfire: Legends!’


Người đăng: ❦๖ۣۜSniperღ❧

Hai mươi giờ ba mươi bẩy phút, khu phòng trọ 325, phòng trọ số 7.
Tại đây đang rất náo nhiệt, các bạn sinh viên cùng nhà trọ chạy tới hỏi han,
ngay cả cô chủ nhà trọ cũng tới hỏi một hai.
Anh Đức trả lời lấp liếm cho qua mọi người, đại loại như là: “tôi/ cháu không
sao, bác sĩ bảo là tôi/ cháu bị sốc do điện giật, hiện tại đã ổn định, mọi
người đừng lo gì hết.”
Như vậy, sau một hồi quan tâm, hỏi han, khi biết không có chuyện gì nữa mọi
người cũng dần giải tán, kể cả bạn hắn Huy Hiệp, cũng lái xe đi về phòng trọ
của mình.
Sau một ngày mệt mỏi vì bị ăn hành, nhân vật chính của chúng ta, Anh Đức cuối
cùng cũng đã gục xuống giường, ngủ thiếp đi lúc nào không biết, quá mệt a!.

“Ò…ó…o…o…”Tiếng con gà trống nhà dân xung quanh gáy sáng, gà mà, đâu có biết
khái niệm thời gian đâu, chỉ cần tờ mờ sáng cũng cất tiếng gọi bạn tình rồi,
mà cơmej nấu chứ, cái đồ mắt quáng ấy, gọi tới được bạn tình thì làm cái éo gì
được, chắc là phóng quân bừa đi.
Anh Đức bị tiếng gà gáy, chó tru quấy rối giấc ngủ, hắn khó chịu tỉnh dậy,
thầm nghĩ: “Đừng để tao tóm được không là lá chanh với giềng xả tao cho đi
hết!”.
“Ừm, bây giờ là mấy giờ nhỉ?”Theo thói quen, Anh Đức vẫn đưa tay lên đầu
giường rờ chiếc điện thoại của mình, sau một hồi rờ mãi không thấy, hắn bực,
tại tính ngồi dậy để tìm lúc, hắn chợt nhớ tới: “Ngu thật, mới đấy đã quên
rồi…”
Anh Đức bèn nghĩ ngay tới chuyện xảy ra ngày hôm trước, hắn tập trung suy nghĩ
triệu hồi chiếc điện thoại.
Loé sáng, một chiếc điện thoại hiện ra trên tay Anh Đức, hắn nhanh chóng thao
tác xem giờ, trên hình hình đang tại thông báo: ‘04:12’.
“Hừm, vẫn còn sớm, ngủ tiếp thôi.” Thấy vẫn còn sớm, Anh Đức lại lăn ra ngủ
tiếp.
Năm giờ hai mươi ba phút sáng, Anh Đức hai mắt vẫn trằn trọc không nhắm, hắn
không ngủ được nữa rồi, hắn đã thử đủ mọi cách, chỉ trừ uống thuốc ngủ nữa
thôi, mà vẫn không sao ngủ nổi.
Anh Đức bèn dứt khoát không thèm ngủ nữa, hắn triệu hồi ra điện thoại, nghĩ
tới phần mềm mới có: “Ừ, không phải có cái phần mềm tải game sao, vào xem có
gì không nào.”
Vốn Anh Đức tính lôi ra chơi game, nhưng gạt đi gạt lại hắn mới phát hiện ra
không còn một app game nào ở máy nữa, một lần nữa tính vào App store lúc, tìm
đi tìm lại cũng không thấy luôn, đang tại cáu hắn chợt nhớ đến ba cái ứng dụng
mới có.
Anh Đức nhanh chóng thao tác bật ứng dụng lên, sự việc bất ngờ đã xảy ra:
“Chào mừng ký chủ đã nhận được ‘Hệ thống: Cực mạnh hệ thống xuyên việt’, xin
ký chủ vui lòng thiết lập trợ lý ảo!”Một thanh âm thanh âm lãnh vang lên, làm
Anh Đức giật bắn người, không phải vài lần kinh hồn táng đảm rồi thì chắc lần
này gắn vứt điện thoại bỏ của chạy lấy người mất, hay nôm na ngắn gọn là chạy
mất dép ha ha:-3
Một loạt các hạng mục đưa ra cho Anh Đức lựa chọn, nào màu da, giọng nói, kiểu
tóc, giới tính, ….
Anh Đức loay hoay mất hơn chục phút mới thiết lập xong, nếu hắn để mặc định có
lẽ cũng không mất nhiều thời gian đến vậy.
Sau khi thiết lập xong màn hình điện thoại hơi tối xuống, một bảng thông báo
hiện lên: “Xin ký chủ vui lòng đợi!/ Đang thiết lập… 1%”

Quá trình chạy rất nhanh, chỉ chưa đầy năm giây, Anh Đức thấy load tới 100%
lúc, trước mặt hắn chợt lóe lên, xuất hiện một thân ảnh la lỵ xinh đẹp, mặc
một bộ váy liền thân màu trắng nhìn như thiên thần, đang huy động đôi tay, làm
ra những cử động như là rất bất ngờ.
“Cảm ơn ký chủ đã ban cho sinh mệnh, xin ký chủ cho tôi một cái tên.”Giọng nói
lanh lảnh tinh nghịch của bé gái vang lên.
Anh Đức bất ngờ, bởi hiện ra trước mắt hắn hình hài này quá chân thực, quá quá
chân thực a, hắn thử tiến lên sờ má cô bé lúc mới phát hiện, chỉ là ảo ảnh,
chợt nghe thấy tiếng cô bé nói, hắn bèn bỏ cái suy nghĩ chạm má cô bé đi, tập
trung suy nghĩ xem nên đặt tên cô bé là gì….
“Ờ, ừm, vậy tên là ‘Vi’ đi!”Sau một hồi suy nghĩ thấu đáo, Anh Đức cuối cùng
quyết định đặt tên cô bé là ‘Vi’.
“Ờ, Vi, có biết gì về hệ thống này không?”Anh Đức trước không có ai để hỏi vấn
đề này, giờ có trợ lý ảo rồi nên ôm tâm lý may mắn hỏi thử.

“Rất tiếc, quyền hạn của ký chủ không đủ, không thể biết nhiều hơn về hệ
thống.”Vi bỗng lạnh lùng trả lời.
Sau một hồi hỏi đáp, Anh Đức được đến thông tin khá quan trọng, hệ thống này
hình thành là sự kết hợp giữa một viên bảo thạch quý hiếm trong vũ trụ đang
tại du lịch vũ trụ, không may và tới điện thoại của hắn nên kết hợp lại mà
thành, còn chi tiết nhiều hơn, hắn chưa đủ quyền hạn để biết.
“Mẹ kiếp, làm như là vô hạn bảo thạch không bằng!” Anh Đức chửi thề một câu,
éo gì bày đặt.
Anh Đức rất nhanh cho trợ lý ảo vào ‘lãnh cung’, hắn quay lại vấn đề chính
trước đó hắn định làm, nhìn lại màn hình điện thoại, hắn thấy trên màn hình
chia làm bẩy vùng, dùng hình thoi bảy màu bao xung quanh chữ ở trong, mỗi hình
thoi một màu sắc.
Anh Đức không để ta tới những mục khác, hắn nhớ tới game đang chơi hôm nọ,
tiếc công cày cuốc nên hắn tìm tòi xem có không, trên thanh tìm kiếm hắn nhập
tên game mình muốn tìm vào, nhấn tìm kiếm, rất nhanh hiện ra một danh mục các
game của mục hình thoi màu đỏ, chữ bên trong nó là Nhập Vai.
“Xem nào, đây rồi, khà khà…” Anh Đức tìm thấy game hắn muốn tải, nhấn vào tiêu
đề game, rất nhanh hắn thấy biểu tượng tải về, điểm tay vào biểu tượng, màn
hình hiển thị đang tải, phần trăm chạy rất nhanh.
Sau mười ba giây, hiện lên thông báo: “Hoàn thành tải xuống.”
Anh Đức hưng phấn muốn thử cảm giác chơi game cực mượt ở máy mới này, không sợ
giật, không lo thiếu bộ nhớ,….
Game Anh Đức tải là game [Crossfire: Legends], hắn chơi đã tới bậc Hạ sĩ 2,
cày cuốc cực khổ mà, tiếc công lắm.
Thoát khỏi ứng dụng tải game, tại ngoài màn hình chính hắn thấy được biểu
tượng đặc trưng của game, dùng ngón tay điểm tới.
Trò chơi được mở, màn hình chuyển sang phông nền game, phía trên hiển thị phần
trăm load dữ liệu, đồng bộ hoá, tối ưu úng dụng…, phải mất tận năm phút đồng
hồ thì mới load xong, quá lâu rồi.
Bỗng Anh Đức thấy kì dị bắt đầu, bình thường sẽ hiện các mục tài khoản đăng
nhập game, nhưng giờ lại không thấy đâu, thay vào đó là hộp thoại thông báo lạ
đời: “Bạn muốn nhập game?/ Có!/ Không!”
“Oa, lại cái gì nữa đây, tính bịp người tiếp à…”Anh Đức thực sự cảm thấy im
lặng, từ hôm qua tới giờ, bị hố hơi nhiều rồi, toàn hố lớn thôi.
“Mẹ nó, cứ liều xem sao, sợ cái đệch gì, cùng lắm lại đi viện tâm thần chứ éo
gì.”Anh Đức quyết định liều mình vì công cày cuốc bấy lâu, không thể lãng phí,
cũng không nên lãng phí, hắn đưa ngón tay tới điểm vào lựa chọn: ‘Có!’.
Anh Đức chỉ kịp cảm thấy mắt hơi hoa lên chút, sau đó hắn mất đi ý thức không
còn biết gì nữa, một màn sáng bảy màu loé lên, bao trùm toàn thân Anh Đức,
chợt: “Phốc!” Anh Đức đã biến mất cùng màn sáng bảy màu.

Tại một căn phòng, bốn bề trang trí các màn hình lớn, trên màn hình đang hiển
thị bốn loại chủ đề của game, các chủ đề là: Thi đấu, Cốt truyện, Giải trí và
Khiêu chiến.
“Phốc!”Một thân ảnh lăng không xuất hiện ở giữa phòng, bao quanh thân ảnh là
một vòng ánh sáng bảy màu, nếu để ý, bạn sẽ thấy vòng sáng đang ảm đạm rất
nhanh, chưa đầy hai giây, vòng sáng biến mất, thân ảnh do không còn vòng sáng
bảo hộ nên ngã sóng soài trên nền phòng.
“Ai da… cái éo gì vậy.”
Anh Đức giật mình đứng dậy đề phòng xung quanh, ờ xung quanh đâu có gì đâu,
ngoài bốn bức tường kỳ dị ra làm gì có gì.
Anh Đức ngơ ngác nhìn quanh, tự hỏi: “Đây là đâu? Sao ta lại ở đây, rõ ràng
đang muốn chơi game mà…”
“A… sao nhìn ốm bức tường này quen quen nhỉ?.”Bỗng Anh Đức chưa ý tới nội dung
hiển thị trên bốn bức tường, đây chả phải là bốn khu vực chính trong game
sao!?, ảo thật.
“Chẳng lẽ… hệ thống này còn là một loại thực tế ảo à?”
“Cái đệt!” Vì muốn chứng tỏ đây không phải thế giới thực nên Anh Đức tự véo
tay, do nghĩ là ảo mà thôi nên hắn dùng lực rất mạnh, mạnh đến nỗi hắn cũng
muốn khóc thét lên vì sao ngu thế!.
“Cơm mẹ nấu, đây là thật chứ ảo iếc éo gì, đau bỏ bố nên được. Ồ!…”
Đang tại than thở chợt Anh Đức để ta tới một góc phòng, ở đó đang bày đặt năm
sáu cái hòm, nhìn kỹ lúc sẽ thấy trên mỗi hòm đầu có ký tự riêng biệt, ký hiệu
đạn chắc chỉ hòm chứa đạn, ký hiệu cây súng M4a1 chắc là chứa các loại súng
liên thanh đi, ngoài ra còn có súng lục, súng trường, lựu đạn, vũ khí lạnh.
Anh Đức tò mò tới gần một cái hòm đựng đạn, mở ra chỉ thấy bên trong đen ngòm,
đâu có gì đâu? Đưa tay mò vào trong hắn cũng chả mò được gì.
Thấy vậy Anh Đức chán, chuyển sang hòm chứa súng lục bên cạnh, mở ra, vẫn thế,
bên trong chỉ một màu tối, đen ngòm, hắn cũng đưa tay thì vào với hi vọng tìm
được món đồ gì đó.
“A!” Anh Đức dường như tóm được món đồ gì đó, nó hơi gấp khúc, vuông không ra
vuông, tròn không ra tròn, thầm nghĩ đồ tốt nên hắn rút tay ra xem.
“Cái đệt, sao lại là cái này!?”
Vừa thấy món đồ mà mình vừa mới lấy tới làm Anh Đức giật mình vứt phăng nó đi,
sợ a, Việt Nam cấm tàng trữ vũ khí mà, đầu năm nay lại càng ngặt hơn, không
thấy bao thằng bị bắt bóc lịch vì tàng trữ vũ khí trái phép à, hắn cũng không

muốn bóc lịch a.

Tg:- Viết truyện rất vất vả a, từ sáng đến đêm, tranh thủ từng chút thời gian
một, mong mọi người ủng hộ chút nào, cầu Kim Phiếu hoặc đồ tốt hơn cũng
được.
- Đêm nay có thể có chương 4 nếu kịp!


Cực Mạnh Hệ Thống Xuyên Việt - Chương #3